- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cưng Chiều Tận Tim
- Chương 13: Đau lòng?
Cưng Chiều Tận Tim
Chương 13: Đau lòng?
Chương 13
Edit & Beta: Mina
Khương Dịch quét mắt một vòng trên mặt cô, xác nhận cô không nói đùa, sau đó hơi cúi đầu, vươn tay cởi khóa thắt lưng.
Trì Yên không phải thiếu nữ đơn thuần dễ xấu hổ nhưng trông thấy động tác của Khương Dịch, mặt vẫn hơi ửng hồng, cô cưỡng ép chính mình rời ánh mắt từ bàn tay kia lên mặt anh: "Khương Dịch, anh có thể đứng đắn chút không?"
Anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy, mờ mờ ảo ảo, anh hỏi: "Anh không đứng đắn sao?"
Thấy Trì Yên không nói lời nào, anh hỏi tiếp: "Không phải em bảo anh cởi sao?"
Mặc dù nói như thế, nhưng tay anh quả thực đã từ trên dây thắt lưng rời đi.
Sống lưng của anh rất thẳng, kỳ thật vốn không nhìn ra cái gì khác thường. Cũng may Trì Yên đủ tỉ mỉ vì vậy dễ nhận ra vừa rồi lúc anh cúi đầu, đôi lông mày nhíu chặt trong chớp nhoáng.
Vẫn đẹp trai nhưng có vài phần kìm nén.
Môi Trì Yên mấp máy giọng nói không tự chủ run run: "Em bảo anh cởϊ áσ."
Khương Dịch không động đậy.
Từng giây từng phút trôi qua.
Thấy Khương Dịch không định cởi ra, Trì Yên dứt khoát đi lên phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người được cô rút ngắn, hơn mười cm, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của anh.
Chiều cao của hai người khá chênh lệch, Trì Yên nhón chân mới có thể đối diện với nút thắt caravat của anh.
Bởi vì không đủ thuần thục, quá trình này dài đằng đẵng.
Đợi đến khi cô tháo được caravat ra, trên chóp mũi đã rịn lớp mồ hôi mỏng, đầu ngón tay Trì Yên cũng hơi dinh dính, mười ngón tay quơ quơ trong không khí vài cái, sau đó tiếp tục cởi nút áo sơ mi của Khương Dịch.
Một nút lại một nút, cởi đến nút thứ ba, tay cô bị cầm lấy.
Hô hấp của Khương Dịch rõ ràng nặng nề hơn trước, lúc mở miệng không ngừng phun khí nóng lên trán cô: "Anh tự cởi."
Chân Trì Yên chạm đất nhưng tay vẫn đặt trên người anh, cô rút tay mình từ trong tay Khương Dịch, chỉ nói hai từ.
"Không được."
Tay cô tiếp tục đi xuống, bởi vì hơi run, đầu ngón tay lạnh buốt thỉnh thoảng sẽ chạm vào ngực anh bắt đầu lộ ra.
Một giây sau, nút thứ tư còn chưa cởi được, tay cô lại bị anh cầm lấy, anh dùng sức hơn so với vừa rồi, rõ ràng không muốn để cô tiếp tục lộn xộn.
"Trì Yên, đừng cởi."
Giọng anh không lớn, cũng không hung dữ, nhưng trái tim Trì Yên như bị người nào đó hung hăng nắm một cái, sau đó xoắn thành một cục rối bời.
Hốc mắt Trì Yên nóng lên, ngước mắt, cách một tầng sương mù mịt mờ hơi nước nhìn anh.
Trước kia anh cũng thấy cô như vậy, nhưng số lần càng ngày càng ít.
Lúc đi học thành tích của Trì Yên không tồi, nhưng cũng bởi vì không muốn tụt hạng nên mỗi ngày đều cố gắng hơn người khác một chút.
Có một lần có lẽ quá mệt mỏi, nằm ngủ đối diện Khương Dịch.
Khi đó cô gái nhỏ ngủ vừa yên tĩnh lại xinh đẹp, lông mi khẽ run, hô hấp đều đều, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt cô tạo thành cái bóng dường như càng tôn lên vẻ dịu dàng hơn so với người khác.
