Chương 9

Cắn chặt đôi môi gần như bật máu, cô không nói lời nào mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt với vẻ đầy chế nhạo. Đây là lần đầu tiên trong đời Nguyên Tố cô hận một người đến như vậy, hận anh ta đến tận xương tủy, thậm chí còn mong anh ta chết đi, nếu ánh mắt của cô ta có thể gϊếŧ chết một ai đó, Tiền Ngạo chắc phải đã bị ánh mắt của cô chém thành trăm mảnh rồi.

Có thể đọc hiểu được cảm xúc ẩn dấu trong ánh mắt cô, lông mày xinh đẹp của Tiền Ngạo nhướng lên, mặc kệ cô giãy dụa, anh ta vươn tay quàng qua vai cô cười mơ hồ.

“Đàn bà ấy à, ai chơi chả là chơi? Nhưng tôi có thói quen sạch sẽ và không thích chơi chung với người khác.”

Nói xong, cũng không cùng người khác chào hỏi, trước những anh mắt khó hiểu xen lẫn ngạc nhiên của những người xung quanh lập tức kéo cô gái rời đi.

Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiền nhị thiếu đây rõ ràng là muốn bảo vệ cô gái này.

Cái tát này chính là để cho Hách Tịnh một lời cảnh cáo, từ nay về sau nếu Hách Tịnh vẫn giữ mãi không buông, thì đó chính là không nể mặt Tiền nhị thiếu.

Mười phút sau.

Sau khi đạp tung cửa phòng khách, khuôn mặt Tiền Ngạo lập tức lạnh lẽo như ngưng tụ mật tầng băng. Lấy tư thế cao cao tại thượng nâng cằm của cô gái lên, ngón tay tính tế thon dài, không tốn chút lực đã nâng khuôn mặt sưng tấy của cô lên.

Anh ta cao hơn Nguyên Tố một cái đầu, từ góc độ này, có thể nhìn rõ chiếc cằm nhọn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to trong veo như băng tuyết mùa thu, nhưng cũng không đẹp bằng người.

Nhưng nhìn cô lúc này vô cùng bối rối…

Đáng chết! ai cho cô dám ở trước mặt mặt của hắn đi liếc mắt đưa tình với đàn ông khác. Nghĩ đến đây, mắt anh tối lại, tự dưng trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu mà không hiểu nguyên do.

“Ai cho cô dùng cái vẻ mặt ngu ngốc này mắt đi mày lại với thằng khác hả? Bản thân mình là người của ai cô còn không hiểu rõ sao, cô chê đầu tôi chưa đủ xanh, hay cô muốn mở rộng kinh doanh sang đến thành phố H?”

“Đồ xấu xa, anh dựa vào cái gì chỉ trích tôi, dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

Chỉ trong vòng hai ngày đã tát cô hai lần, Nguyên Tố tức giận đến run người, quay đầu sang một bên.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào lão tử đây tiêu tiền mua cô về!”

Những câu nói từ miệng anh phát ra, từng từ, từng chữ như cứa vào trái tim cô vô cũng đau đớn.

Trên đời này sao lại có thể tồn tại một kẻ đáng kinh tởm đến như vậy?

Rõ ràng là anh ta đang ỷ thế hϊếp người, nhưng anh ta lại mang bộ mặt đó là điều hiển nhiên, kiêu ngạo, độc đoán, hoành hành ngang ngược. Dường như trên thế giới này anh ta là lớn nhất, anh ta là người có lý nhất.

Đột nhiên, Nguyên Tố tức giận đùng đùng quay đầu lại, thù hận nhìn chằm chằm Tiền Ngạo: “Họ Tiền kia, đồ con rùa, anh chính là một tên xấu xa, anh là cái thá gì, hừ, anh bất quá chỉ là khi đầu thai chui vào một cái bụng tốt, dựa vào gia đình có quyền có tiền, liền ức hϊếp phụ nữ, còn động tay động chân, anh là cái loại đàn ông khỉ gì? Trời sinh tính tàn bạo hoang tưởng hay có vấn đề về chỉ số thông minh?”

“Cô thử nói lại cho lão tử lần nữa!”

Tiền Ngạo lớn bằng từng này rồi mà chưa bao giờ bị người khác hạ thấp, chế nhạo như vậy, nhìn nữ nhân đang mím chặt miệng một lúc lâu, mới bực tức đẩy mạnh ép cô lên cửa, trong đôi mắt sói chứa đầy sự giận dữ, điên cuồng hôn lên đôi môi của người con gái đang vô cùng cảnh giác trước mặt.

Lúc này suy nghĩ duy nhất của anh là làm cho người phụ nữ này ngậm cái miệng thối của mình lại!

Mẹ nó lòng tốt bị coi là gan phổi lừa! cô có hiểu sự việc không hả!

“ô…ô...”

Đêm qua, hành động giày vò như không cần mạng của anh ta, theo phản xạ có điều kiện khiến cô lông tóc dựng đứng, giống như một con mèo đang đối mặt với tuyệt cảnh. Vươn ra cả tay lẫn chân chống cự, vừa đá vừa cắn, hận như thể muốn lôi anh ta chết cùng.

Nhưng làn da của anh như thể rất dày dường như không có chút đau đớn nào, và thay vào đó là anh càng dễ dàng chế trụ cô hơn.

Chiếc áo khoác rộng rãi này thật sự rất tiện cho tên cầm thú này.

Trong một thoáng cô nghi ngờ rằng, anh ta đây là cố ý.

Cảm giác giống như một con chuột không có chỗ nào để tránh, bị một con mèo đen to lớn chơi đùa một cách bừa bãi mà không có cách nào để phản kháng, dứt khoát nhắm mắt lại, từ bỏ vùng vẫy, chán ghét quay đầu đi, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.

Tiền Nhị này từ nhỏ đến lớn lên đều ngậm thìa vàng[3] mà sống, từ nhỏ đã quen với việc được người khác thuận theo, nên chưa bao giờ phải cảm nhận tức giận của một cô gái. Thấy cô yên lặng không phục, anh mới buông cô ra, khuôn mặt tuấn tú vốn tái mét vì giận giữ cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Sau lần giày vò này, anh đã nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn.

Trên thế giới này còn có một loại con gái, dám mắng hắn!

Phải biết rằng, trong đời anh chưa bao giờ bị mắng như thế này, trong lòng có chút bối rối, tại sao một người phụ nữ yếu đuối nhu nhược như vậy lại dám thách thức anh. Lòng anh chợt dịu lại, anh thầm mắng mình đê tiện, đưa ngón tay chạm lên mặt cô.

“Có đau không?”

“Họ Tiền, tôi cám ơn anh, đừng có ở đây giả dối thương xót, đây chẳng phải đều là nhờ công anh sao?”

Nguyên Tố không nhìn anh, giọng điệu vô cùng yếu ớt, không hề nhẹ nhàng như bình thường của cô, gần như có chút lơ lửng.