Hồ Hinh đúng lúc có việc nên rời đi, Tiêu Thừa Chi chủ động mời cô lên xe của anh ấy, Dung Hoan đồng ý.
Sau khi lên xe, Tiêu Thừa Chi gọi điện cho Bạch Ngưng trước, Bạch Ngưng biết buổi trưa Dung Hoan ở đó thì vô cùng tiếc nuối vì đang phải tham gia buổi trình diễn thời trang ở nước ngoài nên không thể ăn cơm với bọn họ.
Nửa năm sau khi đính hôn, hai người tổ chức đám cưới, lúc đó bọn họ mời Dung Hoan về nước tham dự hôn lễ nhưng cô đã từ chối, vì không muốn gặp Phó Tư Diễn.
Cũng may, khoảng thời gian đó, cô và Bạch Ngưng vẫn liên lạc qua mạng.
Tiêu Thừa Chi tùy ý nói chuyện phiếm với cô: "Ở nước ngoài thế nào? Bây giờ em là nghệ sĩ piano khá nổi tiếng rồi nhỉ."
Được thần tượng khen ngợi, cô bỗng cảm thấy ngượng ngùng: "Cũng ổn... Nước ngoài rất tốt, nhưng không bằng ở đây đâu."
"Ừm, em ở thành phố Lâm cũng tốt, đỡ cho Phó Tư Diễn phải lo lắng cho em cả ngày. Bây giờ cậu ấy có thể quan tâm chăm sóc tốt cho em."
Lo lắng? Chăm sóc?
Dung Hoan nhắm mắt: "Em lớn rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Tiêu Thừa Chi cười cười: "Trong mắt Phó Tư Diễn, em không giống những người khác."
Dung Hoan sửng sốt.
-
Đến nơi ăn cơm, xuống xe, Lưu Thư vui vẻ chạy tới tìm đám người Dung Hoan, từ khi biết Tiêu Thừa Chi và Dung Hoan thân thiết, thái độ của Lưu Thư đối với Dung Hoan đã thay đổi 180 dộ.
"Anh Thừa Chi, anh thật biết chọn chỗ nha. Nhà hàng này làm món Tây ngon lắm, hôm nay đúng là nhờ anh mà em có lộc ăn rồi."
Tiêu Thừa Chi cười nhạt không đáp lời, ba người vừa đi vào đã có nhân viên dẫn đến phòng bao.
Nhân viên phục vụ hỏi mấy người, Tiêu Thừa Chi nói bốn: "Còn có một người chưa tới."
Gọi món xong, Lưu Thư ra ngoài đi vệ sinh, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai bên ngoài nhà hàng bước vào, Người đàn ông này có khí chất nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú, chỉ cần đứng ở đó là có thể thu hút sự chú ý của phụ nữ, Lưu Thư nhìn đến ngây người, lúc đi vệ sinh về thì phát hiện anh đng đứng gọi điện thoại ở hành lang nhà hàng.
Lưu Thư liếc nhìn trang phục của anh, nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn trên cổ tay anh, biết ngay người này không phú cũng quý.
Trong lòng cô ta bắt đầy xốn xang, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm tiến lên bắt chuyện.
Cô ta vén mái tóc xoăn, lắc eo đi về phía anh, đúng lúc này anh cũng cúp máy.
"Chào anh..." Cô ta nhỏ nhẹ gọi anh lại.
Người đàn ông ngước mắt nhìn, hờ hững liếc cô ta một cái: "Có chuyện gì sao?"
Lưu Thư mỉm cười, ưỡn bộ ng.ực đáng tự hào: "Tôi chơi Thật hay Thách thua, bạn tôi bảo tôi phải tìm xin cách liên lạc một anh đẹp trai, anh có thể giúp tôi không? Làm ơn."
Người đàn ông khẽ nhíu mày, không thèm chớp mắt qua quýt nói: "Tôi không đẹp trai, cô tìm người khác đi."
Lưu Thư sượng mặt, khóe miệng cong lên: "Nhưng mà nhìn chung quanh, anh là người đẹp trai nhất. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để tôi bị bạn bè chê cười sao?" Lưu Thư cố ý ra vẻ đáng thương.
