Chương 183-2: Đại kết cục

Hoắc Nghiễn nhìn nàng lớn lên.

Từ

một

tiểu nữ oa mềm mại trơn bóng như ngọc,lớn lên là

một

đại



nương tha thướt

yêu

kiêug,sau đó lập gia đình sinh nhi tử... Đáng tiếc



nương

hắn

ái mộ này,cuối cùng cũng

không

gả cho

hắn,nếu

không,hiện

giờ trong lòng nàng,tiểu nam hài kia bộ dáng

sẽ

giống như

hắn. Hoắc Nghiễn mỉm cười, cảm thấy mình có chút

không

được tử tế, người ta

đã

thành thân lâu như vậy,

hắn

còn nhớ nhung làm gì?

Hoắc Nghiễn

nói: "Buổi tối có chút lạnh, muội mau tới xe ngựa? Tiểu hài tử cũng

không

thể trúng gió."

nói

chung Hoắc Nghiễn vẫn giống như ngày đó, là người săn sóc cẩn thận, Giang Diệu nghe lời phải, khẽ gật đầu với Hoắc Nghiễn, sau đó cẩn thận từng chút

một

ôm tiểu tử trong l*иg ngực chạy lên xe ngựa.

Chỉ là tên tiểu tử này giống như ngủ đủ rồi,mở to đôi mắt long lanh nước,vừa tỉnh lại liền vung vảy bàn tay

nhỏ,muốn ôm cổ mẫu thân. Giang Diệu

không

có cách, cẩn thận ôm

hắn

dựng lên, để tiểu tử tựa ở bả vai của nàng.

Hoắc Nghiễn liền đứng tại chỗ.

Thấy khuôn mặt

nhỏ

đầy thịt của tiểu tử nhìn về phía mình, đôi mắt to đen dừng

một

chút, sau đó nhếch môi mỉm cười với

hắn.

"... Nha nha nha."

thật



một

tiểu tử hoạt bát khiến người

yêu

thích. Hoắc Nghiễn nghĩ như vậy, khóe miệng cũng

khôngnhịn được chậm rãi cong lên.

Sau khi Lục Bồng Bồng xuất giá, Tuyên Vương phủ càng thêm quạnh quẽ.Nhưng lúc đầu Giang Diệu chưa thích ứng,bây giờ

đã

dần dần thích ứng tháng ngày

không

có Lục Lưu ở bên người,lại còn có tiểu tử bướng bỉnh cần nàng chăm sóc,trái tim Giang Diệu đều đặt ở

trên

người tiểu tử, tháng ngày trôi qua cũng coi như phong phú.

Mà Bình nhi năm tuổi kia, Giang Diệu niệm tình

hắn

và tỷ tỷ Lục Bồng Bồng có quan hệ tốt, sợ sau khi tỷ tỷ xuất giá, tiểu nam hài này



quạnh, liền thường xuyên gọi

hắn

tới đây chơi đùa cùng nhi tử mập.

Nhi tử mập của nàng khiến người

yêu

thích,tuy Bình nhi từ

nhỏ

đã

trì độn,nhưng lại là hài tử thành

thậtthiện lương,chơi cùng vị tiểu đường đệ này cũng hài lòng.

Lúc giữa tháng chạp, Giang Diệu nhận được thư Lục Lưu gửi. Hơn

một

tháng qua, trong lòng nàng lúc nào cũng mong nhớ

hắn, lúc này thu được thư, vốn

không

phải thư dài, vẫn cứ miễn cưỡng xem nửa canh giờ.

Năm nay tết đến, sợ là

hắn

không

về được.

Đây là việc Giang Diệu

đã

sớm nghĩ đến, nhưng đến lúc xác định, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Năm đầu tiên nàng gả cho Lục Lưu, do Lục Lưu nhiễm phải bệnh dịch, cũng

không

để ý đến tết, bây giờ năm thứ hai,

thật

vất vả có thể đoàn tụ cùng cha mẹ,nhưng

hắn

lại lãnh binh

đi

đánh trận.

