Chương 10: Cô cũng chỉ là một kẻ mặt dày bám riết không buông thôi

Phòng khách Dụ gia, Dụ phu nhân đem hai bản thỏa thuận giống hệt nhau để ở trước mặt hai người, vẻ mặt uy nghi.

“Mẹ biết hiện giờ các con ồn ào ly hôn. Nhưng nếu con dâu đã mang trong mình giọt máu của Dụ gia vậy thì cuộc hôn nhân này tạm thời không được ly.”

Dáng vẻ uy nghiêm không được phép kháng cự của bà khiến Dụ Trì Diệp bất an, bực bội: “Mẹ, chuyện này con với Minh Châu đã thương lượng xong rồi…”

Diệp Cẩm Tú im lặng ngồi một bên, bình tĩnh xem bản thỏa thuận kia một lần nhanh chóng, trong lòng cay đắng.

Người Dụ gia, quả nhiên đức hạnh cũng giống nhau.

“Hiện tại ly hôn người khác nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ con muốn người ta nói Dụ gia chúng ta đem phụ nữ có thai đuổi ra khỏi nhà!?”

Dụ phu nhân bối rối, bà rất ít khi nổi giận với Dụ Trì Diệp. Thấy Dụ Trì Diệp không nói nửa lời, bà có chút dịu đi, lời nói sâu xa: “Hơn nữa, chỉ là để cô ta sinh đứa nhỏ xong rồi mới ly hôn, này có gì không được chứ?”

Bà quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩm Tú vốn chưa lên tiếng, âm lượng cao lên một chút: “Cô cảm thấy thế nào?”

Bà ta đã đưa ra quyết định, còn hỏi thế nào. Diệp Cẩm Tú cười khổ trong lòng, ngậm bồ hòn làm ngọt: “Tôi muốn suy nghĩ thêm một chút.”

“Việc này có gì cần phải nghĩ nữa.”

Dụ phu nhân hiển nhiên không để cho cô cơ hội phản bác.

“Quyết định như vậy đi. Trì Diệp, những chuyện khác mẹ có thể nghe theo con. Chỉ việc này là không thể.”

Thái độ của Dụ phu nhân kiên quyết như thế, Dụ Trì Diệp cũng không thể nói gì hơn.

Trên đường trở về, Diệp Cẩm Tú loạn như tơ vò. Nghĩ đến việc còn phải ở Dụ gia thêm mấy tháng nữa cô phiền muộn không thôi. Hơn nữa, Dụ gia chỉ là vì danh tiếng mới tạm thời không ly hôn với cô. Nói đến cùng, vẫn chỉ coi cô là quân cờ để lợi dụng thôi. Dụ Trì Diệp tay cầm tay lái, nhìn cô qua gương, phát hiện cô im lặng quá mức, giống như người mất hồn. Khuôn mặt tái nhợt không có biểu tình gì. Cô ngẩng đầu, hắn lập tức rời tầm mắt, không để cho cô phát hiện.

“Sinh đứa nhỏ rồi ly hôn. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ bồi thường cho cô.”

Hắn nhàn nhạt nói. Diệp Cẩm Tú đã không có lòng dạ nào để nghe nữa, nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn phong cảnh đang chuyển động phía ngoài cửa sổ, thơ ơ đáp: “Tùy các người.”

Thái độ không chút gợn sóng như vậy làm cho hắn ngạc nhiên. Một Diệp Cẩm Tú luôn luôn nhún nhường, từ khi nào lại trở nên hờ hững như vậy?

Sau khi nói chuyện về việc ly hôn xong, Diệp Cẩm Tú tiếp tục ở lại Dụ gia. Cả ngày nhìn Dụ Trì Diệp cùng Diệp Minh Châu dính lấy nhau, cô thật ra không cảm thấy thế nào. Mắt không thấy tâm không phiền. Coi bọn họ là không khí, nhìn không thấy là được rồi.

