Chương 9: Anh chưa từng nói.

Chương 9

Edit & Beta: Mina

Lúc đó cô không nghĩ được bất cứ điều gì, vô thức đè thấp khuỷu tay phải ra sau đỉnh đầu, chỉ là còn chưa kịp tấn công đối phương, cánh tay đã bị anh thuận thế nắm lấy, một giây sau, cô bị kéo vài bước lên sân thượng.

Sân thượng ngoài trời, khi ấy đã là cuối tháng chín, gió thu ban đêm thổi qua mang theo cảm giác mát mẻ.

Trì Yên chỉ mặc một bộ sườn xám kiểu dáng hiện đại, vạt váy dưới xẻ đến đầu gối, bởi vì nghiêng người theo quán tính, bị anh nắm chặt cổ tay đè đến bên tường.

Cô còn tưởng uống rượu say gặp phải sắc lang, tim đập cực nhanh, đang nghĩ ngợi có nên la lên không, nâng mi mắt, cô trông thấy gương mặt của người đàn ông.

Trên ban công chỉ có vài bóng đèn nhỏ, ánh đèn huỳnh quang yếu ớt, cũng không sáng hơn ánh trăng là bao, hoàn toàn chỉ dùng để trang trí, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.

Khuôn mặt người đàn ông như ẩn như hiện nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến gương mặt tinh xảo của anh.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô.

Có lẽ bởi vì uống hơi nhiều rượu, đáy mắt anh nhiễm một tầng mông lung men say, anh khẽ nhếch khóe môi, khép hờ mắt liếc nhìn cô: "Em nói xem anh là ai?"

Trì Yên vẫn mờ mịt.

Cô thật sự không thể lập tức nhận ra anh.

Xa cách tám năm, đối với Trì Yên người trước giờ không để tâm đến người khác phái mà nói, nhớ ra một người không quá thân thiết là một việc không dễ dàng.

Cho dù người này, là khuôn mặt đẹp trai nhất trong ký ức của cô.

Trì Yên nhìn anh mấy giây, không lên tiếng.

Ấn tượng vẫn có, nhưng không đủ khắc sâu.

Trì Yên vắt óc suy nghĩ, một cái tên gần như đã đến bên miệng, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ vướng mắc trong cổ họng, không thể nói thành tiếng.

Cô nhíu chặt đôi mày.

Khương Dịch cũng nhíu đôi mày, nhưng mấy giây sau liền dãn ra, anh nâng tay, đầu ngón tay đặt trên đôi môi hồng đào của cô: "Vẫn chưa nhớ ra được?"

Trì Yên lắc đầu.

Còn kém chút nữa.

Lúc Khương Dịch nói chuyện, mùi rượu nhàn nhạt theo gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng chui vào lỗ mũi Trì Yên.

Cô chớp mắt, chưa kịp bảo anh buông cô ra, khuôn mặt người đàn ông bỗng sát lại gần.

Khoảng cách chưa đến 3 cm, Trì Yên nghiêng nghiêng đầu.

Gương mặt và động tác của Khương Dịch dần trùng khớp lên dáng vẻ lần đầu tiên anh hôn cô.

Trước đó trái tim Trì Yên đập bình thường, không có phản ứng.

Mà lúc này, nụ hôn còn chưa rơi xuống, vậy mà bất ngờ khiến cô khẩn trương.

Tim Trì Yên đập rất nhanh, hô hấp rối loạn, nhưng tận lực kiềm chế giọng nói không lớn, không ổn định, cô nhẹ giọng mở miệng gọi: "Anh trai Khương Dịch..."

Động tác của anh bỗng dừng lại, anh nghiêng đầu, nói câu thứ tư kể từ khi bọn họ gặp lại nhau, anh thấp giọng khàn khàn nói: "Trì Yên, chúng ta kết hôn đi."