Xem thư này, Lục Lưu báo cho nàng bản thân

hắn

mạnh khỏe, lại dài dòng văn tự căn dặn nàng

mộthồi, Giang Diệu có thể tưởng tượng được bộ dáng

hắn

ở bên kia lo lắng cho nàng.

Nhìn chữ viết trong thư cứng cáp mạnh mẽ, Giang Diệu

không

nhịn được đem tín kề sát ở

trên

mặt của mình.

Giang Diệu mỉm cười, xem xong thư, liền để Bảo Cân mài mực,viết cho Lục Lưu

một

phong thư, suốt đêm đưa ra ngoài.

Do nhận được thư Lục Lưu gửi, ngày hôm đó tâm tình Giang Diệu tốt hơn chút, buổi tối hát đồng dao dụ dỗ tiểu tử ngủ, tự mình hưng phấn

một

lúc lâu, mới ngủ say sưa.

Vậy mà ngày kế, trong cung lại phát sinh đại

sự.

Giang Diệu nghe tiếng liền tiến vào hoàng cung,

đi

thẳng đến Khôn Hòa cung, liền thấy Hoắc Tuyền khuôn mặt tiều tụy, dáng vẻ giống như

một

đêm chưa ngủ. Giang Diệu biết Hoắc Tuyền là

một

người rất

yêu

quý thân thể của mình, trong lòng lo lắng

nói: "Tuyền tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Xưa nay Hoắc Tuyền đều xem Giang Diệu giống như là thân tỷ muội, dù chuyện khó

nói

cũng

sẽ

nóiđến,quan hệ còn thân mật hơn so với biểu tỷ Hoắc Vi. Nàng nhìn Giang Diệu, cũng

không

gạt,

nói: "Là chuyện của hoàng thượng."

Giang Diệu cũng ngờ ngợ nghe được một chút. Giống như có quan hệ với Trang thái phi, nhưng cụ thể là việc gì

thì

nàng cũng

không

rõ.

Hoắc Tuyền

nói: "Hoàng thượng thuở

nhỏ

đã

mất mẫu thân, do Trang phi cùng Vinh phi thân như tỷ muội, mà Trang phi lại

không

có con, nên hoàng thượng và trưởng công chúa mới được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Trang phi.

đã

nhiều năm như vậy, quan hệ này dù

không

phải thân mẫu tử, cũng hơn hẳn thân mẫu tử. Nhưng hôm qua mới biết, năm đó Vinh phi nảy sinh hiềm khích với Tiên hoàng, là do Trang phi

âm

mưu ở bên trong, mà Vinh phi

không

lý do nhiễm phải ôn dịch, cũng là bởi vì Trang phi..."

Giang Diệu có chút choáng váng.

Ý này chính là

nói, Vinh phi bị Trang thái phi hại chết.

Nàng tất nhiên hiểu được,phương diện này Cảnh Huệ đế có chút giống với Lục Lưu, đặc biệt đối với người ở bên cạnh, cũng là bởi vì từ

nhỏ

hắn

không

còn mẫu thân, sở dĩ đặc biệt hiếu thuận Trang thái phi, cũng càng quý trọng tình cảm với người bên cạnh. Trong hậu cung này mọi người đều biết, Thái hậu kia là

không

dễ trêu, nhưng vị Trang thái phi này lại càng

không

trêu chọc nổi.

Có thể ở hậu cung trôi qua như cá gặp nước, Trang thái phi kia làm sao có thể dịu dàng nhàn tĩnh,bình dị gần gũi như biểu

hiện

trên

mặt?

Giang Diệu hỏi: "Vậy Hoàng thượng

thì

sao?"

Nhắc đến Cảnh Huệ đế, Hoắc Tuyền nhân tiện

nói: "Từ tối hôm qua liền nhốt mình ở ngự thư phòng, ai cũng

không

cho vào. Ta

đi

qua gặp, cũng

không

để ta

đi

vào."

nói

không

cho phép vào, cũng

không

đi

vào sao?