Chắc là mơ thấy ác mộng, thời gian cô ngủ không dài, lúc mở mắt ra liền có nước mắt trong hốc mắt, cuối cùng vẫn không rơi xuống, cắn cắn đầu bút tiếp tục làm đề Vật lý.
Cô làm bài tập nghiêm túc, nhưng trong suốt thời gian Khương Dịch làm báo cáo, não bộ hoàn toàn trống rỗng.
Tâm phiền ý loạn, một chữ anh cũng không viết ra được.
Tám năm trôi qua, Trì Yên lại dùng vẻ mặt này với anh, Khương Dịch vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Anh rời ánh mắt nhìn chỗ khác, tay bất giác buông lỏng, Trì Yên quen tay hay việc, lần này rõ ràng động tác nhanh hơn không ít, thuần thục cởi từng nút áo còn lại.
Toàn bộ nửa người trên của anh gần như lộ ra hết trong tầm mắt của cô, da trắng, nhưng không phải gầy yếu, cơ ngực hay đường cong da thịt đều căng mịn.
Đẹp hơn tất cả các nam chính trong phim hành động cô xem.
Trì Yên nhắm hai mắt lại, sau đó điều chỉnh hô hấp, vừa muốn tiếp tục cởϊ áσ khoác Âu phục lẫn áo sơ mi đã nghe thấy Khương Dịch hỏi câu: "Nhìn đủ chưa?"
"Cái gì?"
"Nhìn đủ rồi thì cài khuy áo lại cho anh." Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, hô hấp và đôi môi đều nóng bỏng: "Ngoan nào, hôm nay anh thật sự rất mệt mỏi, không còn sức muốn em nữa."
Trì Yên cảm giác cô đã luyện thành một thân bản lĩnh bỏ qua lời Khương Dịch nói như gió thoảng bên tai, mặt không đỏ tim không đập nhanh mở miệng hỏi anh: "Là mệt hay là đau?"
Dường như Khương Dịch sững sờ trong nháy mắt: "Trì Yên..."
Trì Yên không để ý đến anh, túm áo sơ mi và áo khoác Âu phục cùng cởi ra, bởi vì dùng sức hơi mạnh, cô nghe thấy tiếng rên kìm nén trong cổ họng anh.
Vô cùng khẽ, nghe như tiếng hít khí lạnh nhưng câu dẫn người khác.
Trì Yên cắn môi dưới, di chuyển vài bước ra sau lưng anh, nhìn, quả nhiên trên tấm lưng hầu như chỗ nào cũng có vết đỏ, bởi vì rách da, có máu chảy ra, đặc biệt là gần xương cụt, vết máu rõ ràng đậm hơn, cực kỳ chói mắt.
Ngón tay Trì Yên vươn tới phía trước, vừa đυ.ng vào lưng anh liền rụt lại, cô nhấc chân đi đến tủ đầu giường, hòm thuốc còn đặt trên mặt tủ, mở ra nhìn, bên trong có không ít các loại thuốc.
Thuốc mỡ, thuốc viên, xếp thành hàng.
"Bên trái, hàng thứ ba đếm vào."
Trì Yên rất nhanh lấy lọ thuốc mỡ, dùng giọng điệu lần trước Khương Dịch tiêm thuốc cho cô: "Nằm sấp trên giường đi."
Cô nhìn Khương Dịch, trong thoáng chốc thấy anh hơi cong môi, cô cũng không nhìn kỹ, đi vào phòng tắm rửa sạch từng ngón tay.
Lúc đi ra, Khương Dịch đã vô cùng phối hợp nằm sấp trên giường, Trì Yên mở nắp thuốc mỡ, rất nhanh có mùi thuốc Đông y nồng nặc tản ra, cô hít một hơi, bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay sau đó duỗi tay bôi lên những vết thương đỏ ửng trên lưng anh.
Mặc dù máu chảy không nhiều nhưng nhìn rất đau.
Quả nhiên, ngón tay Trì Yên mới chạm vào đã thấy Khương Dịch khẽ nhúc nhích.
Biên độ không lớn nhưng dưới ngón tay cô cảm nhận rõ.
