Edit: Phạmnhi
Ông cụ Đường lúc này nhờ người lần nữa điều tra một phen, mà Hạng Cẩn lấy được lời hứa hẹn của ông cụ, trong lòng khoan khoái rất nhiều, chỉ cảm thấy nổi phiền muộn nhiều năm đè nặng trên đầu như vậy trong nháy mắt tản ra một nửa.
"Cám ơn ngươi em gái, ngươi yên tâm, tôi về sau nhất định. . . . . ."
"Tiểu tiện nhân ở bên ngoài mè nheo gì đây! Ngay cả một người không giữ được, cô còn có ích gì, tôi đói rồi, nhanh lên một chút trở lại nấu cơm cho tôi!" Lời Hạng Cẩn còn chưa nói hết, trong nhà tiếng nhục mạ xuyên thấu qua cửa của bà cụ truyền ra.
Chân mày Cảnh Vân Chiêu cau lại, chỉ thấy Hạng Cẩn nắm chặt tay, trong mắt bộc phát ý hận.
"Ta vào trước, bác Cam, ngài. . . . . ." Hạng Cẩn nhíu mày, hôm nay ngược lại có thể nhìn ra mấy phân lưu loát sạch sẽ.
"Vấn đề của ngươi đã có người giúp ngươi giải quyết, bệnh nhân này tôi
cũng không hầu hạ nữa." Cam Tùng Bách nói thẳng.
Mấy ngày nay làm ầm ĩ ông không được sống yên ổn, vốn chỉ là muốn mang Cảnh Vân Chiêu tới học tập, ai biết lần này bà cụ còn huyên náo hung hăng hơn so với trước kia.
Chỉ là nhìn thái độ của Cảnh Vân Chiêu, hiển nhiên đối với bệnh kia cũng nắm chắc, tài nghệ không kém so với ông!
Chuyện này Hạng Cẩn không muốn lưu lại hai người, đưa Cảnh Vân Chiêu và Cam Tùng Bách đi, một mình trở về nhà, cũng không lâu lắm, trong nhà một tầng nhục mạ nối tiếp một tầng, các hàng xóm cũng không có chút để ý, dù sao trước kia mỗi ngày đều là như thế.
Chỉ là bọn hắn không biết, lần này bà cụ nhục mạ bởi vì Hạng Cẩn không để ý tới bà.
Lưng bà không tốt, thời điểm nghiêm trọng không thể di động, Hạng Cẩn về nhà một lần trực tiếp khóa cửa lại vào phòng của mình, bà cụ còn bị gạt ở trên ghế sofa, thức ăn cô không làm, thuốc cũng không giống trước nấu chín, thật giống như trong nhà căn bản không có bà cụ.
Lần này bà cụ tức muốn chết, chỉ là rống lên mấy giờ, Hạng Cẩn cũng không còn động tĩnh.
Điện thoại di động không có bên người, bà cụ không có biện pháp gọi điện thoại thông báo con trai, bởi vì do động khí, thân thể càng lúc càng khó chịu, căn bản không nhúc nhích được, cả người ngứa, trên người cào nát rất nhiều chỗ mới khá hơn chút.
Lúc này bà cụ có chút hối hận, nghĩ cách giày vò Hạng Cẩn nhiều như vậy, bà nên dưỡng bệnh của mình cho tốt hơn mới đúng. . . . . .
Mà mặt khác, tốc độ của ông cụ Đường rất nhanh, công ty của Tần Chí Học bị Ninh thị đầu rồng chèn ép, căn bản không căng được mấy ngày, bể đầu sứt trán.
Cam Tùng Bách lo lắng cho Hạng Cẩn, còn đặc biệt nhờ Cảnh Vân Chiêu qua nhìn một chút, kết quả vừa vào cửa liền hoàn toàn sợ ngây người.
Hạng Cẩn bị nhà họ Tần hành hạ mấy năm, trong lòng oán khí không nhỏ, hiện tại bắn ngược lại, mới mấy ngày đã đem bà cụ ra chơi đùa không còn hình người!
Lúc này bà cụ còn dựa trên ghế sa lon, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu, há miệng, nói không ra lời, âm thanh khàn khàn nói không ra lời.
Trước mặt chỉ có một chút lõi trái cây, có lẽ đã bày trên bàn rất lâu, vừa vặn bà cụ có thể đυ.ng được.
"Hù dọa ngươi?" Hạng Cẩn thấy cô, trong mắt thù địch mới ít đi mấy phần.
Cảnh Vân Chiêu lắc đầu một cái: "Cũng may, chẳng qua nếu như để bà chết đói, thua thiệt vẫn là cô."
Bà cụ mấy ngày nay đều dựa vào trái cây trước mặt sống qua ngày, ăn uống vệ sinh đều ở đây trong phòng khách, thể chất yếu lại bệnh, nếu làm ra mạng người, Hạng Cẩn nhất định phải chịu trách nhiệm.
Chỉ là Cảnh Vân Chiêu cũng không đồng tình với bà cụ, chỉ là đổi lại là cô..., sẽ bảo toàn tình huống của mình dưới động thủ.
"Yên tâm đi, Tần Chí Học hôm nay sẽ trở lại, bởi vì tôi đã thông báo muốn ly hôn với hắn." Nói đến ly hôn, trong mắt Hạng Cẩn lóe lên một tia tung hăng.
Cảnh Vân chiêu mím môi một cái, không trách được cô hôm nay mặc quần áo không giống với lúc trước.
Giống như cả người khôi phục sinh lực, mặc vừa vặn, không giống trước kia lôi thôi và cảm giác bận rộn, chắc hẳn mấy ngày nay, là ngày cô buông lỏng nhất trong mấy năm qua.
Trong nhà rất mùi nặng, Hạng Cẩn lôi cô ngồi trên ghế ở tiểu khu một lát, cũng không lâu lắm, có một người đàn ông bước ra từ một chiếc xe hơi Đi xuống tới, vừa thấy Hạng Cẩn liền nói: "Ngươi có phải hay không điên rồi, ngươi biết ta gần đây bận nhiều việc hay không! Lúc này tìm việc cho ta, ngươi có còn quan tâm mẹ ngươi nữa
hay không?"