Chương 20

Cả người Tất Hào co rụt lại, giọng nói căng thẳng đến mức khàn đi: “Chỉ là đồ uống có cồn thôi, cháu nghĩ rằng...”

Phó Tư Diễn đứng lên, từ trên cao liếc nhìn xuống cậu ta, giọng nói lạnh nhạt của anh phá vỡ sự vắng lặng:

“Cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, đừng để cho tôi thấy cậu dẫn cô ấy đi uống rượu nữa.”

-

Sau khi Tất Hào rời đi, Phó Tư Diễn tắt TV, bật một bóng đèn nhỏ lên.

Cơ thể người thiếu nữ nằm trên sofa hơi phập phồng, giống như một bé mèo ngủ say, anh nhìn ngắm, ấn ấn điểm giữa hai hàng chân mày với vẻ bất đắc dĩ, anh lên lầu đi lấy tấm chăn.

Dung Hoan nghe thấy tiếng động ồn ào thì ý thức dần dần tỉnh táo, mở mắt ra nhìn thấy Phó Tư Diễn đang giúp mình đắp chăn.

Thấy cô tỉnh lại, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn kỹ đôi mắt của cô vẫn còn sững sờ: “Tỉnh rồi?”

Dung Hoan nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt quét quanh một vòng, còn chưa mở miệng hỏi, Phó Tư Diễn đã trả lời trước: “Tất Hào về trước rồi.”

Tầm mắt anh chuyển qua mấy chai đồ uống mật đào đã uống cạn trên bàn, tiếng nói trầm xuống, cả người áp sát lại gần cô hơn: “Lại uống rượu? Tửu lượng của cháu cao thấp như nào cháu không biết sao?”

Sắc mặt người đàn ông nhàn nhạt, bất giác có thêm chút ít nghiêm túc, cô nghĩ là anh tức giận cho nên hoảng hốt xua tay: “Cháu không uống say, cháu chỉ ngủ thôi...”

Cổ họng của cô hơi khàn, lại nói thêm một câu: “Chú Phó, chú đừng nóng giận...”

Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng rõ ràng khi lọt vào trong tai anh, những nỗi xúc động phập phồng trong lòng cứ như có cảm giác bất ngờ biến mất.

Sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng lại trêu chọc hỏi lại cô: “Vậy nếu chú thực sự tức giận thì sao?”

“Vậy thì... thì cháu đảm bảo sau này sẽ không uống rượu nữa, đồ uống có cồn cũng không động vào.”

"Có thể uống, nhưng điều kiện tiên quyết là... chú có ở đó.”

Anh nhếch môi lên, kiên trì phân tích cho cô: “Không phải chú không cho cháu uống rượu, mà là một cô gái nên hiểu được cách tự bảo vệ mình. Nếu như một mình uống rượu với người đàn ông khác, chẳng may cháu uống say mất đi ý thức, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Vừa rồi Tất Hào chột dạ như vậy, tâm tư nhỏ bé trong lòng cậu ta như thế nào, Phó Tư Diễn cũng đoán được tám, chín phần.

“Vâng, cháu biết rồi.”

Anh giơ tay lên nhéo nhẹ gương mặt ửng hồng của cô, đứng dậy, giọng nói mang theo ý cười: “Đi thôi, đến nhà bếp làm trợ thủ cho chú.”

-

Vào buổi sáng đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh là một tiết học đệm đàn ngẫu hứng. Dung Hoan mua xong bữa sáng, lúc đi đến lớp học thì nghe thấy Bánh Bao quay đầu hỏi Tạ Nhu và Bé Đen: “Các cậu đã luyện tập đệm đàn chưa?”

Khuôn mặt Tạ Nhu ung dung: “Không phải đệm đàn rất đơn giản sao?”

Bé Đen thì lại vội vàng luống cuống: “Tớ luyện không quen tay cho lắm, tớ rất sợ bị cô ấy gọi lên...”

Dung Hoan ngồi xuống bên cạnh Banh Bao, mặt đầy mờ mịt: “Đệm đàn gì vậy?”

“Ơ? Cậu không biết sao? Cô giáo đã thông báo trong nhóm mấy khúc nhạc, chọn một bài để đàn hợp âm.” Dung Hoan mở điện thoại ra, lúc này mới phát hiện không biết mình đã cài đặt thông báo trong nhóm chat thành không làm phiền, không để ý tới mấy ngày trước đã được giao bài tập.

