Chương 7-2: Thiếu niên (2)

Giang Diệu mỉm cười quay phía sau nhìn ba ca ca theo nàng

một

bước cũng

không

rời

nói: "Đại ca, nhị ca, tam ca muội muốn cùng Toàn tỷ tỷ chơi

một

chút"

Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa hy vọng muội muội có thể chạy nhảy nhiều hơn nhưng Giang Thừa Ngạn rất lo lắng,

hắn

liếc nhìn

một

tiểu

cônương cao gầy mặc váy màu xanh trong sân

nói: "Ta

không

yên tâm". Tiểu



nương kia chính là La An quận chúa lần trước đem muội muội

hắn

đẩy ngã xuống hồ sen.

Hoắc Toàn vỗ vỗ ngực

nói: "Ba vị Giang ca ca yên tâm, muội

sẽ

chiếu cố Diệu Diệu

thật

tốt. Có muội ở đây La An quận chúa

không

dám bắt nạt Diệu Diệu đâu"

thật

ra mà

nói

lo lắng của Giang Thừa Ngạn là dư thừa,bởi sau khi La An suýt chút nữa hại chết Giang Diệu

đã

bị giáo huấn

không

nhẹ. Đặc biệt còn bị ba huynh đệ

hắn

đem trói treo lên cây khiến cho trong lòng nàng lưu lại ám ảnh.

Thấy Giang Thừa Ngạn còn muốn

nói

điều gì đó hai huynh đệ Giang Thừa Nhượng liếc nhìn nhau ra hiệu trực tiếp đem

hắn

vác ra ngoài.

Muội muội lâu lắm mới có thể ra ngoài chơi làm sao bọn

hắn

có thể

không

đồng ý.

Giang Diệu

đi

theo Hoắc Tuyền vào trong sân.

Trong mấy tiểu



nương La An là lớn tuổi nhất, cũng là người hung hăng ngang ngược nhất. Nàng là nữ nhi duy nhất của Ngụy vương gia nên Ngụy vương coi nàng như ngọc quý

trên

tay, hơn nữa

hiện

nay thái tử vẫn chưa được lập mà trong số các nhi tử của Hoàng đế

hắn

là người tài giỏi xuất chúng nhất. Nếu sau này Ngụy vương có thể lên làm Hoàng đế

thì

La An quận chúa

sẽ

trở thành La An công chúa.

Nhưng mà Giang Diệu biết, hai năm sau người trèo lên được ngôi vị

không

phải là Ngụy vương mà là hoàng tử

nhỏ

tuổi nhất - thập nhất hoàng tử.

Đứng bên cạnh La An là

một

tiểu



nương hơi mập mạp, nàng là Lục Linh Lung tôn nữ của Tuyên vương gia cũng là muội ruột của Lục Hành Châu. Tuy xuất thân của nàng

không

cao quý bằng La An quận chúa nhưng tính tình kiêu căng lại rất giống nhau. Sau này Lục Lưu quyền khuynh triều chính, người đắc ý nhất chính là nàng. Dựa vào tam thúc có thể chi phối cả thiên tử Lục Linh Linh con mắt đặt lên tận trán, tính tình lại càng khiến người khác

không

chịu nổi.

Giang Diệu nhìn màu sắc y phục cũng biết bảy tiểu



nương

đang

chia làm hai đội

Đội y phục màu xanh do La An quận chúa cầm đầu, còn màu đỏ là Hoắc Toàn. Hoắc Toàn hồn nhiên dễ gần nên cùng hai tiểu



nương kia chơi rất hợp ý. Bên đội xanh, với tính tình của La An

thì

chắc chắn nàng

sẽ

bắt ba tiểu



nương còn lại phải làm theo tâm ý nàng.

Lần trước La An rủ Giang Diệu cùng chơi nhưng bị từ chối nên trong lúc tức giận

đã

đẩy Giang Diệu

một

cái.

thật

không

ngờ Giang Diệu vậy mà lại trực tiếp rơi vào trong hồ khiến nàng nhất thời hoảng hoảng sợ. Sau khi

sự

việc xảy,với địa vị ở kinh thành của Trấn quốc công khiến Ngụy vương tuy rằng cưng chiều nữ nhi cũng bắt nàng đến tận cửa xin lỗi.

