Chương 3

Ngay khi cô nói xong thì cả đại sảnh đều im lặng.

Sau khi ngẩn người Nguyên Tố mới định thần lại, xấu hổ đến mức muốn cắn đứt lưỡi của mình.

Cô bước lên trên tấm thảm đắt tiền, món đồ nhỏ bé này có thể đắt hơn cả bộ quần áo cô đã mặc cả đời cộng lại, cô không biết nên bước chân trái hay chân phải trước, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Cô muốn thoát ra khỏi cảnh xấu hổ này và chạy đi, nhưng chú Lạc còn đang ở bệnh viện chờ tiền chữa trị.

Nguyên Tô không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Cô cụp mắt dưới ánh nhìn vui đùa của người đàn ông.

Sau khi hít một hơi thuốc, Tiền Ngạo khẽ nở một nụ cười nhạt, một ánh sáng nhẹ phát ra từ đôi mắt ấy nhưng lại mang khí thế áp bức người khác.

“Em gái này tính tình cũng khá nóng nảy đó!”

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người đàn ông vô tình lướt qua mình, Nguyên Tố khẽ cắn môi ngẩng đầu nhìn anh, tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực…

Thật sự là quá bất công!

Đã là người có tiền có quyền thì thôi đi, tại sao anh ta lại đẹp mắt như vậy chứ? Nhưng cũng không có gì lạ, khi những người đời trước đều muốn rước mỹ nhân về nhà để cải tạo gen, thì những thế hệ sau sao có thể không đẹp được... Nhưng ánh mắt của anh ta quá nguy hiểm!

Mặc kệ anh ta, mặc kệ anh ta, coi như anh ta không tồn tại đi!

Sau khi trấn an tâm lý cho mình, cô nở một nụ cười quyến rũ chuyên nghiệp, mở miệng một cách ngại ngùng.

“Anh hài lòng là được rồi.”

Là một sinh viên khoa diễn xuất, cô luôn biết cách làm cho mình quyến rũ hơn, chẳng hạn như nụ cười của cô lúc này đủ để nhấn chìm bất kỳ người đàn ông nào. Lúc này, ánh mắt của hai người đàn ông trước mặt cô lóe lên sâu thẳm, có một thứ ánh sáng bí ẩn và khó nắm bắt hiện lên.

Cô thầm oán trong lòng, cho dù bọn họ có là người có địa vị như thế nào, được bao nhiêu người nể phục, thì cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân.

“Khụ!”

Dù sao Sơ Cửu cũng là người từng trải, cô ta khẽ đẩy cô đến bên cạnh Tiền Ngạo, vỗ nhẹ lên cánh tay cô để nhắc nhở cô biết tiến lùi hợp lý.

Tiền Ngạo cũng không hề cảm thấy khó chịu, anh khẽ híp mắt lại nhìn cô, thản nhiên nâng cổ tay lên, rót một ly rượu nhét vào trong tay cô:

“Cô gái, nào, uống với tôi một ly.”

Nội tâm cô khẽ “lộp bộp” một cái, lưng cô cứng đờ, tim cô đập nhanh không ngừng, và cô vô tình chạm vào đầu ngón tay mát lạnh của anh, cảm giác khủng hoảng này khiến cô phải xua tay từ chối.

“Tôi không biết uống rượu.”

Tiền Ngạo dựa người vào sô pha, cười nhạo một tiếng. Anh kéo cô vào lòng, có chút sốt ruột siết chặt cánh tay rồi nghiêng ly rượu vào miệng của cô.

“Không uống được rượu lại chạy đến đây giả làm thánh nữ à?”

Ực...ực...!

Nguyên Tố bất lực mở miệng, hớp vài ngụm rượu rồi ho khan, hai má cô đỏ bừng, khuôn mặt mềm mại mang theo vẻ đẹp của người say rượu.

Nhìn cô nuốt rượu một cách khó khăn, Tiền Ngạo cảm thấy cổ họng dâng lên một chút khô nóng, trong lòng ngứa ngáy.