Tạ Nhu cau mày: “Vậy cậu không luyện thì làm sao bây giờ? Hôm nay cô ấy nhất định sẽ kiểm tra bài tập.”

Dung Hoan bình tĩnh uống sữa đậu nành: “Không sao đâu, bây giờ sốt ruột cũng không có cách nào.”

Bé Đen lo lắng thay cô: “Haiz, hy vọng chúng ta không bị gọi lên!”

“Keng...”

Chuông vào học vang lên, cô giáo đi vào, Tạ Nhu nhìn bóng lưng của Dung Hoan, khóe miệng hơi nhếch lên một chút rồi mở sách ra.

Giáo viên dạy đệm đàn ngẫu hứng nổi danh là “Chị đại máu lạnh” trong học viện, đi học muộn, trốn học, cuối học kỳ bị trừ 5 điểm, không nghiêm túc hoàn thành bài tập, thông thường thành tích sẽ bị trừ mười điểm, mấy lớp cô ấy dạy trước đây tỷ lệ rớt tín chỉ cao nhất toàn học viện.

Vừa lên lớp, cô ấy đã bắt đầu kiểm tra luyện tập đệm đàn, gọi các bạn trong lớp lên đàn.

“Tôi đã cho các bạn thời gian chuẩn bị, thế mà lại đàn thành như vậy?”

“Còn có người ngay cả nhịp cũng đánh sai, tôi cũng không sao mà các bạn thi vào được chuyên ngành này!”

Nữ sinh kia da mặt mỏng, bị cô ấy mắng như thế thì viền mắt cũng đỏ lên, nhưng cô giáo không lưu tình chút nào.

Cô ấy mở sổ ra điểm danh: “Thời gian của kỳ nghỉ dài như vậy, các bạn chỉ ứng phó với tôi như thế thôi sao? Thêm một người nữa.” Mắt thấy sắc mặt cô ấy sa sầm lại, lông mày sắp dựng thành đỉnh Everest, mọi người đều điên cuồng cầu nguyện không gọi đến tên mình.

“Tạ Nhu.”

Tạ Nhu đứng lên, đi lên trên bục, cô ta cảm giác lòng bàn tay cũng tỏa nhiệt, trong lòng hưng phấn tràn đầy. Thực ra cô ta rất hy vọng có thể gọi tên mình, cô ta đã luyện tập rất lâu, nên rất hy vọng cô giáo sẽ để lại ấn tượng tốt về mình.

Khóe miệng cô ta giương lên nở nụ cười, dường như biểu hiện của cô ta không phải là đang kiểm tra bài tập mà đang tiến hành một buổi trình diễn hoành tráng.

So với bạn học trước rất trắc trở vấp váp thì Tạ Nhu có vẻ trôi chảy hơn nhiều. Sau khi đàn xong, cuối cùng sắc mặt cô giáo mới giãn ra: “Ừ, vừa nhìn đã biết là có nghiêm túc chuẩn bị ở nhà. Tôi nhớ năm nay ở lớp của các bạn có một học sinh trúng tuyển điểm rất cao, thi kỹ năng đứng thứ ba toàn tỉnh, có phải là em hay không?”

Sắc mặt Tạ Nhu lúng túng trong chốc lát, lại nghe thấy cô giáo tự mình nói tiếp: “Quả nhiên mọi người xem xem, nhìn thái độ học tập như thế này, còn tốt hơn nhiều so với các bạn...”

“Có giáo, người đó không phải em.” Tạ Nhu mở miệng.

“Ồ? Vậy người đó trong lớp là ai vậy?”

“Là Dung Hoan.” Tạ Nhu nhìn Dung Hoan ở dưới lớp, đáy mắt xẹt qua một tia tâm tình.

Sau khi cô giáo nhận ra Dung Hoan thì gật đầu: “Được, vậy em cũng lên đàn một chút.”

Bánh Bao và Bé Đen hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt sốt ruột nhìn Dung Hoan, bởi vì bọn họ biết Dung Hoan còn chưa luyện.

Tạ Nhu đi xuống bục, đúng lúc lướt qua Dung Hoan, vẻ mặt của cô ta không thay đổi nhưng trong lòng nở nụ cười.

Cô giáo hỏi Dung Hoan trước: “Đã luyện trước chưa?”

