Chương 23-2: Hoắc Nghiễn (2)

Editor: Mê Mê

Lương Thanh Huyên cũng nhận được thϊếp mời của Vệ Bảo Linh. Hôm nay đến dự sinh nhật lại ngoài ý muốn thấy được Giang Diệu

thì

có chút vui vẻ, mỉm cười chào hỏi.

Kiều thị cùng Lan thị mặc dù có chút khúc khúc mắc nhưng Giang Diệu lại cảm thấy

không

hề có thành kiến gì với Lương Thanh Huyên. Nhìn nàng ngại ngùng như vậy

thì

có chút buồn cười, cũng

không

thèm so đo, liền chạy đến bên cạnh Lương Thanh Huyên, nghiêng đầu gọi

một

tiếng: “ Huyên biểu tỷ”.

Lương Thanh Huyên tinh tế đánh giá Giang Diệu, nụ cười càng thêm rực rỡ, đáp lời: “ Lần trước ở trong cung

không

có cơ hội để

nói

chuyện nhiều với muội”.

nói

xong lại vươn tay kéo Giang Diệu ngồi xuống cạnh mình, sau đó lại xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của nàng,

nói

tiếp: “ Lúc trước muội quá gầy, nhưng bây giờ có da có thịt như vật,

thật

là đáng

yêu!”. Nụ cười của Lương Thanh Huyên

không

chút giả dối, thái độ với Giang Diệu vô cùng thân mật,

không

vì chuyện của mẫu thân mà lại ghét lây sang mẹ con Kiều thị.

Những tiểu thư hợp tính nhau liền tụ thành từng nhóm

nhỏ, vui vẻ cười đùa.

một

lát sau

thì



một

nha hoàn áo xanh

đi

vào, ghé tai

không

biết

nói

gì với Vệ Bảo Linh mà chỉ thấy nàng ta tít mắt cười, sau đó nàng quay đầu

nói

với mọi người: “ Biểu ca và Biểu tỷ của ta đến, ta ra ngoài

một

chút, mọi người cứ tự nhiên”.



không

biết vị biểu ca biểu tỷ nào của Vệ Bảo Linh đến, nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nàng

thì

mọi người đều ngầm hiểu, nhất định đó chính là Cửu công chúa cùng Thập Nhất hoàng tử.

Thập Nhất hoàng tử cưng chiều Vệ Bảo Linh đều là chuyện ai ai cũng biết, những tiểu thư hơi lớn tuổi

thì

cũng

đã

ngầm đoán ra nhân duyên hôn

sự

trong mối quan hệ này. Thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội

yêu

thương nhau sau này kết đôi cũng

không

phải là chuyện hiếm thấy,

nói

không

chừng ngày sau Vệ Bảo Linh còn là hoàng tử phi của Thập Nhất hoàng tử. Cũng bởi vậy, thân phận của Vệ Bảo Linh càng làm cho nhiều người ước ao.

Vệ Bảo Linh nhanh chân chạy ra đón người.

Giang Diệu

đang

nghiêng đầu ngắm nhìn mọi thứ xung quanh

thì

bỗng nhiên phát

hiện

Hoắc Vi

đang

ngồi ở đối diện có chút mất tập trung.

Hoắc Vi cùng Hoắc Tuyền là hai đường tỷ muội nên có dung mạo giống nhau đến mấy phần, chỉ là vẻ đẹp của Hoắc Tuyền là vẻ đẹp long lanh ngây thơ, còn với Hoắc Vi là

sự

dịu dàng nhã nhặn.

Nhìn Hoắc Vi đnag thất thần, Giang Diệu bất giác nhớ lại những chuyện ở kiếp trước.