Đầu ngón tay Trì Yên run run nhưng giọng nói còn run hơn: "Có phải rất đau không?"
"Không."
Không cái rắm.
Ngay cả giọng nói cũng không giống ngày thường.
"Khương Dịch, thật ra anh không phải con ruột của cha anh phải không?"
Trì Yên vẫn nghĩ Khương Văn Đào chỉ tỏ vẻ nghiêm túc chút thôi, không nghĩ tới thật sự có một ngày sẽ ra tay đánh người.
Khương Dịch không có nhiều sức lực, trả lời cũng ngắn gọn một từ: "Đúng."
Trì Yên bôi thuốc hết một lượt cho anh thì cảm giác cánh tay đã không còn là của cô, vừa rồi vì không dám dùng sức, lúc này tay cô hơi tê tê, cô "Khụ" một tiếng, sau đó hỏi: "Có phải vì em không?"
Khương Dịch không lên tiếng.
Đáp án quá rõ ràng.
Chỉ cần nhìn qua sẽ thấy, Khương Văn Đào ra tay không nhẹ, chắc chắn rất tức giận.
Trì Yên vặn chặt nắp thuốc lại: "Cha anh đã từng đánh anh mấy lần rồi?"
"Lần đầu tiên."
Khương Văn Đào ở trong quân đội mấy chục năm, đặt trong nhà một cây roi quân dụng, vốn ông dùng nó để cảnh cáo bản thân, lần này hay rồi, dùng nó để cảnh cáo Khương Dịch.
Khương Dịch chờ hai ba phút, không đợi Trì Yên hoàn hồn, anh không quay đầu lại nhìn cô mà vươn tay mò lấy cầm tay cô: "Đau lòng?"
Trì Yên không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi anh: "Thế vì sao anh muốn cưới em?"
Trước khi kết hôn, Khương Dịch nói với cô là cha mẹ anh yên tâm cô, vậy nên Trì Yên không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Khương Dịch kết hôn với cô là ý của cha mẹ anh.
Lệnh của cha mẹ, là hỏi cưới.
Khương Dịch phản kháng không được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tạm thời không nói tới Thẩm Văn Hinh, còn về Khương Văn Đào... Có lẽ không yên tâm chính là cô.
Mặc dù Trì Yên không biết nguyên nhân Khương Văn Đào không yên tâm cô là gì.
Có lẽ vì không môn đăng hộ đối, có lẽ vì cô là người trong giới giải trí hỗn độn, hoặc có lẽ vì cả hai người, cũng có thể không phải vì hai người họ.
Không tìm ra manh mối.
Ngón tay Trì Yên siết chặt, một giây sau, cô bị Khương Dịch nắm cổ tay kéo ngã xuống giường, tay anh vẫn có sức không nhỏ, dễ dàng khống chế cô.
"Trì Yên, em thật sự không biết hay đang giả vờ?"
Có vẻ Khương Dịch không muốn đợi cô trả lời, hỏi tiếp một câu: "Có phải đến bây giờ em vẫn cho rằng anh đối xử với em như em gái?"
Trì Yên hít thở hơi loạn nhịp nhưng cuối cùng vẫn tìm được giọng nói của bản thân: "Vậy vì sao anh bảo em gọi anh là anh trai?"
"Em từng nghe thấy Sở Sở gọi anh là anh trai?"
Anh vừa nói như thế, Trì Yên mới sực nhớ tới, hình như Khương Du Sở luôn gọi Khương Dịch là "Anh", thỉnh thoảng mới gọi anh một tiếng "Anh Tư".
Cô ngước mắt nhìn anh, bởi vì vừa rồi khóc, lúc này hốc mắt vẫn hơi đỏ, Khương Dịch duỗi tay xoa xoa khóe mắt cô, anh hít thở nặng nề, nhưng vẫn ung dung thêm vài phần triền miên: "Hay là em đã từng nghe thấy, anh trai nhà ai thích em gái, thích đến muốn hôn cô ấy, muốn cô ấy, còn muốn kết hôn với cô ấy chưa?"
• 30/01/2018 - 02/07/2018 •
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cưng Chiều Tận Tim
- Chương 13: Đau lòng?