La An quận chúa tuy rằng hung hăng càn quấy nhưng lần đó chịu thiệt thòi lớn như vậy, bây giờ nàng cũng

không

dám tùy tiện bắt nạt Giang Diệu. Huống hồ ba ca ca của nàng ta cũng có ở đây. Ba người kia đúng là ba kẻ điên...... mỗi lần nhớ lại đều khiến nàng thấy sợ hãi.

La An nhìn Hoắc Toàn

đang

nắm tay Giang Diệu liền biết Giang Diệu

đã

bị Hoắc Toàn lôi kéo vào đội đỏ. Lần trước, nàng tự thân mời mà Giang Diệu

không

đáp ứng, hôm nay lại cùng Hoắc Toàn

đi

tới đây chơi, trong lòng liền tức giận, quay về phía Hoắc Toàn

nói: "Nhìn bộ dạng nàng ta như bị bệnh nặng thế kia sao có thể tâng nổi tú cầu"

Hoắc Toàn vội kéo tay Giang Diệu, tuy rằng người trong lòng nàng vừa ý là ba ca ca

anh

tuấn của Giang Diệu, nhưng mà nàng cũng

thật

tâm

yêu

thích muội muội kém

một

tuổi này nên tất nhiên phải đứng về phía Giang Diệu: "Diệu Diệu

nhỏ

tuổi nhất, ta cũng

không

có ý định để cho nàng tự mình chơi"

"Dù sao bên chúng ta chỉ có ba người, các ngươi thắng chắc rồi". Hoắc Toàn ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà

nói, nàng là

một

trong số ít những người trong kinh thành dám đối nghịch cùng La An quận chúa.

Giang Diệu thấy Hắc Toàn như vậy

không

khỏi vỗ tay khen hay, với khí thế này trách

không

được về sau có thể lên làm mẫu nghi thiên hạ.

La An nghe vậy gương mặt lập tức đỏ bừng, mím môi, dùng sức dậm chân mấy cái,

không

nói

lên lời.

Vừa rồi đội La An tuy rằng có bốn người còn đội Hoắc Toàn chỉ có ba nhưng Hoắc Toàn lại tâng rất giỏi nên dù đội xanh ít hơn

một

người cũng vẫn giành chiến thắng.

Lúc này, Lục Linh Lung

đang

đứng bên cạnh con ngươi đảo

một

vòng, lộ ra vẻ giảo hoạt kéo tay La An

thì

thầm

nói

nhỏ

vài câu. La An nghe xong, gương mặt liền nở nụ cười

nói: "Vừa nãy thấy đội ngươi chỉ có ba người nên bản quận chúa phải nhường các ngươi,

hiện

nay thêm Giang Diệu vào hai đội đều bốn người như vậy mới công bằng, nhưng mà chúng ta nên đổi trò chơi khác?"

Hoắc Toàn

nói: "Vậy cũng được, ngươi định chơi trò gì?

La An liếc mắt nhìn Giang Diệu, quay sang

nói

với Hoắc Toàn; "Chơi mẫu đơn lệnh*, ngươi thấy thế nào???"

*

Lệnh: Trò chơi lập ra

một

quy tắc nhất định bắt ai cũng phải theo, gọi là lệnh. Ví dụ như tửu lệnh (ai thua uống rượu)

Mẫu đơn lệnh chính là mỗi đội chọn giấy màu khác nhau cắt thành hình cánh hoa mẫu đơn, sau đó đuổi theo đội khác dán giấy lên người đối phương. Người nào bị dán giấy

thì

bị loại, cuối cùng đội nào còn nhiều người nhất

thì

thắng.

Tuy số người hai đội bằng nhau nhưng Giang Diệu thấp

nhỏ, thân thể lại yếu nhược, còn La An tuổi lớn nhất nên chạy nhanh hơn

một

chút tất nhiên là đội đỏ có ưu thế hơn.

Giang Diệu do dự nhìn về phía Hoắc Toàn.

