Editor: Mia Beta: Phương Trái tim Dung Hoan đập lỡ một nhịp.
Anh đưa tay xoa xoa mái tóc cô, "Miệng vết thương chú Phó giúp cháu xử lý tốt. Mấy ngày này chú ý một chút, được chứ?"
"...... Dạ."
Anh ngồi thẳng lưng, đem tăm bông dơ ném vào thùng rác,vừa lúc Dung Hoan nhẹ nhàng thở ra, bên tai vang lên một giọng nói:
- -
"Tối nay ăn bao nhiêu kem rồi?"
Dung Hoan bỗng chốc sửng sốt, theo tầm mắt anh liền thấy được thùng rác chứa bao bì đủ mọi màu sắc......
Ăn vụng mà còn không biết chùi mép!
Ánh mắt u ám của Phó Tư Diễn đảo qua cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, ngữ điệu rất chậm: "Chỉ ăn kem, không ăn cơm sao?"
Dung Hoan nghẹn lời.
Phó Tư Diễn nổi hứng thú muốn trêu chọc cô, lấy điện thoại ra, "Chú nhớ rõ mấy ngày hôm trước ông nội đã nói dạ dày cháu không tốt, kem một ngày chỉ có thể ăn một cây, vừa vặn nhớ ra hôm nay chú còn chưa gọi điện thoại cho ông ấy......"
Dung Hoan luống cuống, đi đến giật lấy điện thoại, lúc này mới để ý thân hình mình cách anh rất gần, ngón tay trắng nõn vô tình chạm nhẹ vào tay anh, giống như móng vuốt mèo, khiến anh ngứa ngáy.
Đôi môi hồng hào của Dung Hoan khẽ mở, nhìn đôi mắt anh sáng rực, thì thầm: "Chú Phó, đừng nói với ông nội mà, sau này cháu hứa sẽ không làm như vậy nữa." Ông nội vẫn đang chữa bệnh, nếu ông biết cô ở nhà không ngoan ngoãn nghe lời căn dặn, khẳng định sẽ lo lắng cho dạ dày của cô mà sinh thêm bệnh.
Trông cô lúc này thật đáng thương giống như ở cửa hộp đêm tối hôm đó, trái tim Phó Tư Diễn chợt mềm nhũn, nhẹ giọng nhìn cô: "Bụng có khó chịu không?
Dung Hoan lắc đầu.
"Lần cuối cùng."Anh cảnh cáo.
"Vâng."
Phó Tư Diễn mở khóa điện thoại đưa cho cô, Dung Hoan sững sờ, nghe anh nói: "Gọi món giao đến đi. Đừng nấu. Nếu không, chỉ sợ chân trái của cháu sẽ gãy mất."
"...... Ồ." cô bẹp bẹp miệng nói.
"Cô gái nhỏ, về sau ở trước mặt chú không được phép nói dối, đã biết chưa?" Anh khẽ cười một tiếng, giọng điệu trầm xuống một chút, "Nhưng mỗi lần nói dối bị chú phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
Đặt món xong, Phó Tư Diễn rốt cuộc cũng lên lầu. Thời điểm cơm được mang đến, Dung Hoan mang vào phòng bếp để ăn.
Vừa mở hộp thức ăn, điện thoại đã sáng lên.
Ngay lúc Dung Hoan bắt máy trong điện thoại truyền đến thanh âm thỉnh cầu, là Thẩm Như muốn hỏi cô ngày mai có rảnh không.
"Chúng ta cùng đến nhà Dương Tuyết đi, là người cậu cũng biết đó. Cô ấy vẫn luôn mời chúng ta đến chơi nhưng mình đã cố gắng từ chối năm lần bảy lượt rồi."
Khoảng thời gian trước tại một bữa tiệc, Dung Hoan tình cờ kết bạn với đại tiểu thư nhà giàu này, cũng là bạn của Thẩm Như.
Dung Hoan cũng nghĩ ngày mai không có việc gì làm nên đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Dung Hoan xuống tầng, phát hiện không có ai, trên bàn cái gì cũng đều không có.
Cô còn tưởng rằng chính mình phải chuẩn bị bữa sáng, mở tủ lạnh ra nhìn xem,nghe được phía sau truyền đến động tĩnh.
Phó Tư Diễn bước vào nhà, mặc bộ quần áo thể thao, trên tay cầm thêm vài chiếc túi.
Anh thay giày, ngước mắt lên để ý thấy có người trong phòng ăn đang tò mò nhìn mình.
Phó Tư Diễn đi tới chỗ cô, đặt bữa sáng xuống, hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang tầm với cô, nhướng mày: "Cô gái nhỏ, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?"
Bây giờ anh gọi cô như vậy, cô cũng không còn ngạc nhiên nữa, cô thành thật giải thích: "Hôm nay cháu với Thẩm Như đến nhà bạn học chơi."
Phó Tư Diễn gật đầu, "Vậy còn thời gian không? Chú Phó đã mua đồ ăn sáng, ăn trước khi đi được không?"
"Được ạ." Dung Hoan sờ cằm.