"Có liên quan đến tôi sao?"
"..."
Người đàn ông không nhiều lời nữa, dứt khoát xoay người rời đi, để lại một mình Lưu Thư vừa tức giận vừa xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên cô ta bắt chuyện thất bại, người đàn ông này không có mặt à!
Cô ta bực bội đứng tại chỗ.
Trong phòng bao bên kia, Dung Hoan và Tiêu Thừa Chi đang tán gẫu, bỗng cửa phòng bao mở ra.
Lúc nhìn thấy Phó Tư Diễn đi vào, cô hoàn toàn sững sờ.
Sao anh lại đến đây!
Tiêu Thừa Chi cười nói: "Đây là vị khách thứ tư của chúng ta."
Phó Tư Diễn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Dung Hoan thì đi đến chỗ cô, sau đó ngồi xuống cạnh cô, cười cười nói: "Kinh ngạc thế à?"
Dung Hoan vội vàng thu hồi ánh mắt, bình ổn lại trái tim đang đập loạn xạ của mình. Anh để hộp đồ ngọt tới trước mặt cô: “Mua cho em này, có thích không?” Dung Hoan nhìn một cái, hóa ra là bánh kem vị vani năm đó cô thích ăn, khi ấy Phó Tư Diễn thường hay mua cho cô.
Cô không muốn thừa nhận: "Không, cháu không thích ăn."
Cô những tưởng người đàn ông này sẽ tức giận, nhưng anh chỉ cười cưng chiều: "Không thích cũng không sao, lần sau tôi mua cái khác."
Tiêu Thừa Chi nhìn thấy thế thì nói: "Cậu từ trường tới, còn ghé Sweet Heart một chuyến nữa à?"
"Ừm."
Dung Hoan biết cửa hàng bánh ngọt này cách Đại học S gần một tiếng lái xe, không ngờ anh còn cố ý chạy đến đó một chuyến...
Lúc này, cửa phòng bao lại mở ra.
Lưu Thư đi vào, tùy ý đảo mắt, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Dung Hoan thì lập tức trố mắt nhìn.
Đây chẳng phải là người đàn ông hồi nãy cô ta bắt chuyện thất bại sao?!
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Tư Diễn đã biến mất, sắc mặt của Lưu Thư thay đổi xoành xoạch, ngượng ngùng đến mức quên đi tới.
“Cô sao vậy Lưu Thư?” Tiêu Thừa Chi hỏi.
"Không..." Lưu Thư vội vàng thu hồi vẻ mặt khác thường, vừa mới vùi đầu ngồi xuống đã nghe thấy Phó Tư Diễn hỏi: "Các người vừa chơi Thật hay Thách à?"
Lưu Thư: "..."
Tiêu Thừa Chi: "Đâu có?"
Phó Tư Diễn cong môi, liếc nhìn Lưu Thư, cô ta đối diện với ánh mắt của anh, sắc mặt đỏ như quả cà chua.
Dung Hoan âm thầm quan sát, đoán được phản ứng kỳ quái của Lưu Thư chắc chắn có liên quan đến Phó Tư Diễn.
Lưu Thư quen biết Phó Tư Diễn từ trước rồi sao? Hay là giữa bọn họ đã từng hoặc hiện tại đang có chút gì đó?
Đầu óc cô gái xoay chuyển điên cuồng.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như không có gì.jpg
Sau khi các món ăn được dọn ra, Phó Tư Diễn lấy bộ đồ ăn sạch sẽ gắp thức ăn, múc súp cho Dung Hoan,.
"Có muốn thử chút thịt viên rau củ không?"
"Ngoan, uống chút canh đi, coi chừng nghẹn."
"Thích cái kia à? Tôi gắp cho em."
Phó · trong mắt chỉ có cô gái kia · Tư Diễn hoàn toàn không chút kiêng kỵ xem Dung Hoan là một đứa bé để cưng chiều trước mặt mọi người. Tiêu Thừa Chi đã đoán trước được cảnh này, vừa lén cười xem trò vui, còn Lưu Thư thì vừa chua xót vừa tức giận trong lòng.