Tựa như tiếng sét san bằng mặt đất, đánh rầm bên tai Trì Yên, khiến cô cảm thấy choáng váng.

Cô không hiểu ngẩng đầu nhìn.

Hoàn toàn nghĩ không ra.

Không phải đám cưới liên hôn, bởi vì mười Trì gia cũng thua kém một Khương gia.

Cũng không thể nào bởi vì thích, loại người như Khương Dịch, trước giờ luôn không thiếu phụ nữ, vì vậy sẽ không thể thích cô.

Thậm chí Trì Yên cảm thấy, lần đó là vì Khương Dịch nhàm chán với mấy tiêu bản xương người kia, ngẫu nhiên thấy cô, thế nên tâm huyết dâng trào mới hôn cô.

Trước giờ cô không hỏi nguyên nhân, không có cơ hội hỏi, cũng cảm thấy không cần thiết phải hỏi.

Trì Yên phản xạ chậm vài giây, dường như đang phân tích tất cả các khả năng có thể xảy ra, mới nghe thấy Khương Dịch giải thích: "Cha mẹ anh yên tâm em."

Đơn giản sáu từ, nhưng lại hoàn toàn có thể giải thích mọi chuyện.

Trì Yên cũng không hỏi nhiều, hít một hơi thật sâu, sau đó, cúi đầu nhẹ giọng trả lời anh: "Được."

Cô cấp bách muốn rời khỏi Trì gia.

Mà Khương Dịch, so với ai khác đều là bàn đạp tốt nhất.

Thời gian thoáng cái trôi qua, bọn họ đã kết hôn được hơn nửa năm.

Trì Yên ngồi đó nửa tiếng, đến khi trời chiều bắt đầu lặn, lượng người đi vào Cục dân chính thưa thớt, cô bị cuộc điện thoại của Bạch Lộ kéo trở lại.

"Yên Nhi, cậu được đấy, mới nửa ngày không nói chuyện với cậu, vậy mà cậu đã cùng Lục Chi Nhiên lên hot search!"

"Cái gì?" Trì Yên nghe không hiểu.

"Đồng nghiệp của tớ đi săn tin Lục Chi Nhiên, chụp được ảnh anh ta đưa cậu đi bệnh viện." Dừng vài giây, Bạch Lộ lo lắng hỏi: "Yên Nhi, cậu cảm thấy cơ thể không khoẻ sao?"

"Không phải tớ." Trì Yên đơn giản giải thích: "Trước khi lên xe, tớ không biết anh ấy ngồi bên trong."

Loại tin tức như này, đối với người trong giới giải trí mà nói, vốn rất bình thường, huống chi trọng điểm rơi trên người Lục Chi Nhiên.

Bạch Lộ cũng chỉ thông báo cho cô, nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.

Trì Yên không quá để trong lòng, cô xoa xoa mắt cá chân hơi sưng, sau đó đứng dậy bắt xe taxi.

Tầm này đang giờ cao điểm, không ít xe taxi chở năm người, Trì Yên chỉ có thể vừa đợi xe, vừa đi chậm về phía trước.

Đi được khoảng mười mấy mét bỗng một chiếc xe dừng ngay bên cạnh cô: "Phu nhân?"

Trì Yên bị một tiếng "Phu nhân" hù dọa trẹo chân, vốn sưng mắt cá chân, lúc này đây đau đến mức cả người cô toát mồ hôi lạnh.

Lái xe là người thần kinh thép, không chú ý tới, chỉ nhìn cô cười cười: "Tôi đưa ngài về."

Giọng anh ta không lớn, dường như cố ý nói nhỏ.

Ban đầu Trì Yên cảm thấy buồn bực, đến khi mở cửa ghế lái phụ, vô tình nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sau.

Cô rụt tay lại, dừng mấy giây, sau đó kéo cửa sau ngồi vào.

Khương Dịch nhắm mắt tựa vào lưng ghế, hô hấp đều đều, có lẽ đã ngủ được một lúc.

Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa sổ xe hắt vào, từng mảng sáng tối khắc hoạ đường nét tinh tế trên gương mặt anh.

Dáng vẻ khi Khương Dịch ngủ, khá khác so với bình thường.

Yên tĩnh dịu dàng, đôi mắt đẹp khép lại, không mang theo bất kỳ lực công kích nào.

Trì Yên nhìn mấy lần, di động 'Đinh' một tiếng, cô lập tức hoàn hồn, chuyển di động về chế độ im lặng.

Là tin nhắn của Bạch Lộ.

( Yên Nhi, hình như lần này hot search đi không đúng hướng lắm. ) Buổi trưa Trì Yên không nghỉ ngơi, thần kinh kéo căng cả ngày, đầu óc choáng váng, cô đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương vài cái, thoải mái hơn chút, não lại bắt đầu phát đau.

( Không đúng chỗ nào? )

Lần này Bạch Lộ không trực tiếp trả lời, gửi đến một đường link.

Chuyển từ V Weibo của người nào đó.

Trong đó có mấy bức ảnh, trọng điểm rất rõ ràng rơi trên người Lục Chi Nhiên, ảnh chụp cô chỉ mờ mờ.

Mờ đến ngay cả người quen cũng không thể nhận ra.

Sức ảnh hưởng của Lục Chi Nhiên luôn mạnh mẽ, Weibo này đăng tin chưa đến một tiếng mà đã gần 50 nghìn lượt bình luận.

Cô trở thành cô gái bí ẩn ngồi trên siêu xe của Ảnh Đế.

Fan của Lục Chi Nhiên xôn xao suy đoán thân phận của cô, Trì Yên lướt từng bình luận, nhìn sơ qua mấy lần, thấy không có người nào nhận ra cô.

Cho nên nói, không nổi tiếng cũng có chỗ tốt.

Trì Yên chỉ may mắn mấy giây, Bạch Lộ lại gửi đến một tin nhắn: ( Có phải phát hiện chỗ nào không đúng không? )

( Ừ. )

( Ha ha. )

Cách màn hình, Trì Yên có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Bạch Lộ: ( Lục Chi Nhiên follow cậu, trước một phút tớ gửi đường link cho cậu. )

Trì Yên: "..."

Chắc chắn Weibo kia không chịu được độ hot của tin tức, ngay khi Lục Chi Nhiên follow cô, khẳng định có rất nhiều bình luận mới chưa được cập nhật, vì vậy cô mới không nhìn thấy.

Mí mắt Trì Yên không khống chế giật một cái.

Mở danh sách follow, quả nhiên cô và Lục Chi Nhiên trong trạng thái follow lẫn nhau.

Tin nhắn riêng cùng số lượng fan lấy tốc độ tăng trưởng cực nhanh, Trì Yên không xem, cô mở Weibo của Lục Chi Nhiên, sau đó nhìn thấy một status mới.

( Gặp một cô gái rất thú vị.

Nhưng đừng nghĩ lung tung, tôi vẫn còn độc thân. )

Lục Chi Nhiên đăng status này, cộng với anh vừa follow cô, tựa như cố ý, người khác muốn không biết cô gái đó là ai cũng không được.

Trì Yên không biết nên nói gì, vốn định làm bộ như không thấy lui ra ngoài, kết quả cô cầm điện thoại không cẩn thẩn, lỡ tay, status kia vừa được thêm dấu 'Like'.

Sau một cái chớp mắt ngẩn ngơ, cô lấy tốc độ nhanh nhất hủy 'Like', sau đó thoát khỏi Weibo.

Bạch Lộ: ( Được nam thần follow, có cảm giác gì? )

Trì Yên trả lời bằng câu nói lần trước cô ấy nói với cô: ( Bi kịch nhân gian. )

May mắn làm sáng tỏ, nếu không có lẽ cô sẽ bị fan của Lục Chi Nhiên phun nước miếng dìm chết chìm.

