Chương 8

Năm nhất, tôi và Tống Kỳ trở thành cặp đôi nổi tiếng nhất trong trường. Chuyện rầm rộ trong quá khứ của hai đứa cũng bay màu. Nhờ có tôi, mệnh đào hoa của Tống Kỳ cũng không còn nữa.

Có lẽ cũng vì bản thân yêu đương rồi, cho nên hễ nhìn thấy đôi nào có tiềm năng, tôi đều muốn giúp họ một chút.

Thế rồi tôi phát hiện ra một đôi. Chính là Hàn Gia Dục và Diệp Thiều An.

Kể từ lúc Hàn Gia Dục đưa Diệp Thiều An đến dự sinh nhật Tống Kỳ, tôi đã có chút nghi nghi rồi, bạn bè bình thường nào mà lại gắp món nhiệt tình như vậy, đúng không?

Hai đứa nó chắc chắn có gì đó!

Dưới sự “uy hϊếp” của tôi và Tống Kỳ, Hàn Gia Dục cuối cùng cũng thừa nhận mình đối với Diệp Thiều An không giống với những người khác.

Ei~ Cái này không phải quá ok rồi sao~

Ba người chúng tôi thương lượng với nhau, nhất định trước khi tôi và Tống Kỳ lên năm hai, sẽ giúp Hàn Gia Dục theo đuổi Diệp Thiều An.

……….…

17

Tống Kỳ và tôi yên yên ổn ổn ở bên nhau bốn năm. Hai đứa rất ít khi cãi nhau, mà có thì cũng chỉ một hai ngày liền làm lành.

Cuộc sống đại học của tôi và Tống Kỳ thực sự kết thúc.

Tôi được một công ty nhà nước mời vào làm, còn Tống Kỳ cũng trở thành quản lý cấp cao của một công ty khác.

Dù công việc có bận rộn thế nào, Tống Kỳ cũng luôn dành thời gian cho tôi.

Ví dụ, anh sẽ đến đón tôi khi tan làm.

Lần đầu tiên đến đón tôi, Tống Kỳ ngồi chờ tại sảnh, lúc tôi vừa ra khỏi thang máy còn nhìn thấy anh bị một cô gái tới bắt chuyện, nhìn cô ấy có vẻ rất nhiệt tình.

Tôi đứng một bên xem kịch.

Bởi vì khoảng cách khá xa, tôi không nghe rõ hai người họ nói gì với nhau, tôi chỉ nhìn thấy Tống Kỳ vẫy vẫy tay, cô gái kia hình như cũng nói thêm vài câu rồi bỏ đi.

“Ái chà, được nhiều người yêu mến quá nha.” Tôi đi đến, bắt đầu “giở giọng” trêu Tống Kỳ, “Quả thật là đi đến đâu cũng là người nổi tiếng mà.”

Tống Kỳ cầm túi xách cho tôi, dùng tay gõ nhẹ lên mũi tôi, cười đáp: “Dù sao cũng là bạn trai em.’’

Tôi hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Vừa rồi anh từ chối cô ấy kiểu gì?”

“Anh nói bạn gái tôi đang nhìn đó. Không phải lúc ấy em cũng vừa ra khỏi thang máy sao?” Tống Kỳ đáp

Nghe xong, tôi có chút không vui: “Anh biết em ở đó? Nếu không biết thì anh sẽ đáp như thế nào?”

Tôi biết tôi thế này hơi giống kiểu vô cớ gây sự, nhưng tôi muốn hỏi cho rõ ràng, đây không phải tính cách trời sinh của một cô gái hay sao?

“Hứa Tư”, Tống Kỳ tự nhiên nghiêm túc, nắm tay tôi, trả lời: “Anh đều sẽ từ chối, bất luận em có ở đó hay không. Anh đã kiên định chọn em, sao có thể quan tâm đến người khác nữa?”

Tôi hơi ngạc nhiên, không trả lời nữa, tay tôi tự giác nắm tay anh thật chặt.

Đây có lẽ là sự tự giác của các chàng trai đã có bạn gái nhỉ?

……

Trước khi kết hôn, chúng tôi sống chung.

Cũng nhờ thế mà tôi nhìn thấy một phương diện khác trong con người anh.

Anh không giống như lúc trước, lúc nào cũng nhiệt tình, độc lập. Hiện tại, lúc thì anh giống một ông cụ non thích lo đủ mọi chuyện, lúc anh lại giống một đứa trẻ chưa bao giờ lớn.