Giang Diệu tất nhiên

không

thích Cảnh Huệ đế, cũng biết Cảnh Huệ đế đối với Hoắc Tuyền là

thậttâm,lúc này, Cảnh Huệ đế cần nàng(HT) nhất. Giang Diệu lập tức nắm tay Hoắc Tuyền,

nói: "Tuyền tỷ tỷ, người trong lòng hoàng thượng để ý nhất là tỷ, lúc này tỷ ngồi ở chỗ này lo lắng cũng vô dụng, vẫn nên

đi

vào nhìn

hắn

một

chút.

hắn

là vua của

một

nước,

một

số thời khắc

không

thể tùy theo tính tình, tỷ

đi

khuyên nhủ

hắn, an ủi

hắn

một

chút, so với người khác đều có hiệu quả hơn."

Hoắc Tuyền nhất thời giống như có quầng sáng ở

trên

đầu,trong lòng cảm thán chính mình

thật

đã

hồ đồ rồi. Làm vị Hoàng hậu hiền lành rộng lượng

đã

quen,mọi chuyện đều thuận theo ý của

hắn,một

chút cũng

không

dám vi... Hoắc Tuyền nhìn Giang Diệu,

nói: "Được, ta liền

đi

đây."

Giang Diệu mỉm cười, gật đầu

nói: "đi

thôi. Mặc dù

hắn

còn chưa vào được trong lòng tỷ, nhưng cũng là phu quân của tỷ, dù có chuyện gì, phu thê đồng tâm chắc

sẽ

chống đỡ được?"

Hoắc Tuyền là người làm việc trực tiếp, nghe nàng

nói

xong, liền

đi

đến ngự thư phòng. Nhìn bóng lưng Hoắc Tuyền, Giang Diệu có chút hâm mộ...

Phu thê đồng tâm, kỳ thực nàng cũng muốn cùng Lục Lưu phu thê đồng tâm, cùng

hắn

vượt mọi chông gai, qua mọi khó khăn?

Nàng khuyên Hoắc Tuyền

đi

an ủi Cảnh Huệ đế, hi vọng Cảnh Huệ đế sớm ngày thông suốt, trừ bỏ quan hệ của nàng cùng Hoắc Tuyền, điểm quan trọng nhất chính là phu quân nàng nhọc nhằn khổ sở giúp vị đế vương tuổi trẻ này tranh đấu giành thiên hạ, tâm nguyện to lớn nhất, chính là hi vọng

hắn

ngồi vững vàng ở ngôi vị hoàng đế, làm

một

minh quân.

Tâm nguyện của Lục Lưu cũng là tâm nguyện của nàng.

Nàng

không

muốn tâm huyết của Lục Lưu bị uổng phí.

Hoắc Tuyền vội vàng tiến vào ngự thư phòng, vì nàng là Hoàng hậu,thị vệ bên ngoài cũng

không

cách nào giữ nàng lại. Lại

nói

, xem phân lượng, Hoàng hậu có thể vào chắc cũng tốt hơn, dù sao bọn họ làm nô tài nghe xong ý chỉ của hoàng thượng cứ bảo vệ như thế, nếu bên trong hoàng thượng mà xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng

không

gánh được. Chỉ là ý tứ ngăn cản,liền để nàng

đi

vào.

Hoắc Tuyền vội vã tiến vào ngự thư phòng, liền nhìn xunh quang

một

lát, cũng

không

thấy được

âmthanh của Cảnh Huệ đế, vẫn là tinh tế tìm tìm, mới thấy ở phía sau bên trong góc ngự án,Cảnh Huệ đế mặc bộ long bào màu vàng óng,cứ yên lặng ngồi dưới đất. Nhất thời Hoắc Tuyền trong lòng căng thẳng, chậm rãi

đi

qua,

không

cung kính giống như ngày xưa, chỉ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng

hắn, mở miệng

nói: "Hoàng thượng?"

Vốn đầu Cảnh Huệ đế

đang

cúi thấp, nghe được tiếng

nói, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hoắc Tuyền

một

chút. Cảnh Huệ đế cũng

một

đêm

không

ngủ, đáy mắt đầy tơ máu,

âm

thanh có chút khàn khàn, nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa, mở miệng

nói: "Nàng đến rồi..."