Cô ta luôn cho rằng người đàn ông này lạnh lùng cao ngạo, nhưng ai ngờ được anh còn có một mặt quan tâm đến con gái như vậy.
Lưu Thư đã bảo trợ lý của mình lén thăm dò thân phận của Phó Tư Diễn, sau khi xem thông tin tra được, cô ta mới phát hiện anh lại là ông trùm kinh doanh ở thành phố lâm, tài sản lên tới hàng trăm triệu, thật đúng là người đàn ông đứng đầu kim tự tháp.
Sao người như thế này lại để mắt đến Dung Hoan chứ? Chẳng lẽ Dung Hoan cũng là một người phụ nữ anh nuôi bên cạnh?
Nhưng mà lúc này Dung Hoan đối mặt với anh như thế thì khó hiểu: “Chú không ăn sao…”
Người đàn ông cười khẽ: "Không đói lắm."
Dung Hoan:??? Vậy chú đến ăn làm gì.
Giọng nói trầm thấp của anh thỉnh thoảng rơi vào tai cô, Dung Hoan da mặt mỏng nhanh chóng đỏ lên, cuối cùng không nhịn được mắng một tiếng: "Không cần chú gắp, cháu tự làm được!"
Thấy cô ngại ngùng, anh nhướn mày cười.
-
Cơm nước xong ra khỏi phòng bao, Tiêu Thừa Chi vỗ vỗ vai Phó Tư Diễn: "Lần này xem như tôi giúp cậu một chuyện lớn rồi nhé."
"Cảm ơn người anh em."
Tiêu Thừa Chi nhìn ánh mắt vẫn dán chặt vào cô bé đang đi phía trước của anh thì không khỏi lắc đầu: “Sao cậu lại biến thành cây si rồi thế?”
Phó Tư Diễn: "..."
Đến cửa nhà hàng, Phó Tư Diễn nói: "Tôi đưa cô ấy về."
Dung Hoan hết cách, đành phải theo Phó Tư Diễn lên xe. Anh thấy cô xách theo hộp bánh ngọt thì trêu chọc nói: "Không phải em nói không thích ăn sao?"
“….” Dung Hoan cáu kỉnh, ném hộp bánh ngọt vào trong ngực anh: “Đưa cho chú, cháu không ăn.”
Anh cười cười, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần, sau đó đặt hộp đồ ngọt vào trong lòng cô: "Đùa chút thôi, đồ tôi mua cho em không được trả lại."
Tim cô càng đập nhanh bởi giọng nói dịu dàng dỗ dành đột ngột của anh, quên phản bác.
Sau khi xe lái ra ngoài, Dung Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến chuyện hôm nay, cuối cùng không nhịn được nữa, giả vờ tùy tiện hỏi: "Chú... chú quen Lưu Thư à?"
Anh thắc mắc: "Không quen."
“Vậy hôm nay trên bàn ăn —“
Anh đoán được cô nói chuyện gì: "Tôi gặp cô ta ở ngoài phòng bao, cô ta xin cách liên lạc với tôi."
Dung Hoan sửng sốt: "Chú... cho rồi?"
Anh nhướn mày: "Em thấy có khả năng sao?"
Được rồi, quả thực không có khả năng.
“Tôi thích thì tôi sẽ chủ động thêm.” Cuối cùng anh nói thêm.
Dung Hoan nhớ lại cách anh chủ động thêm bạn Wechat với cô vài ngày trước...
Cô quay đầu ra ngoài, không dám nhìn anh nữa.
-
Sau khi Dung Hoan gửi bản thảo đầu tiên, công ty nhanh chóng thông báo được duyệt, đang tiên hành biên khúc và viết lời. Cô coi như báo cáo kết quả công tác. Buổi chiều mấy ngày sau, Dung Hoan ngủ trưa dậy, phát hiện điện thoại có tin nhắ: [Dung Hoan, chủ nhật này anh về nước, hạ cánh ở thành phố Lâm.]
Người gửi là Tư Tinh Châu.