Đời trước, nàng và Hoắc Vi đều

không

có nhiều giao tình, chỉ là tên tuổi

một

Hoắc tiểu thư đoan trang hiền dịu

thì

nàng vẫn nhớ

rõ. Khi đó, Thập Nhất hoàng tử đăng cơ

thì

Hoắc Gia chính là gia tộc có công đầu tiên, liền định thân Hoắc Tuyền cho Thập Nhất hoàng tử chỉ đợi nàng cập kê

thì

liền xuất giá vào cung, ở thời điểm đó, địa vị của Hoắc gia phải

nói



một

bước lên mây. Cũng vào lúc đó, chi thứ hai Hoắc Vi cũng

đã

đến tuổi cập kê nên tự nhiên cũng thành hòn ngọc quý để những gia tộc khác cố gắng tranh giành nhằm củng cố mối quan hệ, mà cách tốt nhất chính là cưới nàng cho nhi tử của bọn họ. Nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, biết bao công tử danh gia vọng tộc đến hỏi cưới nhưng Hoắc Vi lại

không

chịu

một

ai.

Thời gian chầm chậm trôi qua, lời đồn Hoắc Vi tiểu thư

không

chịu lấy chồng

đã

vang xa khắp cả Vọng thành, ai cũng đều nghi ngờ, làm gì có nữ tử nào lại

không

chịu lập gia đình?

Sau đó lại

không

biết từ đâu truyền ra tin tức, Hoắc Vi thực ra ái mộ Tuyên Vương Lục Lưu,

đang

chờ đợi người trong lòng đem kiệu đến rước về Vương phủ.

Hoắc Vi chậm chạp

không

gã, Lục Lưu lại toàn tâm toàn ý lo lắng cho triều đình, mãi

không

cưới vợ, hai chuyện này liên kết với nhau, hầu hết mọi người đều cảm thấy có chút đúng, hóa ra hai người này

đã

có tư tình với nhau,

đang

chờ đợi ngày lành tháng tốt kết làm phu thê.

Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, Hoắc Vi

đã

sắp thành

một

thiếu nữ lỡ

thì, còn Lục Lưu

thì

vẫn mãi quan tâm đến chuyện phụ trợ Cảnh Hoài đế, câu chuyện tình này từ miệng mọi người lại trở thành thần nữ hữu tâm tương vương

không

mộng, nữ nhân có ý nhưng nam nhân lại vô tình.

Giang Diệu nghe những chuyện bát quái như thế

thì

cũng

không

hề có hứng thú, nhưng nghe nhiều

thì

cũng vô tình có chút để tâm. Bây giờ nhìn lại Hoắc Vi

đang

thất thần

thì

có chút tỉnh ngộ, phải chăng khi nghe thấy Thập Nhất hoàng tử và Cửu công chúa đến, mà Lục Lưu lại có giao tình với hai người này nên có lẽ cũng

đi

theo, cho nên mới….

Nghĩ đến tình huống như vậy, Giang Diệu lại len lén nhìn Hoắc Vi.

Hoắc Vi khép mi mắt, hai tay

đang

đặt lên đầu gối, dường như cảm giác được có người

đang

nhìn mình

thì

ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải

một

đôi con ngươi trong suốt của

một

tiểu nữ oa xinh đẹp. Dường như cảm thấy tâm

sự

của mình bị người khác nhìn thấu, Hoắc Vi ngượng ngùng, đôi gò má đỏ hồng, lại rũ đầu tránh

đi

đôi mắt của Giang Diệu.

Mến mộ

yêu

thầm đều là những xúc cảm thường tình của

một

con người, Giang Diệu kiếp trước mặc dù

không

biết đến tìnhyêu

nhưng những thay đổi biến hóa về cảm xúc của

một

tiểu



nương mười hai tuổi

thì

nàng vẫn có, nên liền hiểu được tâm tình

hiện

giờ của Hoắc Vi.

Nhưng Giang Diệu vẫn

không

hiểu tại sao Lục Lưu mãi vẫn vô tình với Hoắc Vi như vậy. Nàng ta có

một

dung mạo xinh đẹp, gia thế

thì

càng

không

cần phải bàn đến, chỉ với danh tiếng biểu tỷ của Hoàng hậu

thì

dư sức ngồi

trên

ngôi vị Tuyên Vương phi. Mà Lục Lưu lúc đó cũng

đã

hai mươi bốn tuổi lại chẳng hề đề cập đến chuyện hôn

sự,

thật

sự

là vô cùng kì quái.

