Chương 42: Tiêu Triệt tức giận, quả nhiên là nàng

Ban đêm se lạnh, Tiêu Triệt đứng trên lầu ánh mắt lạnh lẽo: "Ngũ điện hạ ở đâu?"

Vẻ mặt Tử Mặc cũng có chút nặng nề: "Hai ngày nay Ngũ điện hạ ở trong cung phụng bồi Lệ Phi nương nương. Nếu có hẹn Sở cô nương, cũng tuyệt đối

không có khả năng khiến Sở cô nương ở lại qua đêm trong cung."

Tiêu Triệt nắm chặt hai quả đấm, trong tay là thư từ Thượng Thư Phủ đưa tới, Sở Vân Khinh ban đêm không về, nàng đi gặp Tiêu lăng?!

Một cỗ ấm ức khó chịu chặn ở ngực Tiêu Triệt: "Đi thăm dò!"

Thời gian từng phút trôi qua, trong mắt Tiêu Triệt xuất tia nóng nảy hiếm

thấy.Tử Hàn phục mệnh trở lại, kết quả vẫn thế: "Sở cô nương đúng là vào cung từ sớm, nhưng không biết đi đâu!"

"Tiếp tục tra, nếu chưa ra, vậy thì nhất định vẫn còn ở trong cung!"

Ánh mắt Tử Hàn thoáng qua chút lạnh lẽo: " Xin Vương Gia nghĩ lại, nếu dùng quá nhiều người, rất có thể sẽ làm bại lộ thực lực chúng ta ẩn núp

nhiều năm nay."

Hai mắt Tiêu Triệt híp lại, ánh mắt bén nhọn: "Ta làm việc, cần ngươi phải dạy sao?"

Lời nói sắc lạnh cuối cùng Tử Hàn phải ẩn thân thối lui, Tiêu Triệt ưỡn

thẳng sống lưng đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân phát ra

hơi rét lạnh.

Ánh trăng ngả về hướng tây cũng là lúc Tử Hàn trở

về lần nữa, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Triệt hồi lâu cũng không thay đổi tư

thế, chân mày lại nhíu chặt: "Bẩm báo chủ tử, đều tìm khắp trên dưới

trong cung, không hề thấy bóng dáng Sở cô nương."

Tiêu Triệt xoay người: "Đều lục soát khắp nơi?"

Tử Hàn nghe thấy chữ “đều” liền cụp mi: "Ngoại trừ Hàm Quang điện nơi Hoàng thượng lên triều và Tử Ngọc cung."

Ba chữ "Tử Ngọc cung" khiến Tiêu Triệt theo phản xạ nhíu chặt mày: "Hàm

Quang Điện canh phòng nghiêm ngặt, nàng ấy tuyệt đối không thể vào đó.

Còn Tử Ngọc cung, tại sao không đi tìm?"

Tử Hàn khẽ do dự: "Tử Ngọc cung bây giờ là chỗ tụ tập của bệnh ôn dịch."

Lời vừa nói xong, ánh mắt Tiêu Triệt đột nhiên biến đổi: "Khốn kiếp!"

Khí thế uy nghiêm bị đè xuống, Tử Mặc và Tử Hàn liếc mắt nhìn nhau, lần lượt quỳ rạp xuống đất: "Chủ tử bớt giận!"

"Bảo sao quái lạ Ngụy Sơ Cận giao việc này cho Tiêu Minh, thì ra là có tình

toán như thế!" Tiêu Triệt sắc mặt lạnh lẽo, trong con ngươi giống như

đáy hồ sâu thẳm sinh ra hàn đao, bén nhọn vô cùng.

Không ai biết, người nhìn như “thiên chi kiêu tử” (con cưng ông trời) xuất hiện hôm

nay chỉ mang tước vị Thân Vương trống rỗng, trên tay hắn không có quyền

lực, thậm chí người đời có lẽ đều đã quên, hắn vốn là đích hoàng tử (con Hoàng Hậu)!

Hiện giờ hậu cung Đại Tần chỉ có Quý phi không có

Hoàng hậu. Mười bảy năm trước Hoàng hậu Đại Tần đã bị giáng chức bởi một đạo mật chỉ, từ đó bị cấm túc và nhốt ở lãnh cung phía bắc Hoàng cung.

Mà hắn năm đó mới chỉ năm tuổi, đã phải rời xa mẫu thân, từ đó không cho

phép mẫu tử hai người gặp nhau! Biến cố mười bảy năm trước là vì sao

Tiêu Triệt cũng không biết, hắn chỉ biết nhiều năm như vậy, hắn vẫn đang chờ một cơ hội.

"Chủ tử bớt giận, chỗ của hoàng hậu nương nương, tất nhiên sẽ không có sai sót."

"Xin chủ tử yên tâm, chúng ta luôn an bài người bảo vệ bên cạnh nương nương, tuyệt đối không để cho nương nương bị thương."

Quả đấm trong tay Tiêu Triệt hơi buông lỏng, hắn xoay người: "Đi chuẩn bị, ta muốn vào cung."

Tử Mặc, Tử Hàn nhìn nhau, sắc mặt đại biến: "Chủ tử, xin lấy đại cục làm

trọng. Hoàng hậu nương nương chịu nhục nhiều năm như vậy, không ngại bảo vệ ngài. Ngài đi gặp hoàng hậu nương nương nếu bị hoàng thượng biết,

người cuối cùng chịu khổ vẫn là Hoàng hậu nương nương."