Cô đáp: “Em không thấy tin nhắn, không biết có bài tập này.”

Cô giáo vừa mới thay đổi sắc mặt thì giờ lại giống như phong ba bão táp, tức đến phát cười, nói: “Nhiều lý do như vậy, đừng tưởng rằng điểm thi đại học đầu vào cao là có thể thả lỏng, thái độ học tập như vậy, không bằng về ký túc xá ngủ đi!”

Cô ấy đang muốn trừ điểm Dung Hoan thì đột nhiên Dung Hoan lại nói: “Cô giáo, nếu là đệm đàn ngẫu hứng thì bây giờ chọn bài vẫn kịp đúng không ạ?”

Giáo viên bất ngờ một chút, gật đầu: “OK, vậy em cũng đàn bài nhạc [Giang Nam] mà Tạ Nhu vừa đàn lúc nãy đi.”

Dung Hoan ngồi trước đàn Piano, các bạn học bên dưới dồn dập nhìn lên, [Giang Nam] vốn đã khó, nếu trước đó chưa luyện tập qua, khi đánh đàn sẽ hình thành nên sự so sánh với Tạ Nhu, không phải là cô giáo làm khó dễ người khác sao?

Tạ Nhu nhìn Dung Hoan, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo không hề che giấu.

Cái gì Dung Hoan cũng mạnh hơn cô ta, nhưng mà hôm nay rốt cuộc cũng mất đi ánh sáng sân khấu đúng không?

Nhưng ngay lúc ngón tay Dung Hoan ấn xuống phím đàn, suy đoán của mọi người đều hoàn toàn bị lật đổ.

“Cậu ấy thực sự là đệm đàn ngẫu hứng sao? Má ơi, đỉnh thiệt..."

“Không luyện còn có thể đàn được như vậy, tôi gato quá.”

Các bạn học ngồi dưới phát ra những tiếng bàn luận đầy kinh ngạc. Tiếng đàn vô cùng mượt mà, các hợp âm được sử dụng càng thêm trôi chảy và phong phú hơn của Tạ Nhu, tay phải và tay trái phối hợp ăn ý, tự nhiên mà thành.

Ánh mắt của các bạn học dưới bục đều hâm mộ, kinh ngạc đối với trình độ của Dung Hoan.

Tạ Nhu tức giận đến cắn môi, nắm chặt tay lại.

Từ nhỏ Dung Hoan đã học khóa học đệm đàn ngẫu hứng, trên căn bản mỗi ngày đều mất nửa giờ để tập trung luyện tập, kiên trì sau mười mấy năm, tùy tiện chọn một khúc nhạc nào cũng có thể nắm bắt được.

Bản nhạc kết thúc, cô giáo nhớ lại những gì mình vừa nói, có chút lúng túng, vội vã khen ngợi nói: “Đàn rất tốt, nhìn thấy đây mới không phải là đệm đàn ngẫu hứng, nếu như các bạn có thể nắm bắt được một bài nhạc và đàn được đến trình độ này thì không cần đi học cũng được. Được rồi, chúng ta bắt đầu học...”

Dung Hoan trở lại chỗ ngồi, Bánh Bao kích động: “Cậu quá giỏi, đại ca xin nhận của tớ một lạy!”

Bé Đen: “Vừa nãy tớ sợ chết khϊếp, tưởng cậu sẽ bị cô giáo trừ điểm.”

Tạ Nhu nhìn bóng lưng của Dung Hoan, tay cầm bút chậm rãi làm nhoè mực trên trang giấy trắng.

-

Lúc tan học, giáo viên cố vấn đã tung ra một thông báo rất quan trọng trong nhóm chat, sắp tới ban nhạc nổi tiếng “Đuổi theo giấc mơ biển cả” sẽ tới thành phố Lâm diễn xuất, chính quyền thành phố đã đạt được hợp tác cùng với họ, đến lúc đó sẽ chọn lựa mấy bạn học trong các trường đại học ở thành phố Lâm diễn tấu cùng với dàn nhạc, là một bước tiến chưa bao giờ có trước đây.

Bánh Bao mới ra khỏi lớp nhìn thấy tin tức này thì đã nhảy cao lên một mét, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Dung Hoan, kích động đến mức chỉ thiếu nước xoạc chân nữa thôi: “Ôi má ơi, tớ nhất định phải đi đăng kí cái này, có thể cùng với “Đuổi theo giấc mơ” diễn tấu là phúc lợi tuyệt thế nào đây!”