Lục Chi Nhiên nổi tiếng từ nhiều năm trước, fan đông, đặc biệt là nữ giới, chiếm hơn nửa.

Trì Yên vẫn còn sợ hãi tắt màn hình di động, dựa vào lưng ghế sau đó chợp mắt ngủ.

Một ngày đi qua, thần kinh kéo căng cuối cùng được thả lỏng, Trì Yên điều chỉnh tư thế thoải mái, đôi lông mày nhăn nửa ngày giờ mới chậm rãi dãn ra.

Lúc Trì Yên tỉnh lại, là nằm trên đùi Khương Dịch.

Đôi chân anh căng đầy mạnh mẽ, cách một lớp vải vóc vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

Đôi giày cao gót của cô đã được tháo ra, lúc này hai chân cùng đặt trên ghế sau, chỗ ngồi ghế sau đủ rộng rãi, không cảm thấy khó chịu.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hơi khó chịu là vị trí đầu của cô.

Ái muội và nguy hiểm.

"Tỉnh?"

"Vâng."

"Không định ngồi dậy?"

Trì Yên được anh nhắc nhở, đầu lập tức từ trên đùi anh rời đi, vọt một cái ngồi thẳng người.

Bởi vì động tác quá nhanh, máu tạm thời chưa kịp cung cấp lên não, choáng váng ngã vào l*иg ngực Khương Dịch, cổ áo sơ mi trắng của anh trong nháy mắt nhiều thêm một vết son môi màu hồng.

Trước mắt Trì Yên là một mảnh trắng xoá, siết chặt tay áo anh không buông.

Nửa phút sau, đợi tầm nhìn của cô bắt đầu rõ ràng, bất chấp hình tượng, Trì Yên buông cánh tay anh ra, vừa muốn ngồi thẳng thân người, tay anh đã trượt xuống đến đầu gối, hơi dùng chút sức ôm cô ngồi trên đùi anh.

"Sao thế?"

"Em hơi chóng mặt..." Trì Yên uể oải nói, đầu hơi nặng, gục đầu, đập nhẹ vào bả vai Khương Dịch.

Không biết hôm nay bị sao, cơ thể luôn trong trạng thái không có sức.

Dạ dày cũng hơi khó chịu, dịch chua không ngừng trào lên, cô cúi đầu, chôn mặt trong lòng Khương Dịch: "Khương Dịch, mấy giờ rồi?"

"Tám giờ."

Tám giờ tối, vậy mà cô đã ngủ được một lúc lâu.

Không trách được lái xe không có trên xe.

Trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài rọi vào, cả người cô tạo thành mảng đen, toàn bộ rơi trên áo sơ mi trắng của anh.

Trên người Khương Dịch có mùi hương rất nhạt, bất luận mùi thuốc lá hay mùi rượu, đều nhàn nhạt gần như ngửi không thấy, sạch sẽ thêm vài phần thanh lạnh.

Hình như anh không hề thay đổi so với trước kia.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, rõ ràng thay đổi rất nhiều.

Trì Yên nhắm mắt không nói gì, một hồi lâu, cơ thể cô chợt được nhấc bổng, cửa xe bị đẩy ra.

Bên ngoài gió mát thổi qua, trên người cô có thêm một chiếc áo khoác, mặt Trì Yên nhẹ cọ cọ trước ngực anh, cả người đều co lại đến mức nhỏ nhất, hoàn toàn giấu trong lòng anh.

Có lẽ do phần cơm buổi trưa Trì Yên ăn, vừa vào phòng, cô chạy vào phòng tắm ôm bồn cầu nôn nửa ngày.

Chờ lúc đi ra, hai chân đã không còn chút sức nào, bước đi cũng là một bước nhẹ một bước nặng, ngã xuống giường liền không muốn đứng dậy.