Anh ấy là người thuê nhà cạnh căn hộ ở nước ngoài của Dung Hoan, cũng đang học ở New York. Hai người trở thành bạn tốt.
Dung Hoan ngạc nhiên hỏi anh ấy tại sao lại đến thành phố Lâm, anh ấy gọi điện đến: "Không phải lúc trước ở nước ngoài em nói thành phố Lâm rất tốt sao? Anh muốn đến đây phát triển, định mở phòng làm việc, vừa hay em cũng ở đây."
Dung Hoan cười nói: "Thật tốt."
"Tối chủ nhật anh đến thành phố Lâm, chúng ta cùng đi ăn tối nhé?"
"Ừm."
-
Mấy ngày sau là chủ nhật, buổi sáng Dung Hoan ở nhà, Phó Tư Diễn gọi điện thoại nói: "Tối nay em có rảnh không? Tôi dẫn em đi ăn tối, Vũ Lương và Bạch Ngưng cũng ở đó."
Có Bạch Ngưng ở đó, cô vô cùng muốn đi, nhưng cô đã đồng ý với Tư Thời Châu rồi, nên đành phải từ chối: "Tối nay cháu có chút việc rồi."
"Có việc?"
"Ừm, cháu có hẹn với một người bạn."
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Dung Hoan thấy cũng sắp đến giờ, nên thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi đi ra ngoài.
Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng cao cấp Michelin, khi đến nơi, Dung Hoan đã thấy Tư Tinh Châu đang đợi sẵn. Hôm nay anh ấy ăn mặc rất lịch sự, thậm chí còn cố ý tạo kiểu tóc. Quả thật Tư Tinh Châu rất đẹp trai, cao gầy, nét mặt cũng rất tuấn tú.
Tư Tinh Châu nhìn thấy Dung Hoan mặc váy dài, phát hiện lúc trang điểm cô càng xinh đẹp động lòng người, mắt đen mày rậm, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều vô cùng xinh đẹp.
Anh ấy đứng dậy đi về phía cô, sau đó đưa bó hoa đến trước mặt cô, mỉm cười nói nhỏ: "Hi."
Dung Hoan hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhận lấy, anh nói: "Xin lỗi, tối nay đáng lẽ anh nên đi đón em, thật không làm hết phong cách quý ông rồi."
"Không có đâu, anh mới trở về mà, không cần phiền phức thế đâu."
Anh ấy mỉm cười: "Đi nào, vào trong thôi."
Dung Hoan đi bên cạnh anh ấy, trai xinh gái đẹp thu hút rất nhiều sự chú ý, nhân viên phục vụ tiến lên dẫn bọn họ tới chỗ ngồi.
Mà bên kia, ba nam một nữ cũng bước vào.
Vũ Lương khoác vai Lâu Trận: "Xa Xa, cậu lâu rồi không về, tối nay mà không mời khách là không được đâu nhé."
"Vũ Lương, cậu đừng có không có mặt mũi thế chứ. Biết cái gì gọi là chủ nhà không hả?"
Bạch Ngưng cười cười,: "Hai người các cậu có thể bình thường chút được không hả, đi chung với các cậu mất mặt thật đấy."
“Ngưng.” Vũ Lương tùy ý nhìn phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại, lập tức buông vai Lâu Trận ra, đi tới trước mặt Phó Tư Diễn, kỳ quái hỏi: “Sao tối nay Hoan Hoan không tới thế?”
Phó Tư Diễn lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy: "Không phải đã nói là cô ấy có việc à?"
"Có hẹn với người khác à?"
"Sao cậu biết?"
Vũ Lương nhếch khóe miệng chỉ chỉ cái bàn cạnh cửa sổ, Phó Tư Diễn nhìn sang, thấy Dung Hoan đang ngồi đối diện một người đàn ông, mỉm cười duyên dáng.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh, ngay sau đó sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng.
Vũ Lương vỗ vai anh, cười toe toét thêm dầu vào lửa: “Hóa ra Tiểu Hoan Hoan từ chối cậu là vì cô ấy có hẹn với người đàn ông khác.”