Dàn nhạc “Đuổi theo giấc mơ biển cả” có độ nổi tiếng rất cao ở cả trong và ngoài nước, đã giành được rất nhiều giải thưởng, đại diện cho dàn nhạc có tài nghệ cao nhất toàn Trung Quốc, từng diễn tấu ở hội trường Vàng ở Vienna*, được rất nhiều người nước ngoài ca ngợi.

*Hội trường Vàng ở Vienna: Vienna là thủ đô của nước Áo. Hội trường Vàng được gọi là hội trường Vàng của Hiệp hội âm nhạc Vienna, còn được gọi là Hội trường giao hưởng Vienna.

Bé Đen đẩy đầu của cô ấy một cái: “Cậu cho rằng ai cũng có thể đi sao? Cái này cần phải chọn lựa, tớ cảm thấy chỉ cần được đi xem tận mắt đã là hạnh phúc lắm rồi.”

“Đúng vậy, đây nhất định là chục nghìn người mới chọn được một, nhưng cho dù thế nào tớ vẫn đến thử, Dung Hoan, Tạ Nhu, hai cậu thì sao? Cùng đăng kí chứ?

Tạ Nhu: Cái này tớ nhất định sẽ đi. Dung Hoan... Cậu cũng sẽ đi chứ?”

Dung Hoan ngẩng đầu, cười cười: “Xem tình hình sao đã.”

Buổi sáng còn có ba, bốn tiết học, bọn họ đi đến một tòa nhà dạy học khác. Lúc này chính là thời gian tan học, trong hành lang có nhiều người qua lại, một tay Dung Hoan cầm chai nước khoáng, cúi đầu ăn đồ ăn sẵn cho bữa trưa, lại nghe thấy tiếng bạn cùng phòng đột nhiên kích động lên: “Này, các cậu xem chàng trai phía trước đi! Đẹp trai quá a a a a a a!”

“Con mẹ nó đây là cái nhan sắc thần tiên gì vậy trời, chết tớ rồi...”

“Nhìn không giống học sinh, chẳng nhẽ là thầy giáo?”

Bánh Bao thấy Dung Hoan còn đang xem điện thoại thì vội kéo tay cô: “Dung Hoan, cậu mau nhìn đi!”

Dung Hoan nghe vậy, nhìn theo tầm mắt của họ thì thấy rìa ngoài hàng hiên phía trước, có một người đàn ông dựa vào bên tường gạch men sứ màu nâu xám.

Dáng vóc của người đàn ông cường tráng, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt sắc nét, nét mặt lạnh nhạt, giữa đầu ngón tay có một điếu thuốc đầu còn đỏ tươi, không nhìn rõ.

Cửa sổ sau lưng anh hé mở, gió nhẹ thổi vào, thổi bay khói thuốc trắng lượn lờ, ánh nắng mặt trời bên ngoài hắt lên áo khoác trắng tinh của anh, giống như độ thêm ánh hào quang, chói mắt lại nhu hòa thêm mấy phần.

Tầm mắt anh đưa ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, biểu hiện rất lạnh nhạt mà lười biếng.

Bên cạnh anh là hành lang nơi giao nhau giữa hai tòa nhà dạy học, người qua đường nườm nượp, có rất nhiều nữ sinh quăng tầm mắt về phía anh nhưng không có một ai dám tiến lên trước.

Trái tim Dung Hoan đập lỡ một nhịp, bước chân không nhấc lên được, giống như đóng đinh tại chỗ.

Ngay sau đó, dường như Phó Tư Diễn cảm ứng được ánh mắt của cô, nhướng mày, quay đầu một cái, tầm mắt va thẳng vào nhau.

Trong giây lát bốn mắt nhìn nhau, trái tim Dung Hoan nhảy lên kịch liệt, tay run lên, bình nước khoáng rơi “Bịch” một cái xuống đất, chậm rãi lăn về phía trước...

Cuối cùng dừng lại dưới chân của Phó Tư Diễn.

Cô choáng váng, chỉ thấy người đàn ông nhìn xuống chân, cụp mắt nở nụ cười cực khẽ.

Sau đó anh dập tắt điếu thuốc trong tay, cúi người xuống nhặt chai nước khoáng lên.