Anh nhìn thứ trong tay cô, cười hỏi: "Tưởng chú không chuẩn bị bữa sáng à?"
Dung Hoan gật đầu, bánh mì nướng trong tay đã bị anh lấy đi, giọng nói trầm thấp mà tươi cười rơi xuống đỉnh đầu cô: "Cái này để lâu rồi, để lần sau chú mua cái mới cho cháu."
Cô nhẹ nhàng trả lời lại, cảm thấy nhịp tim có chút không bình thường, cô không dám nhìn anh, còn anh thì xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: "Còn không ngồi xuống?"
Dung Hoan nhanh chóng đi qua, ngồi xuống, anh lấy ra bánh bao, hoành thánh,... đã mua đặt trước mặt cô, "Đủ chưa?"
"Đủ rồi." Còn quá nhiều nữa là đằng khác.
Phó Tư Diễn yên tâm lên tầng. Cô ăn bữa sáng nóng hổi trong im lặng, một lúc sau cô thấy anh từ cầu thang bước xuống.
Đã thay quần áo.
Đây là lần thứ hai Dung Hoan nhìn thấy anh trong bộ vest. Cô đã từng chứng kiến
nhiều người mặc vest nhưng không ai có thể đẹp trai như anh, vóc dáng cao ráo, dáng người chuẩn nhất.
Phó Tư Diễn đi tới, cười hỏi cô: "Có phải cảm thấy chú Phó rất đẹp hay không?"
"...... Không có."
Dung Hoan không chút nào nể tình nói.
Anh không giận mà còn cười hỏi: "Giữa trưa có trở về ăn cơm không?"
Cô lắc đầu.
"Chú sáng sớm có việc, giữa trưa cũng không có về, cháu ngoan ngoãn, có việc gọi điện thoại liền cho chú, biết không?"
"Biết ạ."
Phó Tư Diễn ra khỏi nhà, Kế Sâm mở cửa sau Maserati và cúi đầu cung kính: "Phó tiên sinh, chào buổi sáng."
Sau khi lên xe, Kế Sâm ngồi ở ghế phụ nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tư Diễn, hoàn toàn không có nụ cười như vừa rồi ở nhà.
Anh ta đã báo cáo công việc: "Phó tiên sinh, tôi đã in ra nội dung bài phát biểu của ngài tại hội thảo ngày hôm nay,nó đang đặt ở trước mặt ngài."
"Ừ."
Khi chiếc xe di chuyển về phía trước, Phó Tư Diễn cầm bản báo cáo lên và nhìn lướt qua vài lần, sau đó nhắm mắt lại.
Một giờ sau, xe đến trước một tòa nhà.
Cửa xe mở ra, một đôi giày da thủ công bước xuống. Phó Tư Diễn chỉnh lại bộ đồ và bước vào trong.
Trong hội trường tầng một, rất nhiều người và phóng viên đã đến. Mọi người đang tùy ý nói chuyện với nhau, thì đột nhiên họ nghe thấy ai đó nói " Phó Tư Diễn đến rồi", họ nhìn thấy một người đàn ông bước vào cửa, hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của mọi người, và tiếng "tách tách" của máy ảnh cũng vang lên liên tục.
Một số hậu bối hoặc những người mới vào nghề chỉ có thể đứng từ xa mà đánh giá,chỉ có những người có địa vị nhất định trong giới mới dám tiến tới chào hỏi.
"Phó tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thật may mắn khi được gặp ngài." Người nói là một giáo sư kinh tế tại một trường đại học ở Trung Quốc, ông ta địa vị cao trong nước, chủ động chào hỏi Phó Tư Diễn.
Anh mỉm cười, cùng ông ta bắt tay: " Giaó sư Từ, nghe danh đã lâu."
Ban đầu ai cũng ngạc nhiên, ai cũng thấy Phó Tư Diễn bước tới chào Dương Sóc một giáo sư kinh tế nổi tiếng trong nước, Dương Sóc cười thân thiện và nhiệt tình giới thiệu anh với các giáo sư lão làng khác
Mọi người không khỏi thắc mắc, rốt cuộc địa vị của người đó là như thế nào?
Hôm nay là Hội thảo Học thuật Kinh tế Quốc dân lần thứ 3. Những người đến tham gia đều là những nhân tài xuất sắc trong lĩnh vực kinh tế của đất nước. Ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều là những giáo sư thế hệ lớn tuổi được kính trọng, và ngoại lệ duy nhất là Phó Tư Diễn.
Ở hàng ghế thứ hai, một chàng trai trẻ thấy Phó Tư Diễn kém mình vài tuổi lại nhận được sự quan tâm như vậy, anh ta chế nhạo những người xung quanh: "Phó Tư Diễn có gì chú ý đến vậy? Không phải chỉ là đi du học rồi tốt nghiệp nước ngoài à? Cùng với vài bài luận văn. Tôi đã đọc "Suy nghĩ thận trọng về lựa chọn các trường hợp trong toán học kinh tế" mà anh ta viết,chả có gì đặc biệt cả. "
Anh ta không ngừng soi mói, Phó Tư Diễn đột nhiên xoay người lại, nhìn anh ta, suy tư vài giây rồi hỏi: "Anh có phải là Thành Ninh tiên sinh không?"