Đây

không

phải đế vương tuổi trẻ ngày xưa hăng hái?

Mặc dù

không

có tình

yêu

nam nữ, nhưng hai người cũng sớm chiều ở chung,lại có chung

một

hài tử đáng

yêu,trong đầu,ít nhiều gì cũng có chút tình cảm. Hoắc Tuyền vươn tay nắm hai tay của

hắn

đặt

trên

đầu gối,ngự thư phòng ngày vì

một

đêm

không

có người

đi

vào,lửa than bên trong

đã

sớm tắt,lại

đang

là mùa đông,cứ như vậy ngồi dưới đất,thân thể

đã

sớm trở nên lạnh lẽo. Mà

trên

người Cảnh Huệ đế chỉ mặc long bào,cũng

không

khoác them áo khoác.

Hoắc Tuyền lập tức cởϊ áσ choàng sợi vàng Phượng Hoàng

trên

người mình ra, lung tung khoác ở

trênngười Cảnh Huệ đế, dù sao cũng

đã

làm mẫu thân,bắt đầu chăm sóc người cũng rất thông thạo. Cũng

không

biết hành động

nhỏ

này của Hoắc Tuyền,khiến Cảnh Huệ đế

không

nhịn được đưa tay ra,ôm vị thê tử tương kính như tân này vào trong l*иg ngực,run giọng

nói

: "A Tuyền, cả đời đều

không

rời bỏ trẫm, có được

không?"

Hoắc Tuyền

không

nghĩ nhiều,

nói: "Được." Đây cũng là lời

nói

ở trong lòng của nàng,lúc đầu nàng chỉ căm ghét Cảnh Huệ đế,khi

hắn

chạm đến nàng,đều cảm thấy buồn nôn.Nhưng trong lòng nàng từ lâu

đã

hiểu

rõ,đời này

không

thể ly khai hoàng cung này. Hoắc Tuyền lại

nói, "Hoàng thượng,

trên

đất lạnh,trước tiên chúng ta đứng lên,có được

không?"

Giọng điệu này, giống như dỗ dành tiểu hài tử, nhưng Hoắc Tuyền cũng chưa bao giờ

nói

với

hắn.

Hoắc Tuyền thấy

hắn

không

lên tiếng, liền tự mình tự dìu

hắn

lên. Chỉ là Cảnh Huệ đế ngồi quá lâu, tứ chi

đã

sớm mất cảm giác, thân hình cao lớn lảo đảo

một

lát, liền thẳng tắp dựa vào

trên

người nàng. Hoắc Tuyền hít sâu

một

hơi, mới đỡ

hắn

ngồi ở

trên

long ỷ mềm mại.

Nhưng Cảnh Huệ đế cũng

thật

giống như hài tử, nửa khắc cũng

không

chịu rời nàng. Trong ngày thường

hắn

đối với nàng cẩn thận từng chút

một, mỗi

một

bước

đi

đều

sẽ

tinh tế đánh giá sắc mặt của nàng,nhưng bây giờ lại tùy theo tính tình của mình,kéo nàng vào trong ngực của mình, ôm lấy thân thể mềm mại hương thơm này, tùy hứng

không

chịu buông tay.

Cảnh Huệ đế

nói: "Lúc trước trẫm đều cảm thấy, coi như thuở

nhỏ

tang mẫu, nhưng dù sao vẫn còn mẫu phi thương

yêu

ta. Mẫu phi đối với ta rất tốt, hoàng tỷ cũng vẫn che chở ta,năm ấy bốn tuổi, trẫm và đường ca lại thành huynh đệ tốt. Chắc nàng

không

biết,vị đường ca này của trẫm,xưa nay

khôngđem người để vào trong mắt,mặc dù trẫm là hoàng tử,hắn

cũng

không

chủ động cùng ta chơi đùa. Lúc đó Trẫm được phụ hoàng và mẫu phi che chở, lại có hoàng tỷ bênh vực từ

nhỏ, làm sao lại gặp được người tình tình lạnh nhạt như thế? Trẫm liền nghĩ cách lại gần