Hôm đó, Liên Nhiên, bạn tốt đã rất lâu không gặp về nước mời cô tham gia tiệc khai trương tiệm áo cưới. Tuy cô gác bút đã lâu, nhưng niềm đam mê với thiết kế trang phục từ tận đáy lòng chưa từng mất đi. Hai người hẹn ở một quán cafe. Cô vừa đến đã thấy Liên Nhiên đứng lên đón mình, cô vui vẻ đi tới. Liên Nhiên là một mỹ nữ tiêu chuẩn. Vừa nhìn thấy đã rất kinh diễm, làm việc giỏi giang quyết đoán, toàn thân toát lên khí chất nữ cường.

Liên Nhiên nhìn Diệp Cẩm Tú một thân tròn trịa có chút giật mình: “Trước kia tốt xấu gì cũng trong hàng ngũ mỏng manh, bây giờ thành bà chủ gia đình rồi sao?”

Diệp Cẩm Tú hơi cong môi, ngồi xuống gọi chút đồ ngọt, hàn huyên chuyện cũ. Liên Nhiên chia sẻ những câu chuyện thú vị ở nước ngoài, hai người trò chuyện vô cùng thoải mái, Diệp Cẩm Tú cười không ngừng. Nhắc đến buổi khai trương ba ngày sau, Liên Nhiên dặn dò: “Cậu nhất định phải đến, nếu không chúng ta tuyệt giao!”

Tính cách cô ấy có chút tùy tiện nhưng từ trước tới nay đều là lòng dạ ngay thẳng. Diệp Cẩm Tú không nhịn được nở nụ cười: “Những người khác mở tiệm ấy mà, mình còn phải xem xét xem có nên đi hay không. Nhưng tiệm của đại mỹ nữ thì mình đương nhiên phải đi rồi.”

Liên Nhiên cũng cười, đưa thiệp mời cho cô, vẻ mặt lại hơi lưỡng lự: “Phòng làm việc của chúng mình còn thiếu nhà thiết kế áo cưới. Cẩm Tú, cậu có muốn xem xét một chút không?”

Không đợi Diệp Cẩm Tú mở miệng, cô lại lắc đầu:

“Cậu hiện tại là phu nhân nhà giàu, chướng mắt phòng làm việc của người ta.”

“Mình có thể thử xem.”

Diệp Cẩm Tú nhịn cười, vốn không có ý định từ chối.

Liên Nhiên nghe vậy, đôi mắt mở tròn xoe: “Không lừa mình đấy chứ?”

“Mình lừa cậu lúc nào?” Diệp Cẩm Tú giận dỗi lườm cô một cái, trong lòng lại dâng lên một chút ngọt ngào.

Không có Dụ Trì Diệp cô cũng có thể có được cuộc sống của riêng mình, còn có thể sống tốt là đằng khác.

Hôm khai trương, Diệp Cẩm Tú mặc bộ sườn xám đỏ đến. Sườn xám được thiết kế giống như khóa kéo móc nối với nhau, bên trên còn có phượng hoàng niết bàn được thêu thủ công. Càng tôn lên đường cong cân xứng của cô. Hai chân thon dài, chỗ nào trên cơ thể cũng tinh tế tựa như tiên nhân trong tranh.

Bởi vì sợ lạnh nên cô khoác bên ngoài một chiếc áo len mỏng màu xanh lam, đặc biệt tô nhẹ má hồng và son môi, nhẹ nhàng đem mái tóc dài vén lên, thoạt nhìn trầm tĩnh như chứa đựng cả sơn thủy, thanh nhã động lòng người.

Cô vừa xuống xe đã hấp dẫn vô số ánh nhìn của người qua đường. Ngoài cửa tiệm bày đầy những lãng hoa. Cô cầm một chậu hoa lan quý bước vào trong tiệm. Toàn bộ nhân viên tiệm áo cưới nhìn về phía cô, tiếng nói nhu mì, búi tóc mềm mại như mây, đôi mắt sáng long lanh, tưởng là nhân vật lớn nào, vội vàng đưa đến chỗ chủ tiệm.

