Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi từ nhà tắm đi ra liền nhìn thấy một người đàn ông có dáng vẻ lười biếng đang dựa vào ghế sô pha, điếu thuốc được kẹp trên hai đầu ngón tay, nhìn dáng vẻ liền biết là anh vừa tắm xong, khí chất cao ngạo vốn có của nam nhân giảm đi không ít, vừa nhìn vào sẽ cảm thấy anh trông sεメy đến mức khiến người ta mê mẩn, áo choàng tắm buộc không kĩ làm hiện rõ l*иg ngực của người đàn ông cùng những vết cào vẫn chưa được xử lí, nhìn vô cùng có hương vị nam tính.

Hai người chạm vào ánh mắt nhau, Nguyên Tử lập tức vội vàng quay mặt đi.

Nếu như chỉ nhìn qua cô phải thừa nhận, thực ra người đàn ông này vô cùng đẹp trai nhưng cũng vô cùng cao ngạo.

“Qua đây!”

Nguyên Tố choáng váng, anh lại dùng khẩu khí như đang gọi Voi nhỏ của anh để gọi cô khiến cô có chút không thoải mái, cô cũng không phải chó mà anh ta nuôi.

Thấy cô không động, ánh mắt của Tiền ngạo thay đổi theo các sắc thái khác nhau khiến người ta không thể nhìn thấu! Qua một giây, anh đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Hai người cách nhau rất gần, khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ vừa tắm xong ửng hồng, trên tóc có vài giọt nước nhỏ xuống xương quai xanh quyến rũ, bộ đồ ngủ bằng lụa vừa vặn không thể ngăn được cảnh xuân đẹp đẽ. Căn bản không có cách nào che chắn được...

Ánh mắt của anh càng trở nên tối tăm, có những thứ không thể không gấp...

Tuy nhiên, trước tiên anh phải giải quyết một chuyện, bằng không, trong lòng anh luôn có một cái nhọt. Hơn nữa, anh muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Sau khi suy nghĩ, Tiền Ngạo liền nghĩ ra một giải pháp mà anh cho là trực tiếp và hiệu quả nhất, nhưng thật ra lại ngu ngốc và nhàm chán nhất, khiến rất lâu sau đó khi nhớ lại anh chỉ muốn đập đầu vào tường.

“Cô ra giá đi.”

Bộ não của Nguyên Tố lại bị đoản mạch trong tích tắc, lại ra cái gì giá?

Anh ta nghèo đến mức chỉ còn tiền thôi sao?

Tiền Ngạo nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, ai cũng nói rằng đôi mắt của là cửa sổ tâm hồn, nhưng sự trong sáng trong đôi mắt của cô khiến anh nghi ngờ nhận định trước đây của mình, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, anh đứng dậy và đi vào phòng làm việc bên cạnh, một lúc sau quay lại, trên tay cầm một phong tài liệu, anh dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình cầm và đưa cho cô rồi ngã xuống ghế sô pha.

“Rời khỏi Trọng Nghiêu, số tiền này liền thuộc về cô!”

Trái tim của Nguyên Tố bị tổn thương bởi ánh mắt chế giễu của anh, nếu như trước đây nói bởi vì anh đã từng ‘Anh hùng cứu mĩ nhân’ khiến cô có cảm tình thì một khắc này, hình ảnh của anh trong lòng cô lại trở về như cũ, thậm chí còn thấp hơn!

Cô không phải là một người phụ nữ coi tiền như phân, và giờ cô có thể biết rằng mình không thể ở bên Trọng Nghiêu được nữa. Anh có thể dùng tiền của mình để trả giá cho một mối quan hệ của cô. Cái cảnh máu chó trong phim truyền hình này khiến cô cảm thấy muốn bệnh.

“Tiền Ngạo, anh vẫn là nên thu lại tiền của mình đi! Thật đáng tiếc, tôi không yêu tiền, tôi chỉ yêu Tiền...Trọng...Nghiêu.”

Cô chậm rãi nói, sau khi từng chữ Tiền Trọng Nghiêu được nói ra, không khí càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Một tia tức giận lóe lên trong mắt Tiền Ngạo và anh có ý muốn trừng phạt cô thật nặng, thực ra ở nước Mĩ một năm, anh thấy tính cách của mình trở nên bình tĩnh và hướng nội, nhưng chỉ cần đυ.ng phải cô anh thấy tính cách đó của anh lập tức không còn tồn tại.

“Yêu nó? Cô xứng sao? Cô không biết tự xem lại mình có mấy phân lượng sao? Đừng có nói với tôi cô không yêu tiền, cái câu nói đó, cô có thể lừa Trọng Nghiêu, nhưng ở trước mặt Tiền Ngạo tôi, cô vẫn nên tự xem xét lại.”

Nguyên Tố tức giận, cô cứ nghĩ anh chỉ lưu manh một chút, thô bạo một chút, ,chỉ cần cô mở lòng, chỉ cần cô thỏa hiệp và bao dung một chút anh sẽ buông tha cho cô, những đến lúc này mới hiểu được chính mình rốt cuộc đã đặt hi vọng sai người. Cô càng nhận nhượng, anh sẽ càng đè ép cô.

“Việc của tôi và Trọng Nghiêu không phiền anh đến quan tâm!”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Tiền Ngạo thay đổi như bị sét đánh, đen như than, đột nhiên anh đẩy cô ra khỏi ghế sô pha.

“Cô thật sự là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đây là cô tự tìm, có tiền không muốn? Vậy mạng của cô và mẹ cô cô có muốn hay không?”