Thành Ninh sửng sốt, "Anh...... biết tôi?"
Anh cười toe toét, "Tôi đã đọc bài báo của anh lúc tôi vẫn còn học đại học,nó truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng."
"Ồ?" Thành Ninh nâng cằm.
Phó Tư Diễn tiếp tục nói: "Anh đã từng nhắc đến trong một bài báo rằng ''mặc cả'' được phân loại là phân biệt đối xử về giá cấp độ một. Tuy nhiên, trong《 Kinh tế vi mô: Quan điểm hiện đại 》của Phạm An, lại đề cập rằng tất cả các trường hợp ở giai đoạn mới xuất hiện không phải là ví dụ lý tưởng về phân biệt giá cấp độ một. Giá hình thành do thương lượng không phải là mức giá sẵn sàng trả cao nhất và không hợp lý khi được coi là mức giá sẵn sàng trả cao nhất."
Anh mỉm cười, "May mắn là sai lầm của anh đã được giáo sư của chúng tôi coi là một ví dụ tiêu cực, vì vậy chúng tôi không gặp phải vấn đề tương tự. Trong《 Suy nghĩ thận trọng về lựa chọn các trường hợp trong toán học kinh tế》, tôi có giải thích thêm về điều này, và nếu có cơ hội hy vọng được cùng anh trao đổi thêm."
Thành Ninh nghe xong, sắc mặt trầm xuống, chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
Sau khi kết thúc hội thảo, Dương Sóc nhiệt tình mời Phó Tư Diễn về nhà mình làm khách: "Tiểu Phó, lần này mà từ chối thì không cho ông già này mặt mũi rồi"
Mọi người đều ghen tị khi nghe thấy được lời mời của giáo sư Dương. Năng lực và trình độ học
thức của Phó Tư Diễn được người trong ngành ngưỡng mộ, nên thế hệ đàn anh yêu thích anh cũng là lẽ thường tình.
Trong xe, Dương Sóc vuốt chòm râu bạc trắng, cười nói: "Hôm nay cậu diễn thuyết thật xuất sắc làm tôi nghe đến mê mẩn."
Phó Tư Diễn chỉ cười không nói, nhìn chuỗi hạt Phật trong tay ông, nói: "Chú Dương, chuỗi hạt Phật trên tay chú hình như có tính chất rất tốt."
Giaó sư Dương nheo mắt cười và gật đầu: "Đây là quà mà cháu gái cưng của ta đặc biệt chọn mua khi bố con nó đi nước ngoài chơi, xác thật là không tồi."
Bất cứ ai thân quen với Dương Sóc đều biết rằng cháu gái chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ông.
Về đến nhà sau khi xuống xe, quản gia chào hỏi: "Lão gia, ngài đã về."
Vào nhà, ông định để cháu gái đi qua chào Phó Tư Diễn, nhưng nhìn quanh phòng khách cũng không thấy, "Tuyết Tuyết đâu?"
"Trong nhà có hai bạn học đến, đang chơi ở sân sau ạ. Lão gia, đã đến giờ, ngài đến uống thuốc đi."
Dương Sóc nhìn về phía Phó Tư Diễn, hơi hướng xin lỗi: "Tiểu Phó, cứ tùy ý ngồi trước, ta lên lầu thay quần áo, thuận tiện uống thuốc đã."
"Vâng."
Giaó sư Dương đi rồi, liền sau khi nghe đượctừ sân sau truyền đến một tiếng kêu to: "Dung Hoan, lại đây nhìn xem bông hoa này!"
"Từ từ......"
Giọng nói quen thuộc, Phó Tư Diễn nhanh chóng nhìn ra, và bóng dáng một cô gái đung đưa vào tầm nhìn của anh.
Một chút ngạc nhiên thoáng hiện dưới đáy mắt, và ngay sau đó anh đứng dậy và đi về phía sân sau.
Dương Tuyết và Thẩm Như đang cắt hoa hồng ở góc sân, trong khi Dung Hoan ngồi xổm ở góc khác, nhìn con cá vàng trong bể với ánh mắt tập trung.
Cô rắc một ít thức ăn cho cá, nhìn đến khi con cá vàng nhỏ ăn hết, cô đứng dậy nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng không biết có phải do ngồi lâu dưới đất lại vội vàng đứng lên nên cô có chút không vững, thân thể lung lay ngã về phía sau.
Dung Hoan nghĩ chắc chắn mông mình sẽ nhanh tiếp xúc với mặt đất, nào ngờ vai bị giữ lấy từ phía sau, cô nhào mạnh vào vòng tay ai đó, chóp mũi lưu lại mùi nước hoa nam thoang thoảng.
Bể bơi trước mặt đổ bóng, cô hoảng sợ nhanh chóng quay đầu.
Bộ vest đen tinh tế của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt.
Ngước mắt lên, cô chạm tới cổ, đôi môi mỏng, chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt đào hoa kia.