Giang Diệu chống cằm, nhíu mày suy tư, nhớ đến thái độ của Lục Lưu đối với mình thân thiết lại liên hệ với

một

Lục Lưukhông

gần nữ sắc của kiếp trước

thì

vẫn chẳng thế nào suy đoán được.

Bỗng nhiên, đôi con ngươi của Giang Diệu trợn to.

Nếu Lục Lưu

không

gần nữ nhân,

không

chịu cưới vơ, phải chăng là do cái người ta hay

nói

là vấn đề sinh lý, vốn dĩ “

khôngđược”?

-----------------------Ta là đường phân cách Lục Lưu tức ói máu---------------------------------------

đang

lúc Giang Diệu vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ về Lục Lưu

thì

mấy nha hoàn Vệ phủ

đã

bưng nước trà cùng các loại điểm tâm ngọt đến.

Bỗng chốc trong căn phòng phảng phất vô số mùi thơm hòa quyện với nhau. Trong các khay đều có nhiều loại trà nổi danh Vọng thành, như Thái Ngọc trà, Hương Lộ trà,…đều là những danh trà nổi tiếng.

Bọn nha hoàn bưng mấy khay bạc tinh xảo đến trước mặt các vị tiểu thư,

trên

khay có đặt bình sứ được chạm khắc tinh xảo, bên trong bình sứ có đựng các loại búp hoa của những loài hoa có hương thơm thanh nhã thường dùng để pha chung với trà, nhằm tạo nên hương vị

yêu

thích tùy theo sở thích của từng người.

Thí dụ như Ám Hương, tên như ý nghĩa, đó chính là trà pha chúng với búp hoa mai. Khi hoa mai vẫn chưa nở rộ

thì

đem những búp hoa mọc ở đầu cành hái xuống, sau đó lại ủ trong bình kín, đợi qua

một

thơi gian

thì

những búp hoa đó

đã

trở thành hương liệu đặc biệt dùng để pha trà uống.

Lương Thanh Huyên thích nhất là mùi hương hoa mai, liền chọn hoa mai để pha trà.

Nha hoàn lấy

một

vài búp hoa từ trong bình sứ thả xuống chén trà, sau đó mới dùng bình trà nóng bên cạnh đổ xuống chén. Búp hoa đυ.ng đến nước nóng liền nổi lên

trên

mặt nước, màu hoa vàng

trên

nền nước trong,

một

hình ảnh vô cùng diễm lệ và long lanh, đẹp

không

sao tả xiết. Lại thêm hương hoa

nhẹ

nhàng phảng phất, vấn vương nơi chóp mũi càng làm cho tâm trạng con người trở nên bình thản và ấm áp.

Lương Thanh Huyên nâng chén trà nhấp

một

ngụm

nhỏ, lại quay đầu hỏi: “ Diệu Diệu muốn uống gì?”.

Giang Diệu thuộc kiểu người

không

thích uống nước trà, lại càng

không

biết thưởng thức hương vị của từng loại trà. Nghe Lương Thanh Huyên hỏi như vậy

thì

chỉ tùy ý để nha hoàn pha

một

chén trà, đôi mắt to lại vô tình bị dĩa bánh mạch nha tẩm mật ong bên cạnh hấp dẫn.

Mẫu thân Kiều thị của nàng ngoại trừ thích pha chế hương liệu

thì

còn rất thích việc tự tay làm những món bánh ngọt tinh xảo. Ở kiếp trước, mẫu thân

đã

tự tay dạy nàng món bánh mạch nha tẩm mật ong này, món điểm tâm này mặc dù nhìn cầu kì nhưng việc chế biến lại

không

hề phức tạp. Đầu tiên phải làm phần nhân mạch nha ở bên trong trước, sau đó tạo hình đóa hoa cho phần vỏ bánh bên ngoài tùy theo loài hoa

yêu

thích mà chọn khuôn. Khi hoàn thành hai phần nhân và vỏ

thì

lại đem bánh ủ vào

một

tráp đựng lớn, đợi qua vài ngày

thì

phần nhân mạch nha bên trong

sẽ

chảy ra, thấm vào vỏ bánh, đem lại mùi vị đặc trưng. Sau khi ủ xong

thì

lại quét thêm

một

lớp mật ong mỏng bên ngoài vỏ bánh, mùi mật ong ngọt ngào hòa quyện cùng với vị bánh thơm ngon đặc biệt quyến rũ khứu giác cùng vị giác của mọi người, lại thêm phần tạo hình tinh xảo, đây chính là món điểm tâm rất được các tiểu thư gia đình quý tộc ưa chuộng.

