Dưới ánh đèn trong đêm tối, cô như một đoá Ngọc Lan trắng tinh khiết mặc sức nở rộ trong tầm nhìn của anh, muốn to có to, muốn nhỏ có nhỏ, quyến rũ người khác rơi vào. Cũng làm đầu óc anh nghĩ đến Trọng Nghiêu một cách kỳ lạ, có phải là hắn ta cũng bị cơ thể này mê hoặc rồi, lại có suy nghĩ ngu ngốc là đem người phụ nữ thế này cưới về nhà?
“Tại sao không thể theo tôi?” Giọng anh khàn khàn như phát ra từ trong kẽ răng, “Cô được sinh ra chính là để dụ dỗ đàn ông?”
Cũng không biết anh rốt cuộc là đang tức giận cô hay đang tức giận chính bản thân mình.
Nguyên Tố sợ hãi rung cầm cập, tuy cô đã trải qua một lần, nhưng lần trước anh đối với cô rất thô bạo, khiến cô đối với chuyện này có sự sợ hãi và căng thẳng không thể giải thích được. Hơn nữa, đối tượng lại là tên cặn bã này. Dường như không hề suy nghĩ, cô đã hét lên.
“Đừng mà!”
“Không muốn tôi? Cô muốn ai? Trọng Nghiêu sao?” Trong lòng Tiền nhị thiếu nổi giận đùng đùng, hận không thể trực tiếp bóp chết cô cho rồi. Nhưng mà, nhớ lại lời dặn dò của dì nhỏ, vẫn là cắn răng mà từ từ bỏ ra.
Có được người phụ nữ đã hành hạ anh cả một buổi tối, anh cũng xem như đã đạt được mong muốn.
Mãn nguyện mà thở phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên hiểu ra một đạo lí mà suốt hai mươi sáu năm qua không hiểu, người phụ nữ này so với những người phụ nữ khác, thật sự không giống chút nào.
“Chẳng trách, Trọng Nghiêu lại bị cô mê hoặc đến chết mê chết mệt, thực sự quá dễ chịu, cô đã cho bao nhiêu người đàn ông đυ.ng chạm rồi? Hửm?”
Ánh mắt anh lờ mờ căm phẫn, không cam lòng mà nói, nhưng lại đem suy nghĩ của Nguyên Tố hướng đến sự trong sáng nhất.
Cái tên Trọng Nghiêu, anh sao có thể nhắc đến trong lúc này?
Gương mặt của Trọng Nghiêu dường như đang đong đưa trước mắt cô, đang cười với cô, tim cô nhói lên, cơn đau gay gắt cùng với những cảm xúc lạ lẫm đang trộn lẫn với nhau trong lòng cô, cô không nhịn được mà thì thầm.
“Ừm…… Trọng Nghiêu…….”
Lời này nói xong, khiến Tiền Ngạo tức giận nóng người, giơ tay lên tát cô một bạt tai, càng không kiên nể điều gì, nắm lấy tóc cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
“Cô nhìn rõ cho tôi, tôi là ai?”
Căm phẫn trong lòng không ngừng tuôn ra, Nguyên Tố hét lên thành tiếng.
“Anh là một con cầm thú, súc vật ……”
Như muốn hoàn toàn huỷ diệt thứ gì đó, hai người đánh nhau, lăn lộn, hết cô đến anh, vết thương trên người Tiền Ngạo tăng thêm không ít, cơn đau nhức nhối kèm theo sự tức giận, anh càng cứng rắn hơn, mang theo năng lượng như muốn huỷ diệt tất cả.
“Đủ rồi, dừng, cô đủ rồi!”
Một bên đau khổ, một bên vui vẻ, giống như một linh hồn đang lạc lõng giữa thiên đường và địa ngục, không ngừng luân chuyển, cô bỗng nhiên khóc đến tan nát cõi lòng.
“Trọng Nghiêu, Trọng Nghiêu, Tiền Trọng Nghiêu!”
Rõ ràng biết sẽ chọc giận anh, nhưng cô không không biết tại sao cô lại gọi như vậy, có lẽ là bởi vì không muốn thừa nhận do người đàn ông này khiến thân thể cô thoải mái, suy nghĩ hỗn loạn, hơi thở hỗn loạn, ngay cả hận thù cũng loạn hết lên, chỉ còn cơ thể bất lực cảm nhận được sóng to gió lớn mà người đàn ông này đặt lên người mình.
“Đừng gọi Trọng Nghiêu!”
Tiền nhị thiếu hung bạo cắn lấy tai của cô, cảm nhận được sự dày vò ngọt ngào của cô hơn là đột ngột đau đớn, sau đó độc đoán tuyên bố chủ quyền.
“Nhớ kĩ, cô là của tôi.”
Nguyên Tố phát rung, cô thật sự ghét sự kiêu ngạo và độc đoán của anh, càng ghét anh luôn tự cho mình là đúng.
Anh dựa vào đâu mà chi phối cuộc sống của cô?
Anh dựa vào đâu mà nói là cô thuộc về anh?
Phẫn nộ, bi thương! Khiến cô dứt khoát cong người, cắn vào vai anh một cách tàn nhẫn, gặm nhắm đầy sự căm phẫn muốn báo thù.
“A!” Tiền Ngạo càu nhàu một tiếng, nghiến răng nói, “Bướng bỉnh, sau này cô chỉ có tôi mới được chạm vào.”
“Anh coi tôi là thứ gì? Mèo của anh, hay là chó của anh?”
“Người phụ nữ của tôi!”
Nguyên Tố cười giễu cợt, thật sự hận không thể xé bỏ nét mặt này của anh. Người phụ nữ của anh, là người phụ nữ ngủ cùng anh à? Những người phụ nữ giống như cô, trong cuộc sống của anh thì biết bao nhiêu cho đủ? Cô nhịn không được cười chế nhạo anh.
“Vậy anh cưới tôi đi?”