Người phụ nữ nhỏ bé này toàn thân đầy mê hoặc đến tận xương tủy, chết tiệt!

Bạch Mộ Niên thấy vậy thì có chút không đành lòng, cười nói:

“Tần thiếu gia, cậu không quan tâm đến em gái sao?”

Họ của anh ta là? Thật là trùng hợp, Nguyên Tố khẽ nhíu mày, là họ Tiền.

Nhếch môi giễu cợt, Tiền Ngạo buông cô ra, châm một điếu thuốc hít lấy một hơi, vỗ vỗ cánh tay Bạch Mộ Niên cười

“Cô gái này nhìn rất quen mắt, coi như không thấy đi, hôm nay kết thúc ở đây vậy.”

Nguyên Tố giật mình, cô lắc lắc đầu, điều này khiến cho Tiền Ngạo càng thêm chán ghét,” Niên tử, cậu học tập Bảo nhị gia à? Cô ta cũng không phải Lâm Đại Ngọc[1]. Cách cậu tán gái vẫn không có gì mới mẻ.”

Bạch Mộ Niên cười cười, không phản bác, thấy bản thân vẫn là tự mình hút thuốc uống rượu, có chút buồn cười. Hôm nay vị thiếu gia này uống nhầm thuốc à, lại bị một cô gái nhỏ làm cho tức giận, Bạch Mộ Niên liếc mắt nhìn Sơ Cửu.

Sơ Cửu hiểu ý, đứng lên mời rượu, cô ta khẽ mỉm cười, “Tiền thiếu gia, một cô gái xinh đẹp động lòng người ngồi bên cạnh như vậy mà ngài cũng không có phản ứng, sẽ khiến người ta lo lắng đó nha!”

Tiền Ngạo nghe thấy lời này thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh khẽ liếc cô một cái, duỗi tay ra đón lấy cô, sau đó chậm rãi nói:

“Cô gái, xoa bóp cho tôi.”

Vóc dáng của Tiền Ngạo rất cao lớn, mà Nguyên Tố lại nhỏ bé. Cô cứng ngắc nghiêng người trong vòng tay anh, mùi thơm bạc hà thoang thoảng quấn lấy mũi khiến tóc cô dựng đứng.

Căng thẳng, sợ hãi!

Cô và Tiền Trọng Nghiêu yêu nhau được ba tháng, nhưng lại hiếm khi ôm nhau một cách vô tư như vậy, sự đυ.ng chạm thân mật như vậy khiến cô không kìm được mà cảm thấy chua xót, cô miễn cưỡng mỉm cười.

“Tôi không biết.”

“Không uống rượu, không xoa bóp, ngoài việc cùng đàn ông lên giường thì cô làm được cái gì?” Giọng anh lại một lần nữa không nhịn được mà cao hơi một chút.

Vừa thẹn lại vừa giận! Nguyên Tố quay đầu lại nhìn anh chằm chằm, hận không thể đâm vài nhát trên người anh đến chảy máu, tại sao người đàn ông này lại nói chuyện bỉ ổi như vậy?

Tiền Ngạo nhìn cô một lúc lâu, anh nhìn thấy rõ trong mắt cô có hận ý, nhưng không quan tâm.

“Cô gái, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, nếu không ...” Anh trầm giọng nói bên tai cô vài câu rồi bật cười, khiến cô đỏ mặt không thôi.

Nhưng vì chú Lạc, ngoài sự nhẫn nhịn, cô chỉ có thể chịu đựng.

Sơ Cửu cũng mỉm cười đầy ẩn ý,

Bạch Mộ Niên thì không biểu lộ cái gì.

Lúc này bầu không khí trở nên sôi động hơn, bọn họ thì uống rượu và không ngừng trêu chọc cô, Nguyên Tố cũng uống không ít, nên hiện giờ đầu óc cô rất choáng váng, không hiểu rõ tình huống đang xảy ra.

Chỉ một đêm thôi, cô chỉ cần chịu đựng một đêm thôi.