Giang Diệu uống

một

ngụm trà, hương vị đậm đà cùng vị rượu nhàn nhạt vẫn còn lưu lai nơi đầu lưỡi, kèm theo hương thơm thanh nhã ngọt ngào của hoa Hải đường

thì

liền biết Hiểu Mai

đã

pha cho mình loại hoa gì.

Hiểu Mai đứng bên cạnh mỉm cười lên tiếng hỏi: “ Tiểu thư có biết đây là trà gì

không?”.

Giang Diệu cười tủm tỉm, gật gật đầu

nhỏ, lên tiếng trả lời: “ Muội biết”. Đây là trà Ngưng Nhã cùng hoa Hải đường ủ trong rượu. Vị rượu mát lạnh hòa quyện cùng vị trà thanh khiết, mặc dù hoa được ủ cùng rượu nhưng lại

không

hề mang mùi thơm nồng của rượu, vẫn giữ lại được mùi hương

nhẹ

nhàng đặc trưng của loài hoa. Còn trà Ngưng Nhã là loại trà được phụ mẫu rất ưa thích nên Giang Diệu cũng

sẽ

có chút nhận thức với vị trà nổi danh này.

Lại như sực nhớ tới chuyện gì, Giang Diệu lên tiếng hỏi Hiểu Lan: “ Cái hộp quà của muội đâu rồi?”.

Hiểu Lan nhìn Hiểu Mai đnag đứng bên cạnh, nhớ đến hộp quà của tiểu thư định tặng cho Vệ tiểu thư

thì

giật mình, lúc này mới kêu lên

một

tiếng rồi hoảng loạn trả lời Giang Diệu: “ Lúc nãy nô tỳ để Trường Phúc cầm giúp nhưng lại quên lấy về”.

Trường Phúc là gã sai vặt bên cạnh Giang Thừa Hứa.

Hiểu Lan tự trách: “ Để nô tỳ

đi

qua chỗ của Nhị công tử lấy về cho tiểu thư”.

Quà sinh nhật mà Giang Diệu định tặng cho Vệ Bảo Linh là do chính tay Kiều thị tự mình chọn. Giang Diệu nghe Hiểu Lan

nóixong

thì

cũng

không

trách cứ gì, lại thêm ngồi đây có chút phiền chán

thì

lên tiếng

nói: “ Muội muốn thìm Nhị ca có chút chuyện, để muội tự

đi

lấy vậy”.

Giang Diệu đứng dậy, nhìn Hoắc Tuyền cùng với những người ngồi đó

nói

một

tiếng, lại hỏi Tiết Kim Nguyệt có muốn

đi

cùng hay

không. Tiết Kim Nguyệt

đang

cắn bánh hoa hồng đầy cả miệng

không

tiện trả lời, chỉ lắc đầu như trống bỏi, tất nhiên là nàng

sẽ

không

ngốc mà

đi

tìm cái nhị biểu ca lạnh lùng kia rồi.

Giang Diệu cũng

không

miễn cường nàng, xoay người tự mình

đi

đến tiền viện để tìm Giang Thừa Hứa.

Nơi này ngoại trừ những tiểu nữ oa tầm tuổi với Giang Diệu

thì

còn có những vị tiểu thư cũng

đã

sắp đến tuổi cập kê, nên Giang Thừa Hứa

không

tiện ở lại để chăm sóc cho muội muội.

không

riêng gì Giang Thừa Hứa, những vị công tử gia môn khác nếu như cùng muội muội đến làm khách Vệ gia cũng đều tập trung tán gẫu ở tiền sảnh,

không

thích hợp để đến nơi khuê phòng của nữ tử. Nhưng dù sao Giang Diệu cũng chỉ là

một



gái

sáu tuổi,

sẽ

chẳng ai

nói

chuyện nam nữ với

một

đứa bé, nên nàng

đi

đến tiền sảnh để tìm ca ca, cũng chẳng có gì là

không

hợp lý.