hắn, nói chuyện cùng

hắn,

hắn

hờ hững, nhưng trẫm

không

chịu thua, nghĩ nhất định phải cùng

hắn

trở thành bạn tốt... Mãi đến khi cùng phụ hoàng

đi

Tây Sơn săn bắn, trẫm cùng

hắn

ở trong rừng, cùng mọi người tản

đi. Trẫm rất lo sợ, chỉ lo

sẽbị dã thú trong rừng ăn thịt,nhưng đường ca chỉ lớn hơn trẫm vài tuổi,lại bình tĩnh trước sau như

một... Sau đó trẫm càng thêm kính phục

hắn, nghĩ mình cũng nên giống như

hắn, trở thành

một

nam tử hán đại trượng phu

không

sợ trời

không

sợ đất."

nói

xong,

hắn

nhìn thê tử trong l*иg ngực

đang

lẳng lặng nghe

hắn

nói, tiếp tục

nói, "... Đường ca tính tình lạnh nhạt, nhưng trẫm biết,

hắn

đối với người ở bên cạnhrất tốt. Sau khi Trẫm cùng

hắn

thành bằng hữu, dựa vào phụ hoàng

đi

tới Tuyên Vương phủ, quấn lấy đường ca cùng trốn ra khỏi phủ. Chỉ là trẫm cái gì cũng

không

hiểu, liên lụy đường ca và trẫm bị

một

đám ăn mày đoạt vật đáng tiền

trênngười, còn bị đánh

một

trận. Trẫm muốn cậy mạnh, thay

hắn

cản mấy quyền. Đường ca lợi hại đến đâu cũng là hài tử, bị thương nặng hơn so với trẫm, nhưng cuối cùng vẫn là

hắn

cõng trẫm trở về Tuyên Vương phủ... Cuối cùng, phụ hoàng ôm trẫm đau lòng

một

phen, mang về cung dưỡng thương, mà đường ca của trẫm,

trên

người mang thương tích, lại bị cha

hắn

đánh cho

một

trận."

Nhớ tới những chuyện này, Cảnh Huệ đế liền cảm thấy những chuyện này giống như mới hôm qua.

hắn

nói: "hiện

nay nhớ đến, ngoại việc trẫm thường xuyên gây phiền toái cho

hắn, căn bản chưa thay

hắn

làm được điều gì. A Tuyền, trẫm muốn trong lòng nàng trong mắt nàng đều là trẫm, cho nên nhìn thấy nàng từ trong đáy lòng khâm phục đường ca, trong lòng trẫm rất khó chịu... Trẫm đố kị

hắn, cũng muốn chứng minh cho nàng xem,

hắn

có thể làm được, trẫm cũng có thể làm được,

sẽ



một

ngày, nàng khâm phục đường ca như thế nào,cũng

sẽ

khâm phục trẫm như vậy... Nhưng bây giờ, ngay cả mẫu phi cũng hận trẫm, hoàng tỷ cũng bởi vì việc của đường ca, cùng trẫm huyên náo

không

vui... A Tuyền, trẫm

thật

sự

cho rằng, chính mình

không

còn gì cả."

Hoắc Tuyền nghe xong, viền mắt cũng chua xót, nâng mặt

hắn,

nói: "Lúc này thần thϊếp tới đây, là nghe lời khuyên của Diệu Diệu. Thần thϊếp vẫn kính hoàng thượng,

không

dám vi phạm mệnh lệnh của hoàng thượng. Chỉ là Diệu Diệu

nói

đúng, chúng ta phu thê

một

lòng, có chuyện gì cũng

sẽ

vượt qua được. Thái phi

không

xem ngài là nhi tử, trong lòng hận ngài, nhưng hôm nay ngài có thần thϊếp, có thần... Trưởng công chúa thất vọng với ngài, nhưng trong lòng vẫn quan tâm ngài, Tuyên Vương và Tiết Phò mã

đang

liều chết chiến đấu với Bắc Yến quốc, giúp hoàng thượng bảo vệ biên cương Đại Lương, hoàng thượng

không

nên để cho bọn họ thất vọng."