Đột nhiên cô rất muốn khóc, trong tâm trí cô toàn là đồng nhân dân tệ khiến cô cảm thấy mình thật rẻ tiền.

Một lúc sau, họ lại kéo sang phòng karaoke cạnh đại sảnh, khi tiếng dây đàn vang lên, Nguyên Tố gần như đã không mở mắt ra được.

Người đàn ông trước mặt, đôi lông mày đó, đôi mắt đó, thực sự rất giống với Trọng Nghiêu của cô, với những hình dáng trùng lặp, lúc thì là người khác, lúc lại là Trọng Nghiêu, khiến cô có chút hoa mắt mà cười ngốc nghếch.

Sơ Cửu sợ cô gặp chuyện không hay nên đưa micro và nói nhỏ vào tai cô.

“Cô gái, hãy nhớ những gì mà tôi đã nói với cô!”

Nguyên Tố khẽ gật đầu với cái đầu nặng nề, rồi thả mình ngâm nga theo nhịp điệu của âm nhạc. Cô từ từ đứng lên, bởi vì tác dụng của rượu mà khiến cô cảm thấy thương cảm hơn bao giờ hết.

“Tiếng réo rắt trốn vào nơi cửa vắng làm tan nát một cõi đời, mộng lạnh trằn trọc bao năm, nợ lại mối tình? Khổ sở chờ đợi, sống chết héo mòn, chờ đợi bao năm năm … em nghe thấy anh nói luôn cô đơn...”

Khi hát bài “Firework is Cold” (bài hát "pháo hoa chóng tàn", giọng của cô đã càng ngày càng thấp, đến cuối bài, thì cô mới thực sự nức nở.

Cô luôn sống trong sạch, dù cuộc sống có khó khăn đến nhường nào thì ít nhất phẩm giá của cô vẫn còn. Khi quen biết với Trọng Nghiêu, anh đã rót một tia nắng ấm áp vào cuộc đời của cô, để cô mơ về một cuộc sống hạnh phúc, nhưng không ngờ mọi thứ đều đã tan tành!

Rắc...

Tiếng thủy tinh vỡ cùng với tiếng của Tiền Ngạo.

“Niên tử, tôi làm sao mà giống bà và chị dâu được? Tránh ra, tránh ra, nhìn nó làm tôi thấy khó chịu quá.”

Người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, cho cô ba phần mặt mũi lại dám công khai ở phòng bao hát “Tang khúc”. Rất nhiều phụ nữ muốn dựa vào anh, nhưng cũng còn phải xem anh có bằng lòng không. Còn cô..., anh khẽ lắc lắc đầu.

Càng nghĩ càng tức giận, anh cướp lấy micro trên tay cô.

“Cút...”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Lâm Đại Ngọc (林黛玉): Tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.

Bài hát ‘Pháo Hoa Chóng Tàn’

Được viết dựa trên một câu chuyện:

Thời vua Tống Văn Đế, có một vị tướng quân nhận được lệnh đi phòng thủ ở thành Lạc Dương. Trong thời gian thực hiện mệnh lệnh, ông đã gặp một người con gái. Lần đầu gặp nhau mà duyên phận đã gắn với nhau từ kiếp trước, họ nhanh chóng thề hẹn trọn đời sẽ bên nhau. Lúc này, Bắc Ngụy dẫn quân tới chiếm đánh, vị tướng quân tuân mệnh dẫn quân xuất chính, trước khi đi, ông nắm tay người con gái mà nói rằng: “Đợi ta chiến thắng trở về, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ ... “

Hai người cứ thế mà từ biệt, người con gái đứng ở cổng thành tiễn đưa, mắt dõi theo vị tướng quân cưỡi ngựa lên đường, đầu không ngoảnh lại ...