Giang Diệu

đi

tìm Giang Thừa Hứa, vừa rẽ qua

một

hành lang gấp khúc liền vô tình đυ.ng phải

một

thiếu niên mang cẩm bào màu thiên thanh, đó chính là Hoắc Nghiễn.

Hoắc Nghiễn nhìn thấy

một

tiểu nữ oa khả ái bổ nhào vào lòng mình

thì

thoáng nở nụ cười nhã nhặn, hô lên

một

tiếng: “ Diệu Diệu”.

Giang Diệu ngẩng đầu ngắm nhìn vị thiếu niên tầm mười tuổi trước mắt, bất giác nhớ đến kiếp trước. Ngoại trừ Lục Hành Chuthì

Hoắc Nghiễn cũng có tình ý đối với mình.

Hoắc Nghiễn là

một

đại nam nhân văn võ song toàn, giơ tay nhấc chân đều vô cùng nhã nhặn ôn hòa, đối với những người xung quanh đều dùng

một

thái độ nhàn nhạt

không

thân thiết. Nhưng

không

biết vô tình hay cố ý, hầu hết những lúc khi nàng cùng

hắn

gặp mặt nhau,

trên

gương mặt bạch ngọc của

hắn

luôn

hiện

lên hai rạng mây hồng khả nghi, trông rất buồn cười.

Sau khi nàng cùng Lục Hành Chu định xong hôn ước

thì

Hoắc Nghiễn mới bày tỏ tình cảm của mình. Nàng tuy

không

thích Hoắc Nghiễn, nhưng lòng hư vinh của

một



nương có người thầm mến khiến nàng

không

khỏi cao hứng

một

thời gian, lại thêm bạn bè vốn

không

có bao nhiêu nên khi nghe Hoắc Nghiễn tỏ tình, nàng

thật

sự

rất vui vẻ.

Mà khi đó, nàng cũng

đã

từng cân nhắc lựa chọn giữa Hoắc Nghiễn và Lục Hành Chu. Hoắc Nghiễn mặc dù xét về mọi phương diện đều nổi trội hơn Lục Hành Chu rất nhiều nhưng lại ít khi tiếp xúc,

không

thể so sánh với Lục Hành Chu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nên sau

một

hồi suy nghĩ, nàng liền quyết định từ chối tình cảm của

hắn, nếu như bản thânđã

không

thể cho người ta cơ hội

thì

không

cần phải dây dưa

không

rõ, vừa tránh tổn thương

hắn

vừa

không

làm chậm trễ việc chung thân đại

sự

của

một

đời người, biết đâu sau này

hắn

lại gặp được

một

vị



nương làm

hắn

động tâm

thì

sao.

Nhưng có

một

điều khiến Giang Diệu nhìn Hoắc Nghiễn với

một

con mắt khác, đó chính là Lục Hành Chu say mê Tạ Nhân, nhưng Hoắc Nghiễn tuyệt đối

sẽ

không. Bởi vậy lúc này khi nghe Hoắc Nghiễn thân mật gọi tên mình, Giang Diệu cũng mỉm cười nhìn

hắn, khoe ra cái lỗ hổng

trên

hàm răng: “ Hoắc ca ca”.

âm

thanh mềm mại của tiểu nữ oa như đánh thẳng vào nội tâm

đang

yên bình của

hắn, gợn lên vài cơn sóng nhấp nhô. Hoắc Nghiễn nhìn bé con nở nụ cười rạng rỡ, tuy rằng thiếu mất

đi

cái răng cửa nhưng lại vô cùng đáng

yêu. Có những lần tình cờ gặp nhau vào dạo trước, nàng đều cố gắng né tránh,

hắn

còn tưởng mình

đã

vô tình làm ra chuyện gì trêu chọc đến muội muội này, làm nàng

không

vui. Nhưng bây giờ lại thấy nàng nở nụ cười như ánh nắng mặt trời mà gọi mình là ca ca, trong lòng

thật

sự

rất thoải mái.