Liên Nhiên vừa thấy là Diệp Cẩm Tú, kinh ngạc một chút rồi đi tới “Mỹ nhân, ngài hôm nay hạ giá là muốn chống lưng hay là phá đám đây?”

Diệp Cẩm Tú nhướng mày, ngữ khí lạnh nhạt: “Cậu đoán xem?”

Liên Nhiên nhịn không được mắng một câu “Ăn mặc đậm chất phương Đông thế kia, người khác đều ghét bỏ váy cưới thì sao?”

Nghe vậy Diệp Cẩm Tú khúc khích cười. Liên Nhiên đảo mắt đánh giá một vòng khắp người cô, mới giật mình nhận ra: “Đây không phải là bộ mà cậu thiết kế lúc tốt nghiệp sao?”

Diệp Cẩm Tú gật đầu, chớp mắt đồng ý lời khen ngợi.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện nũng nịu: “Trì Diệp, nghe nói nhà thiết kế ở đây mới từ nước ngoài trở về, sau này, em cũng muốn mặc áo cưới ở đây.”

Thân thể cô cứng đờ, kéo kéo áo khoác trên người.

Liên Nhiên không chú ý tới sự mất tự nhiên của cô, vội vàng nghênh đón. Diệp Cẩm Tú cầm hoa lan, không quay đầu lại, vòng ra phía sau.

Dụ Trì Diệp bình tĩnh nhìn thân ảnh biến mất kia, nhíu mày. Đó là Diệp Cẩm Tú, hắn sẽ không nhìn lầm. Hắn chưa từng thấy qua Diệp Cẩm Tú kinh diễm như thế, phảng phất là trân bảo quý hiếm bị che khuất, tỏa ra quang huy rạng rỡ, nhưng khi hắn đi tìm, cô đã biến mất không thấy. Diệp Minh Châu bĩu môi, kéo ống tay áo của hắn "Anh xem, bộ váy cưới này thế nào? Em mặc trên người có đẹp không?”

Dụ Trì Diệp có chút không yên lòng, nhưng vẫn khen: "Em mặc gì cũng đẹp.”

Nghe hắn nói như thế, Diệp Minh Châu kéo kéo cánh tay, gối đầu lên vai hắn, vẻ mặt thỏa mãn "Em biết anh đối với em tốt nhất mà.”

Liên Nhiên không hiểu rõ nguyên do, mỉm cười giới thiệu: "Nếu hai vị cảm thấy hứng thú, có thể đặt may một bộ áo cưới độc nhất vô nhị. Bây giờ đặt may còn có quà tặng.

Diệp Minh Châu mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Dụ Trì Diệp, đôi mắt lấp lánh, "Trì Diệp, anh cảm thấy thế nào?”

Còn chưa ly hôn, đặt váy cưới như vậy, truyền ra ngoài không tốt lắm. Dụ Trì Diệp gật đầu, lông mày hiện lên một tia u ám, "Qua một thời gian nữa, anh dẫn em tới đặt.”

Diệp Minh Châu mừng rỡ, khuôn mặt mềm mại như hoa dán vào ngực anh, "Anh thật sự sẽ kết hôn với em, có phải không?"

"Tất nhiên."

Trong đầu Dụ Trì Diệp đột nhiên hiện ra khuôn mặt Diệp Cẩm Tú, cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh "Ngoại trừ em, anh sẽ không cần ai cả.”

Diệp Minh Châu tươi cười, kéo hắn rời đi.

Sau lưng Diệp Cẩm Tú dán sát vách tường phòng thử đồ, nghe thấy thanh âm của hai người dần dần biến mất, thân thể lúc này mới xụi lơ trượt xuống.

Lời vừa rồi của hai người, nàng toàn bộ thu vào trong tai.

Anh nói, ngoại trừ cô ta, anh sẽ không cần ai khác.

Tình thâm ý trọng như thế, cô còn có lý do gì để mặt dày bám riết lấy nữa?

Chỉ là khóe mắt rơi xuống chất lỏng ấm áp, rốt cuộc là tại sao?