Tướng quân xuất chính đã được vài tháng, trong lúc này, quân Nam Tống bại trận liên miên, Tống Văn Đế tức giận, một lúc chém hai tướng. Quân Bắc Ngụy toàn quân xuất kích, vượt qua Hoàng Hà, Tống Văn Đế không nghe quân thần can ngăn, phát động phát quân phản công. Thất bại, thành Lạc Dương thất thủ, Tống Văn Đế buộc phải rút quân, còn vị tướng quân nọ, bị trọng thương đã lạc vào Chùa Già Lam.

Qua thời gian, vị tương quân nọ đã lành vết thương, muốn trở về triều đình, nhưng với tình thế bây giờ, trở về chỉ còn đường chết. Chết, tướng quân không sợ, nhưng ông nghĩ về lời thề năm xưa, lại thêm việc Tống Văn Đến loạn sát tướng hiền, trong tâm lại thêm căm hận. Tướng quân nọ, không còn đường nào khác, đành xuống tóc làm tăng ở Chùa Già Lam, lòng nuôi hi vọng về một ngày chiến tranh chấm dứt, sẽ trở về tìm người con gái năm xưa.

Cổng thành năm nào họ chia tay, có một người con gái, ngày nào cũng ra ngồi ở phiến đá bên cổng thành, chờ người yêu trở về. Mỗi lần gặp được người ngoài thành trở về, cô đều hỏi thăm tin tức về một vị tướng quân... nhưng chưa lần nào có được tin tức gì.

Người con gái đó đã không hề nản lòng, ngày qua ngày đều ra nơi đó đợi chờ. Câu chuyện chung tình này một truyền mười, rồi mười truyền trăm, cuối cùng đã đến tai vị tướng quân nọ ở Chùa Già Lam...

Nhưng, nhưng vị tướng quân không thể quay lại, lúc này Bắc Ngụy đã chiếm thành Lạc Dương, ông không thể ra ngoài, mà ông thì phải sống, ông đành phải đợi chiến tranh chấm dứt ...

Không biết đã qua bao nhiêu năm, chiến tranh cuối cùng đã chấm dứt.

Vị tướng quân nọ lập tức dời khỏi nơi cửa núi nghiêng nghiêng, giống như lúc nào cũng muốn đổ của Chùa Già Lam. Ông trở về nơi mà ngày đêm hằng mong nhớ...

Ông đi hỏi khắp nơi trong thành, và cuối cùng cũng tới được nơi cổng thành điêu tàn, đã biến mầu, năm nào. Ông tới cái cây năm xưa mà hai người chia tay, cái cây đó bây giờ đã trụi chỉ còn trơ gốc, ông tới gần, sờ lên phiến đá mà ngày ngày người yêu vẫn ngồi đợi ông trở về...

Ngoại vi thành, vang vẳng một tiếng sáo mục đồng... Người qua đường nói với tướng quân, nơi này đã từng có một người con gái, ngày ngày ra chờ đợi người yêu trở về...

Ở trên mảnh đất quen thuộc ngày nào, trong lòng vị tướng quân cảm thấy một cảm giác phức tạp, phảng phất như trở lại cái ngày mà người người ngưỡng mộ năm nào...

Ông ở trong tòa thành điêu tàn, tìm kiếm bóng hình người con gái năm xưa, nhưng không thể nào tìm thấy, trên trời mưa lại rơi mênh mang...

Ông luôn tin rằng, người con gái năm đó vẫn đang chờ đợi mình...

Tòa thành đổ nát, một ông lão đã nói với vị tướng quân... có một người con gái, đã ở đây, đợi chờ người yêu mình trở về ... cho tới ngày cô chết...

Tăng nhân lại trở về ngôi chùa Già Lam, lặng thinh ngồi xuống và lại gõ con cá gỗ...

Trời vẫn đổ mưa rơi, rơi trên phiến đá bên ngoài phòng thiền, năm nào...

Cô ngược lại tốt rồi, ‘nhất nhi tái, tái nhi tam’, vứt hết mặt mũi của anh.

Nhất nhi tái, tái nhi tam (一而再, 再而三): Là một câu thành ngữ chỉ sự lặp lại, ý nói cái gì có lần một sẽ có lần hai rồi lần ba.