Cuối tuần không có việc gì làm, tôi sẽ cuộn tròn trong chăn ấm, hoặc là nằm trên sofa xem phim.

Ngược lại, Tống Kỳ thì “bận rộn” không thôi, ngoại trừ những hôm tôi nổi hứng xuống bếp hoặc gọi cơm ngoài, anh luôn là người nấu ăn.

Anh dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, một bên trách tôi uống xong sữa mà không vứt vỏ, một bên tự mình thu dọn mọi thứ.

Những ngày lễ, anh đều sẽ tặng quà cho tôi, không lần nào giống lần nào, lần nào cũng khiến tôi bất ngờ. Kể cả là ngày thường, anh cũng sẽ tặng hoa cho tôi.

Tôi bảo không cần, nhưng anh lại nói, đặt hoa trong nhà rất đẹp, vả lại, làm gì có cô gái nào không thích hoa chứ.

Đúng vậy nhỉ…

Mỗi lần ngồi ở sofa xem phim, anh sẽ gối đầu lên chân tôi, ngắm nhìn tôi, không nhịn được mà hôn tôi.

Tôi xem phim, không để ý đến anh, anh liền không vui, cứ quấn lấy tôi như một đứa trẻ.

Có một lần tôi lướt Douyin, lướt đến một video, nội dung là dùng cách trong video để trêu bạn trai, cũng muốn thử xem thế nào.

Thế là tôi trêu anh, tôi từ từ ghé sát mặt vào mặt anh, làm ra vẻ muốn hôn anh, sau đó lập tức tránh đi, không để ý đến anh nữa.

Mặt Tống Kỳ xụ xuống, đôi mắt đào hoa tràn đầy nghi hoặc, đầy ủy khuất. Anh đến gần tôi, làm ra vẻ đòi tôi hôn anh.

Tôi đanh thép nói: “No”

Anh càng ủy khuất hơn, sau đó tự chủ động hôn tôi:)

Giọng anh khàn khàn, giống như đang nhịn cái gì đó. Tay anh từ từ chạm vào eo tôi, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng tôi, anh hỏi: “Tư Tư, có thể không?”

Tôi mơ hồ gật đầu.

Ấy là lần đầu tiên.

Diễn biến tiếp theo, tôi không tiện miêu tả=)))

Sau khi kết thúc, tôi nằm trong vòng tay anh, anh ôm eo tôi.

Anh nói: “Tư Tư, bọn mình kết hôn nhé.”

……

Hôn lễ, anh trao cho tôi chiếc nhẫn mà anh đã đặt làm riêng từ lâu, mặt trong chiếc nhẫn có khắc tên của anh.

Trái tim anh hoàn toàn thuộc về tôi.

Dưới khán đài, tôi nhìn thấy mẹ nước mắt lưng tròng, bố tôi đang bên cạnh an ủi bà.

Hồi nãy, lúc bố dắt tay tôi, trao tôi cho Tống Kỳ, tôi nhìn thấy tay ông không ngừng run rẩy, ông không nỡ, ông đang nén nước mắt vào trong.

Ông không nói nên lời, chỉ vỗ vai Tống Kỳ.

“Xin hỏi Tống Kỳ, anh có nguyện ý lấy Hứa Tư làm vợ, trọn đời trọn kiếp không bao giờ chia lìa không?

“Tôi nguyện ý.”

“Xin hỏi Hứa Tư, cô có nguyện ý gả cho Tống Kỳ, cả một đời sẻ chia cùng nhau, bất kể đói nghèo hay giàu sang không?

“Tôi nguyện ý.”

Tôi và Tống Kỳ nhìn nhau cười. Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy trái đất như ngừng lại, chỉ còn hai người chúng tôi.

Chúng tôi ôm hôn nhau, nước mắt làm lớp trang điểm bị trôi đi. Tống Kỳ cười cười, giúp tôi lau nước mắt, song chính cậu cũng không kìm được cảm xúc.

Bên dưới sân khấu là tiếng vỗ tay ào ào.

—---------

Tống Kỳ nói, lấy được người con gái trong lòng cậu mười năm nay, làm sao có thể không cảm động, làm sao có thể không rơi nước mắt được.

Vậy nên, Tống tiên sinh, quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn.

(HOÀN)