Hoắc Toàn cầm hai tay Giang Diệu nắm chặt như cổ vũ nàng, mặt nhìn về phía La An: "Chơi

thì

chơi, ai sợ ai"

Giang Diệu cúi đầu nhìn miếng giấy cánh hoa mẫu đơn màu đỏ trong tay, vừa nghe thấy

âm

thanh hô bắt đầu

đã

thấy La An quận chúa lập tức chạy tới chỗ nàng.

Đây là cố ý nhằm vào nàng??? Giang Diệu cắn cắn môi, liền nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy chậm chậm về phía sau.

Chỉ là trò chơi của tiểu hài tử thôi, quá trình mới là quan trọng, nàng cũng

không

quá coi trọng thắng thua.

Chạy được

một

đoạn Giang Diệu

đã

ngồi xổm xuống thở

không

ra hơi,

âm

thanh bước chân của La An lại ngày càng gần. Giang Diệu vừa ngẩng đầu chợt thấy

một

người

đang

đi

đến

không

chút do dự ôm lấy chân

hắn

đứng lên, nhanh chóng trốn ra sau phía sau

hắn

Giang Diệu hai tay nắm chặt ống tay áo người trước mặt, đem thân thể giấu kỹ sau lưng

hắn, nàng hé môi thở hổn hển, mặt

hiện

lên ý cười.

Quả nhiên La An quận chúa lập tức dừng chân.

La An

không

sợ trời

không

sợ đất nhưng lại rất sợ Thế tử Lục Lưu. Còn nguyên nhân

thì

phải nhắc lại

sự

tình xảy ra hồi trước.

La An là quận chúa lại là nữ nhi độc nhất của Ngụy vương, nên nàng chẳng khác gì trăng giữa trời sao, mọi người ai cũng phải lấy lòng nàng.

một

lần La An nhìn thấy vị đường thúc đẹp như thần tiên này liền muốn cùng

hắn

thân cận, vậy mà lại bị

hắn

đẩy ra, trán đập mạnh xuống đất chảy máu, La An bị đau lập tức khóc lớn lên. Sau Tuyên vương biết chuyện này cũng từng trách phạt

hắn, trán của nàng cũng

không

để lại sẹo. Nhưng từ đó về sau mỗi khi La An nhìn thấy vị đường thúc mặt như khối băng này đều

đi

đường vòng.

Lúc này cũng vậy. La An mở đôi mắt to hơi sợ hãi nhìn Lục Lưu, lại nhìn phía sau

hắn

lộ ra

một

đoạn váy hồng phấn của Giang Diệu,

một

góc tay áo của

hắn

cũng bị nàng túm chặt liền do dự

một

chút rồi

không

cam lòng dậm chân

một

cái xoay người

đi

về.

Giang Diệu trốn sau Lục Lưu dần dần thò đầu ra ngoài.

trên

đầu có hai búi tóc cài hoa,

trên

mặt hai má phiếm hồng lộ hàm răng trắng bóc.

Nàng hơi ngẩng đầu, hai mắt to tròn chớp chớp

nói: "Cảm ơn......" nàng chợt nhìn thấy gương mặt lạnh lùng liền dừng lời thu lại ý cười sau mới

nóitiếp: "Cảm ơn thúc thúc"

Lấy tuổi của Lục Lưu nàng chỉ cần gọi

hắn

là ca ca, nhưng Lục Hành Châu gọi

hắn

là tam thúc nên nàng cũng theo Lục Hành Châu mà gọi. Hơn nữa về sau

hắn

dưới

một

người

trên

vạn người, lúc này nàng

không

thể đắc tội

hắn

được.

Gương mặt vốn

không

đổi sắc của Lục Lưu khẽ giật giật,

hắn

cúi xuống đưa tay bế nàng lên. Thân thể đột nhiên bay cao lên Giang Diệu theo bản năng ôm lấy cổ

hắn.

Mông

nhỏ

của nàng đè

trên

tay

hắn, xúc cảm

không

tệ, Lục Lưu thầm đánh giá rồi

nói: "Vừa gọi ta là gì?"

A!!!

âm

thanh lành lạnh, hơi trầm

thật

dễ nghe nhưng ngữ khí này...... hiển nhiên là

hắn

không

thích cách gọi vừa rồi.