Hoắc Nghiễn lại ôn nhu hỏi Giang Diệu

đang

định

đi

đâu.

Giang Diệu ngây thơ trả lời: “ Muội muốn

đi

tìm Nhị ca”.

Hoắc Nghiễm mỉm cười,

nói: “ Cũng

thật

đúng lúc, vậy để huynh dắt muội

đi”.

nói

xong liền thuận thế nắm lấy bàn tay bénhỏ

của Giang Diệu.

Bàn tay mềm mại của tiểu nữ oa như

không

có xương, nhưng có lẽ bởi vì từ

nhỏ

đã

ốm yếu, nên có hơi chút lành lạnh,

khôngphải là độ ấm như những người bình thường. Hoắc Nghiễn cũng

đã

biết thể chất nhiều bệnh của Giang Diệu, có đôi lúc

hắntình cờ gặp mặt nàng, đều nhìn thấy gương mặt tái xanh cùng đôi gò má hốc hác của nàng. Muội muội của

hắn

đều chơi cùng những tiểu



nương khác ở trong sân, nào là đá cầu, nào là nhảy dây, nhưng duy nhất chỉ có nàng vì thân thể

khôngtốt nên đều ngồi trong đình nhìn bọn họ với ánh mắt ước ao. Có lẽ Giang Diệu mãi mãi

không

biết được, đôi mắt vị thiếu niên ấy lúc nhìn nàng, có bao nhiêu đau xót, có bao nhiêu

yêu

thương.

Giang Diệu có chút

không

tự nhiên khi thân cận với nam nhân khác ngoài cha và các ca ca, nhưng hôm nay nàng chỉ là

mộtbé

gái

sáu tuổi cùng

một

Hoắc Nghiễn mới mười tuổi, cả hai đều là lứa tuổi chưa có nhiều suy nghĩ sâu xa. Nếu như bây giờ Hoắc Nghiễn đối với mình nhiệt tình mà mình lại so đo

thì

có hơi thất lễ.

Giang Diệu suy tư

một

hồi, cảm thấy chuyện này cũng

không

có gì xấu nên ngửa đầu nhìn vị thiếu niên bên cạnh, mỉm cười rạng rỡ: “ Diệu Diệu cảm ơn Hoắc ca ca”.

Tiểu



nương ngoan ngoãn để tay

nhỏ

bé vào lòng bàn tay của mình, Hoắc Nghiễn cảm thấy rất hài lòng, bỗng dưng trong đầu

hắn

thoáng qua

một

tia ý nghĩ. Bé con đáng

yêu

này,

hắn

nhất định

sẽ

bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, coi nàng như muội muội ruột thịt mà

yêu

thương.

Hai người vừa

đi

vừa

nói

chuyện vui vẻ, Giang Diệu ngước mắt nhìn nụ cười sáng chói của Hoắc Nghiễn, bỗng nhiên nụ cười của

hắn

chợt tắt

đi. Giang Diệu cảm thấy có gì đó

không

đúng, vừa xoay mặt nhìn theo ánh mắt của Hoắc Nghiễn

thì

đãtrông thấy

một

thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng như băng,

đang

đứng cách đó

không

xa.

Vị thiếu niên ấy mang

một

bộ trường bào màu xanh thẫm, lặng yên nhìn hai người trước mắt

nói

cười vui vẻ, trong lòng thoáng

hiện

lên

một

chút tư vị

không

biết dùng từ gì để diễn tả.

hắn

chợt nhíu mày.

Lục Lưu mặt mày lạnh nhạt, thoáng di chuyển ánh mắt lại nhìn đến hai bàn tay

đang

nắm chặt của Giang Diệu cùng Hoắc Nghiễn.

Khuôn mặt bánh bao của Giang Diệu bỗng chốc cứng đờ.