Edit: Du
Ông lão vừa nghe, biểu cảm có chút nóng nảy: "Họ Cảnh, cha cháu họ gì, mẹ cháu đâu? Trong nhà có mấy người?"
Cảnh Vân Chiêu càng cảm thấy kỳ quái.
"Ngại quá, cháu là cô nhi, trong nhà chỉ có một mình cháu." Cảnh Vân Chiêu trả lời.
Diệp Cầm đã chết, cô cũng đã rời khỏi Kiều gia, cha mẹ ruột cũng không biết ở đâu, lại càng không biết sống chết, nói là cô nhi cũng phải.
Nói xong, chân mày của ông lão nhíu lại, đưa tay kéo Cảnh Vân Chiêu trở về sân, "Vậy cháu ở đâu? Có biết một người phụ nữ họ Từ không? Khoảng bốn mươi tuổi.."
Cảnh Vân Chiêu có chút mờ mịt, gật đầu rồi lại lắc đầu, biểu cảm có chút hóa đá.
Ông lão nhìn chằm chằm vào cô, vẻ thất vọng càng thêm rõ ràng.
"Nhìn kỹ, cũng không giống lắm, tuổi còn nhỏ, mặt mày sắc bén, đôi mắt cũng không mấy dịu dàng, anh khí hơn.." Ông lão nói câu khó hiểu, lại thở ra một hơi, bộ dạng lung lay như sắp đổ, người đàn ông trung niên bên cạnh bước lên đỡ ông ấy, ông lão vẫy tay: "Ông họ Từ, vừa rồi có chút thất lễ, mong cháu tha thứ"
"Không sao ạ" Cảnh Vân Chiêu nhìn dáng vẻ của ông, cũng không đành lòng trách cứ.
Ông lão họ Từ này nhìn có chút mệt mỏi, quay đầu đi vào nhà, chẳng qua khi đi mấy bước, quay đầu lại nhìn cô: "Cháu còn dược liệu để bán không?"
Cảnh Vân Chiêu gật đầu, có, rất nhiều nữa là khác.
"Ngày mai, giờ này lại đến nhé" Ông lão lại nói không để ý cô.
Cảnh Vân Chiêu chỉ cảm thấy không hiểu nổi, đột nhiên trong lòng cảm thấy không trách được mấy người trong phòng thuốc bắc nói ông ấy là quái nhân, chỉ nhìn hình tượng của ông,d.đ/l/q/đ@ toàn bộ huyện Ninh Hương này không tìm được người thứ hai.
Chẳng qua nhìn ông lão này, cũng không lo lắng đối phương sẽ gây bất lợi cho cô, bởi vì cô cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Cảnh Vân Chiêu trực tiếp trở về nhà, trong nhà Tô Sở có chút sốt ruột, còn có một nam sinh trắng nõn ngồi bên cạnh, dáng vẻ rất đẹp trai, chắc là Cam Cẩn Thần rồi.
"Chị họ, lá gan của chị lớn hơn bọn em nhiều, hơn nửa đêm còn dám ra ngoài, chị không sợ gặp người xấu sao?" Vừa thấy cô, Tô Sở nhẹ nhàng thở ra.
"Chị có chút chuyện cần làm, để mọi người lo lắng rồi, ngại quá." Trước kia Cảnh Vân Chiêu có thói quen bị xem nhẹ, cho nên cũng thật không ngờ trong nhà này còn có người chờ cô, nếu không cô sẽ nói trước một tiếng.
Cam Cẩn Thần liếc cô một cái, không hé răng nói một câu, trực tiếp về phòng ngủ.
Trong ánh mắt kia Cảnh Vân Chiêu cũng hiểu, rõ ràng có khinh bỉ và hoài nghi.
Dù sao ông Cam cũng nhận cô làm cháu gái, cậu ấy là cháu ruột chắc trong lòng cũng không thoải mái? Huống chi thanh danh của cô kém như vậy.
"Tính tình anh họ rất quái rở, chị đừng để ý anh ấy." Tô Sở rất hoạt bát, thè lưỡi nhìn về phía bóng lưng của Cam Cẩn Thần.
Nhớ tới chuyện của ông lão kia, Cảnh Vân Chiêu giải thích rõ ràng với Tô Sở, miễn cho hôm sau cô ấy lại lo lắng, hơn nữa chuyện bán dược liệu này cũng có chút cổ quái, cô không thể nói ra.
" Đúng rồi Sở Sở, hôm qua nghe em nói cuộc thi là do ông nội yêu cầu sao?" Đột nhiên Cảnh Vân Chiêu nhớ tới gì đó, mở miệng hỏi.
Trên mặt Tô Sở đau khổ, hắng giọng nói: "Còn không phải sao? Từ nhỏ em và anh họ đã bị ông ngoại lập mục tiêu kế thừa y học, sau này phải học y, cho dù tây y cũng phải học. Cho nên hàng tháng đều phải kiểm tra tụi em, đề mục này quả thật làm người ta giận sôi máu! Không đúng, sao chị biết là yêu cầu của ông ngoại,..chẳng lẽ ông cho chị, cho chị..."
Nhất thời, Tô Sở mê mang rồi.