Có mùi thơm của gạo thoảng qua, Trì Yên hít mũi, rõ ràng bụng trống rỗng nhưng không muốn ăn gì cả.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Khương Dịch lấy vài hộp thuốc trong hòm đựng thuốc.

Thành tích học tập của Khương Dịch thời đi học luôn rất cao, bất kể lý thuyết hay thực hành, điểm số luôn cao hơn tất cả bạn học cùng lớp.

Trì Yên biết điều này, cô còn nhớ trước kia cùng Khương Dịch đến phòng thí nghiệm, thường xuyên thấy tên của Khương Dịch trên bảng tin của viện Y học.

Người như anh, có vẻ bất luận ở đâu đều sẽ luôn trở thành tiêu điểm chú ý trong vạn người.

Trì Yên nằm lỳ trên giường, ánh đèn huỳnh quang chiếu vào gây nhức mắt, cô nhắm hai mắt lại, sau đó nghe thấy anh mở miệng: "Trì Yên?"

Cô khẽ hừ một tiếng, không nhúc nhích.

Khương Dịch nửa tựa đầu giường, nhẹ nhàng ôm Trì Yên để cô dựa vào người anh, sau đó bưng bát cháo loãng lên, múc một thìa cháo đưa tới bên miệng cô.

Trì Yên nghiêng đầu: "Em không muốn ăn."

Khương Dịch không lên tiếng.

Hồi lâu sau, vành tai của Trì Yên bị anh khẽ cắn đau, tai cô nóng lên nhưng môi Khương Dịch càng nóng hơn, lúc nói như có như không cọ vành tai cô: "Ngoan, ăn no mới có sức."

Trì Yên co về phía sau, giọng rất nhỏ: "Em thật sự không muốn..."

"Ăn một miếng, anh có thể xem như hôm nay không biết chuyện em và Lục Chi Nhiên lên hot search."

Giọng anh vô cùng dịu dàng nhưng Trì Yên dễ dàng nghe ra hàm ý trong câu nói đó.

Trì Yên nuốt ngụm nước miếng.

Người này trước giờ luôn che dấu tâm tình rất giỏi, nhưng kì lạ, anh hơi mất hứng, Trì Yên lại có thể lập tức cảm nhận được.

Anh càng dịu dàng, Trì Yên càng không có sức lực.

Trì Yên thật sự sợ Khương Dịch.

Trước kia ở Khương gia, cô còn có Thẩm Văn Hinh chống đỡ sau lưng, gan cũng lớn hơn nên mới dám thêm loạn thuốc bổ cho Khương Dịch uống.

Nhưng hiện tại không giống, đừng nói Thẩm Văn Hinh không ở đây, ngay cả bà có ở đây cũng không cứu cô được.

Trì Yên biết cô tránh không thoát, dứt khoát xoay đầu sang, ngậm chặt thìa cháo trong tay Khương Dịch, khẽ nhíu mi sau đó nuốt cháo.

Ánh mắt Khương Dịch rơi trên môi đỏ mọng của cô, đáy mắt nóng lên, không biến sắc mà rời đi, múc thêm một thìa khác.

Trì Yên lại nghiêng đầu đi.

Khương Dịch nấu cháo rất ngon nhưng cô thật sự không có khẩu vị.

"Chữ ký trên điện thoại di động của em, anh có thể làm như không thấy."

Trì Yên: "..."

Cái người này... Không trách được suốt cả buổi tối vô cùng quái gở.

Trì Yên không biết sao, cơ thể khó chịu nhưng tâm trạng lại rất tốt.

Cô ăn thêm một thìa cháo.

Bụng vẫn trống rỗng nhưng không khó chịu như vừa rồi.

Khương Dịch tiếp tục đưa thìa cháo tới.

Lần này Trì Yên không nghiêng đầu, cũng không há mồm, khẽ nhếch cằm giương mắt nhìn anh.

