Nếu như lúc trước người xem tướng đó không có nói như vậy, chắc hẳn hôm nay cô còn có thể sống sót trong căn nhà này, nhưng dù có chết ở bên ngoài, cũng tốt hơn so với kiếp trước cô ở Kiều gia mà phải chịu nhục hành hạ cuối cùng còn bị bỏ tù.
“Vân Chiêu, Hồng Diệp là em gái của con, làm gì có người chị nào lại đi nói lời ngấm ngầm hại em gái mình chứ? Thành tích con tốt, còn không phải do di truyền gien của mẹ sao? Hơn nữa Hồng Diệp là một đứa nhỏ tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chiều theo con, bằng không con có thể đứng nhất toàn trường sao? Khục khục!” Diệp Cầm nói liền một hơi xong, ho đến mặt đỏ bừng.
Đối với bệnh của mình, bà đã cam chịu số phận rồi, chỉ lo lắng cho hai đứa con của mình mà thôi.
Bà thậm chí có chút ít hoài nghi, có phải lúc trước nghe theo tê tướng số đó đem Cảnh Vân Chiêu về nhà, bây giờ mới giảm tuổi thọ của bà hay không.
“Mẹ nói đúng, con quả thật cái gì cũng di truyền từ mẹ, Hồng Diệp di truyền cha nhiều nhất, mẹ nhìn con với Hồng Diệp xem, một chút cũng không giống đâu!” Cảnh Vân Chiêu cố ý nói.
Trong cổ Diệp Cầm nghẹn một hơi, trừng mắt nhìn cô.
Bà cảm thấy hôm nay đứa nhỏ Vân Chiêu này giống như là uống lộn thuốc, nói chuyện đều mang theo dao găm, làm cho người ta không thoải mái.
“Được rồi được rồi, con lúc nào cũng ba hoa như vậy! Cũng nên học Hồng Diệp một chút đi, con gái phải dịu dàng hiểu chuyện, bằng không sau này sao tìm được nhà chồng!?” Diệp Cầm tức giận, thân thể càng ngày càng không thoải mái.
Bệnh của Diệp Cầm đến vô cùng nhanh, như ngày thường cũng không thấy bà có chỗ nào không thoải mái, nhưng đột nhiên có một ngày bị đưa đi bệnh viện, kiểm tra ra lá gan có một khối u, còn là ác tính mới chết chứ.
Đã trải qua một đoạn thời gian trị liệu, chẳng qua không có tác dụng gì, hơn nữa tóc cũng không còn, toàn bộ người nhìn qua ỉu xìu.
Kiều gia cũng chỉ là nhà bình thường, trong tay không có nhiều tiền, một thân bệnh của Diệp Cầm, tiêu đi hơn phân nửa tiền gởi ngân hàng, bác sĩ lại để cho người nhà chuẩn bị hậu sự, trong lòng Diệp Cầm rõ ràng bản thân sống không được bao lâu, cho nên mới cố ý muốn về nhà, bà cũng không muốn chết trong bệnh viện kinh khủng kia đâu.
Mà trong lúc ở nhà thân thể của Diệp Cầm quả thật cũng khá hơn một chút, vì vậy càng không muốn đi bệnh viện.
Cảnh Vân Chiêu không muốn um sùm cũng bà nữa, quay người đi tới phòng bếp, lấp đầy bụng của mình.
Cô là người thiếu nợ Kiều gia, nhưng nhiều năm cô luôn làm nội trợ trong nhà, còn có kiếp trước ở bên ngoài làm công tiền mà cô kiếm được, một phần không giữ lại, toàn bộ đều đưa cho Kiều gia, cuối cùng còn phải rơi vào kết cục thê thảm như vậy, mặc kệ như thế nào thì vậy cũng đã đủ rồi!
Hơn nữa, từ nhỏ thành tích của cô đã tốt rồi, cho dù là lúc tiểu học cũng không ít lần tham gia thi đua có được tiền thưởng, về sau cô càng không tốn hay tiêu một đồng tiền của gia đình, bình thường còn phải nơm nớp lo sợ ăn ít uống ít, dựa vào cái gì?
Về phần chén cháo trong phòng, cô cũng không dám ăn.
Kiếp trước chính là ăn chén cháo kia, cô mới bị tiêu chảy ở nhà ngây người một tuần lễ.
Trước kia cô cho là không có gì hết, vẫn cảm thấy ở trong nhà này cô hạnh phúc lắm, nhưng bây giờ cô không nghĩ như vậy.
Người trong nhà ăn cũng không nhiều, Cảnh Vân Chiêu cũng không chọn, đơn giản ăn một chút, trong lòng cũng đang tính toán chuyện sau này.
“Chị, trong phòng không phải có cháo sao? Sao chị còn tới phòng bếp ăn?” trong lòng Kiều Hồng Diệp có chút mất hứng, hỏi.
“Cháo lạnh rồi chị cũng khong dám ăn, ngỗ nhỡ bị tiêu chảy thì làm sao bây giờ? Hơn nữa thứ hai còn có cuộc thi, sao có thể ăn thức ăn không an toàn như vậy được, chị có thể chắc là ăn vô sẽ bị tiêu chảy.” Cảnh Vân Chiêu có chút thâm ý trả lời.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp hoảng hốt: “Nào có ai nói như vậy, ăn cháo lạnh lại bị tiêu chảy? Chị, chị càng ngày càng yếu ớt rồi!”
“Hồng Diệp, thân thể em luôn tốt không yếu ớt, bằng không em ăn chén cháo kia đi?” Cảnh Vân Chiêu ngược lại trào phúng.
“Cảnh Vân Chiêu! Chính con cũng sợ tiêu chảy lại kêu Hồng Diệp ăn nó làm cái gì! Con nhỏ này hôm nay muốn tạo phản phải không?!” Cảnh Vân Chiêu vừa mới nói xong, sau lưng liền truyền tới tiếng gào thét của Kiều Úy Dân.