Tiêu

Triệt nhìn hai người quỳ dưới đất, ánh mắt trầm xuống: "Làm như ta phân

phó, bất luận thế nào, hôm nay ta phải đi Tử Ngọc cung một chuyến!"

. . . . . .

Một tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên, cửa viện mở ra, Sở Vân Khinh hơi sững sờ.

Ở cung điện bỏ hoang như này lại có một chỗ được dọn dẹp để ở như vậy,

trong sân viện cũ kỹ, ánh đèn lấp láy sáng bên song cửa sổ.

"Không ngờ nhiều năm như vậy, chỗ này của ta còn có khách đến, cô nương đang tìm gì vậy?"

Trong không gian u ám, bên song cửa có tiễn ảnh (hình nộm cắt) của một nữ tử, mà vừa nghe giọng nói này, Sở Vân Khinh liền cảm thấy ấm áp dịu dàng

thấm vào lòng người.

Ánh đèn vàng tỏa trong sân, sát khí trên

người Sở Vân Khinh khẽ thu lại. Nàng nhìn cửa sổ kia, trong lòng sanh

nghi: mình có phải đi nhầm chỗ hay không, nơi này rõ ràng là lãnh cung,

làm sao lại——

Đúng lúc Sở Vân Khinh còn đang sững sờ, bóng người

bên khung cửa khẽ động: "Ngọc Cẩn, không phải ngươi nói ai ai cũng sẽ sợ ngươi sao, làm sao hôm nay tiểu cô nương này không có bị ngươi hù dọa?"

Tiếng nói vừa dứt, một mama mặc đồ đen đi ra từ tron phòng, nhìn tuổi tác vị

mama này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Nghĩ đến bóng đen vừa rồi, mặt

mũi bà ấy đông lại: " Nha đầu xấu như vậy, khó coi hơn cả quỷ, làm sao

bị ta hù dọa được?"

Lời nói vừa dứt, “Bụp” một tiếng, cửa viện

sau lưng Sở Vân Khinh đóng lại. Sắc mặt nàng cứng lại, chỉ thấy mama áo

đen nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén: "Ngươi là ai, ở nơi thâm cung đại

viện lại biết võ công!"

Sở Vân Khinh cảm thấy viện tử này bốn

phía hình như có sát khí đang ẩn núp. Nàng nhìn người đối diện từ trên

xuống dưới, đoán thế nào cũng không ra thân phận hai người này. Mama áo

đen khẽ động tay, chuẩn bị ra chiêu: "Ngươi do ai phái tới?"

Sở

Vân Khinh cảm thấy sát khí bốn phía càng ngày càng nặng, trong lòng nàng sanh nghi. Hai người này ăn mặc bình thương nhưng lại có nhiều người

bên cạnh bảo vệ như vậy, bọn họ rốt cuộc là ai!

Nàng chưa kịp nói gì thì đèn trong phòng chợt tắt, nháy mắt trở nên tối om khiến nàng

ngẩn ra. Ngay sau đó bốn phương tám hướng cũng vang lên tiếng xé gió, Sở Vân Khinh kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.

"Người dám phạm nơi đây, gϊếŧ không tha!"

Mama áo đen đứng ở đằng xa lạnh giọng nói, trong sân chẳng biết từ lúc nào

xuất hiện bốn lực đạo mạnh mẽ. Sở Vân Khinh còn chưa phân biệt rõ ràng

thì đã đánh tới chỗ nàng.

Mỗi một chiêu thức của những người vây

công nàng đều có lực sát thương vô cùng , trong lòng Sở Vân Khinh kinh

hãi, hạ thủ cũng không chút lưu tình. Bốn người vây công (bao vây tấn

công) nàng phối hợp cực kỳ ăn ý, chỉ 30 chiêu đã khiến Sở Vân Khinh dần

dần rơi vào thế hạ phong.

Sở Vân Khinh nhăn mày, hai tay lướt qua búi tóc, trong nháy mắt trong tay xuất hiện vài ngân quang (chắc là ám khí).

Quát khẽ một tiếng, mấy ngân châm lần lượt bắn ra, Sở Vân Khinh chỉ nghe

thấy mấy tiếng kêu đau đớn, uy hϊếp quanh người lập tức yếu đi bảy phần.

"Lớn mật!"

Mama áo đen không ngờ Sở Vân Khinh còn có thể ra tay như vậy, lúc này liền

tức giận. Sở Vân Khinh cũng không muốn ham chiến trong tình huống không

biết đối thủ ở đây là ai.

Nàng vội vàng lui người ra sau, vừa

thấy cửa viện thì một đạo gió nghiêng đâm ra thẳng hướng sườn của nàng.

Người này xuất hiện quỷ dị, Sở Vân Khinh không chút phòng bị, nàng đành

phải xoay người hướng về phía người hồi kích vừa tới!

Nàng xuất

chưởng cực nhanh, người tới giống như đã sớm liệu được phản ứng của

nàng. Một tay chặn chưởng thế ở cổ tay nàng, tay còn lại kéo nàng khóa ở trong ngực!

"Quả nhiên là nàng!"