Nhìn bộ dáng liền biết không có ý định ăn.

"Trì Yên, anh nhớ trước khi kết hôn đã nói với em." Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, đồng tử của anh rất đen, nhưng có những mảnh vụn nhỏ ánh đèn, tròng mắt sáng chói: "Nếu ngày nào đó anh muốn em, em không thể trốn thoát."

Trì Yên sững sờ.

Khương Dịch thực sự đã từng nói như vậy, khi đó cô cũng không cự tuyệt.

Tay của Khương Dịch từ vạt dưới áo ngủ của cô tiến vào: "Hiện tại anh muốn em."

Trì Yên cách lớp áo ngủ đè tay anh lại: "Hôm nay không được..."

Trước kia cô không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác phái nhưng Khương Dịch là ngoại lệ, cô chưa từng bài xích thân mật cùng anh.

Cũng không phải Trì Yên muốn tránh: "Em cái kia còn chưa..."

Nói chưa hết câu, Khương Dịch đã đưa thìa cháo tới bên miệng cô, giọng anh rất thấp, mang theo vài phần đầu độc: "Ăn cháo thật ngoan, anh sẽ không chạm vào em."

"..."

Thật vất vả ăn hết một bát cháo với sự đe doạ mạnh mẽ, nước uống thuốc đã lạnh ngắt.

Uống thuốc xong, cơ thể Trì Yên như bỗng chốc thoải mái không ít, sức lực cũng khôi phục không ít, cô tựa vào đầu giường ngồi nghịch di động, ngón tay vô thức cọ nhẹ vài cái vỏ ngoài di động.

Chữ ký của Lục Chi Nhiên dưới ngón tay cô, bị cô cọ nhẹ qua vô số lần mà không biết.

Khương Dịch tắm xong đi ra, ngón tay Trì Yên vẫn đang cọ cọ.

Đáy mắt anh tối sầm lại, vừa lau tóc vừa bước tới gần.

Mắt cá chân bên chân trái Trì Yên còn sưng, so sánh với chân phải như trên cơ thể của hai người khác nhau.

Khương Dịch tiện tay ném khăn lông lên tủ đầu giường, cầm thuốc mỡ giảm đau tiêu sưng, kéo ghế ngồi xuống, nắm mắt cá chân bên chân trái cô kéo qua.

Trì Yên không hề phòng bị, đồ ngủ của cô vốn không phải loại bảo thủ, đột nhiên như vậy, hai chân bị anh kéo hơi mở rộng, vạt dưới quần ngủ trượt lên tận bắp đùi.

Dáng người Trì Yên cao, tỷ lệ cơ thể cân đối, hai chân vô cùng đẹp, thon dài, hơn nữa rất thẳng.

Ánh mắt Khương Dịch nhìn lướt qua đùi nhẵn bóng của cô, anh chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, cầm bông gòn dính thuốc mỡ bôi lên mắt cá chân cô.

Anh cúi đầu, tóc vẫn ướt, có giọt nước dọc theo cằm anh rơi xuống, sau đó rơi trên mu bàn chân Trì Yên, lạnh buốt.

Trì Yên lật mặt ốp di động, nhìn chằm chằm chữ ký mấy giây, vẫn không thể đếm rõ có tổng cộng bao nhiêu nét bút, di động đã bị anh cầm lấy tiện tay ném trên giường.

Giọng anh vang trên đầu cô, dễ nghe nhưng lạnh lùng, nghe không ra có bao nhiêu cảm xúc: "Đừng nhìn nữa."

Trì Yên: "Vừa rồi anh nói có thể làm như không nhìn thấy."

Khương Dịch ném bông gòn vào thùng rác, ngước mắt nhìn cô, hai cặp mắt đối nhau, lúc này nhìn sang, đôi mắt càng tỏ ra thâm thúy, anh nhếch khóe môi: "Anh chưa từng nói."

• 27/01/2018 - 01/07/2018 •