Cảnh Huệ đế hé môi, muốn

nói

lại thôi

nói: "A Tuyền, vậy còn nàng? Nàng hận trẫm

không?"

Hoắc Tuyền

không

vội vã trả lời, ánh mắt nhìn thẳng Cảnh Huệ đế,

nói: "Là trong lòng thần thϊếp có

một

việc

không

vượt qua được,nhưng

không

hận ngài.Hoàng thượng quan tâm tới thần thϊếp,chỉ bởi vì thần thϊếp đồng ý thay người liều mạng.Nhưng có

một

số việc,thần thϊếp cũng gạt ngài,thần thϊếp cũng từng tính kế ngài,cũng từng tính toán

một

số chuyện... Mà bây giờ chuyện này đều

đã

qua, thần thϊếp muốn chính là Thần nhi có thể vui vẻ trưởng thành, còn có..."

Nàng nhìn nam nhân đồng ý ở trước mặt nàng bại lộ hết tất cả nhược điểm, mỉm cười

nói, "Thần thϊếp hi vọng hoàng thượng có thể làm

một

vị hoàng đế tốt,

không

nên để những người quan tâm tới hoàng thượng thất vọng. Đây là hi vọng của trưởng công chúa, hi vọng của Tuyên Vương, cũng là hi vọng của thần thϊếp."

Cảnh Huệ đế mỉm cười, tính trẻ con vội vã nắm tay thê tử, viền mắt

hiện

ra lệ

nói: "Được, trẫm nhất định

sẽ

không

để cho nàng thất vọng."

Bên này Giang Diệu ngồi ở Khôn Hòa cung, sốt ruột chờ tin tức ở ngự thư phòng,đến khi nghe được cung tỳ bên cạnh Hoắc Tuyền truyền đến tin tức tốt, Giang Diệu mới thở phào

nhẹ

nhõm.

Giang Diệu đợi Hoắc Tuyền trở lại,

không

ngờ lại thấy Đế hậu hai người Hoắc Tuyền cùng Cảnh Huệ đế.

Giang Diệu quỳ gối hành lễ, Cảnh Huệ đế vội

nói: "Nơi này

không

có người ngoài, đường tẩu

không

cần đa lễ."

Dù vậy, Giang Diệu vẫn làm lễ nghi chu đáo.

Thấy Giang Diệu, Cảnh Huệ đế có chút chột dạ, bảo đảm

nói: "Đường tẩu yên tâm, đây là lần cuối cùng trẫm để đường ca thay trẫm mạo hiểm."

Đây chính là đáp án Giang Diệu hi vọng nghe thấy nhất. Nhìn đế vương trẻ tuổi trước mặt này, Giang Diệu

không

nói

lời khách sáo, dù sao trong lòng cũng có

một

chút ích kỷ, làm thê tử,sao hy vọng phu quân của mình

sẽ

trải qua loại nguy hiểm này? Lập tức quỳ gối lần thứ hai

nói: "Đa tạ hoàng thượng."

Cảnh Huệ đế thấy Giang Diệu hào phóng,

không

so đo tính tình

nhỏ

nhen của

hắn

lúc trước, trong lòng cũng tiêu tan

không

ít. Nghĩ vị đường ca của mình

đã

lao lực nhiều năm như vậy,

thật

vất vả mới có thê nhi an ủi tháng ngày,

hắn

lại

không

có mặt mũi để đường ca thay

hắn

gặp nguy hiểm,

thật

cảm giác lúc đó mình quá mức vô liêm sỉ.

Cảnh Huệ đế

âm

thầm ảo não.

Cảnh Huệ đế nghĩ đợi đến khi Lục Lưu trở về, nên cùng

hắn

nói

chuyện, lại muốn làm cho hoàng tỷ che chở mình từ

nhỏ

nguôi giận,thì

tiền tuyến bên kia lại truyền đến tin tức.

Quân doanh bị binh sĩ Bắc Yến quốc đánh lén, Tuyên Vương Lục Lưu trúng tên độc bỏ mình.