Chương 2

Giọng người đàn ông có phần mệt mỏi, mất kiên nhẫn. Bản thân anh tự có phong thái áp bức người khác khiến những người ở đây bỗng thấy căng thẳng.

Đại ca thấy sắc mặt sếp lớn bên cạnh dần u ám, đang định bảo gã tóc vàng mau lượn đi lại thấy gã tóc vàng không có mắt nhìn, hất mặt lên một góc bốn mươi lăm độ đầy kiêu căng, quăng ra câu hỏi: “Mày là ai? Tao nói chuyện với đại ca tao, liên quan đéo gì đến mày?”

Gã tóc vàng vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng “tao có người bảo kê”, ai ngờ gã vừa nói dứt câu đã bị ai đó tát cho một phát vào bên má trái, lực mạnh tới mức lỗ tai tai gã ong ong, lảo đảo lùi sang bên cạnh mấy bước, khóe miệng chảy máu.

Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là người đánh gã lại là “đại ca” trong miệng gã: “Liên quan tới ai? Liên quan tới bố mày đấy! Thằng chó này, mau cút đi cho tao!”

Ông ta bực tức chửi mắng, ngẩng khuôn mặt tím tái vì tức giận lên, sợ hãi rụt rè nhìn người đàn ông bình tĩnh thong dong ở giữa, cúi đầu khom lưng xuống: “Xin lỗi ngài Phó, đàn em tôi không hiểu phép tắc, về sau tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

Lần này gã tóc vàng biết gặp phải chuyện không hay, sợ hãi không dám nói câu nào, đâu còn tâm trạng để ý tới Dung Hoan nữa, dẫn mấy anh em định chuồn mất...

Người đàn ông lại mở miệng lần nữa: “Đi vội thế, không phải muốn đại ca cậu đòi công bằng cho à?”

Gã tóc vàng nghe vậy thì trán đổ mồ hôi, căng thẳng tới mức chân như nhũn ra. Đại ca liều mạng trừng gã, chỉ muốn vặt cái đầu gã rồi ném xuống cống.

Lúc này, trợ lý cầm cặp tài liệu hỏi Dung Hoan: “Quý cô này, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”

Giọng anh ấy điềm tĩnh lịch sự khiến sự chú ý của tất cả mọi người chuyển sang Dung Hoan im miệng không nói gì từ nãy tới giờ.

Cô cúi đầu, chậm rãi nói ra lời khác hoàn toàn với sự thật:

“Vừa nãy tôi ngồi uống rượu một mình, anh ta tới quấy rầy tôi, thấy tôi phản kháng, anh ta lấy thủy tinh cứa tay tôi bị thương, anh ta đuổi theo muốn trói tôi lại.”

Giọng cô run rẩy, đầy sợ sệt và ấm ức, vừa nhìn đã thấy là một cô gái trói gà không chặt, ngoan ngoãn lại mềm yếu.

Gã tóc vàng trợn mắt lên, lớn tiếng phản bác: “Con mẹ nó mày nói dối! Đầu tao bị mày đập đây này! Con mẹ nó chứ, mày dám bôi nhọ tao! Đại ca, anh phải tin em, anh có thể đi xem camera giám sát!”

Trái tim Dung Hoan bỗng nảy thịch mạnh một cái.

Trợ lý lại nói: “Mấy hôm nay camera giám sát hơi trục trặc, giờ vẫn đang sửa.”

Gã tóc vàng chưa vui được hai giây: Wtf! Sao vào lúc quan trọng này mà camera giám sát lại hỏng chứ!

Dung Hoan nhìn gã tóc vàng tức giận muốn giậm chân, chậm rãi nói ra một chuyện: “Tôi nhìn thấy gã bỏ thuốc vào rượu của tôi.”

Chân gã tóc vàng mềm nhũn, giọng nhỏ hơn hẳn: “Mày mày mày mày ngậm máu phun người!”

Dung Hoan cười đầy ẩn ý: “Singapore Sling bàn số 15, nếu may mắn chắc là vẫn chưa bị nhân viên phục vụ dọn đi đâu.”

Gã tóc vàng lạnh người.

Cô nói xong, người đàn ông đứng đầu nhìn vết thương đang chảy máu của Dung Hoan, sau đó anh ngước mắt lên, biểu cảm bình thản nhưng giọng nói lạnh lùng hơn hẳn: “Đi lấy đi.”

“Vâng.” Trợ lý sững sờ, đi làm ngay lập tức.

Đại ca đứng cạnh cười khuyên nhủ: “Ngài Phó, anh xem anh bận rộn như thế, chuyện nhỏ này cứ giao cho tôi xử lý là được, tôi đảm bảo bắt thằng ranh này xin lỗi với quý cô đây đàng hoàng!”

Nhưng “ngài Phó” trong miệng ông ta lại mắt điếc tai ngơ, lắc chiếc đồng hồ Patek Philippe Universe tinh xảo đắt tiền trong tay, tên đại ca nhìn mà mí mắt giật giật liên tục.

Một phút sau, trợ lý mang ly cocktail kia quay lại.

Gã tóc vàng nhìn thấy ly rượu, cơ thể run lên, nói chuyện cũng run cầm cập: “Chuyện này... Kiểm tra thế nào! Ai dám xác định là ly đấy!”

“Kiểm tra thế nào?” Hai tay người đàn ông đút trong túi, biểu cảm thong dong biếng nhác, “Cậu thử là biết thôi.”

Anh vừa ra lệnh xong, mấy vệ sĩ đằng sau người đàn ông đi tới giữ gã tóc vàng lại, ấn gã quỳ xuống đất, trợ lý cầm ly đồ uống tới, cưỡng ép đổ vào miệng gã tóc vàng. Trong quá trình ấy, đại ca không dám mở miệng xin xỏ câu nào.

Dung Hoan nhìn cảnh tượng ngoài dự đoán ấy, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Gã tóc vàng uống rượu xong, chỉ chốc lát sau, gã ngã rầm xuống đất, y như xác chết.

“Chỉ là thuốc ngủ thôi.” Trợ lý ngẩng đầu lên báo cáo.

Người đàn ông đứng đầu nhìn kẻ ngã xuống đất không dậy nổi, vẻ mặt ghét bỏ, mở miệng đầy lạnh lùng: “Lôi xuống xử lý đi.”

Vì thế gã tóc vàng bị kéo đi một cách thô bạo, Dung Hoan nhìn theo mà sống lưng lạnh toát.

Đại ca vội xin lỗi Dung Hoan và người đàn ông, thấy sắc mặt người đàn ông cực kỳ tệ, không dám nhắc tới công việc nữa, nhanh chân chuồn mất.

Sau đó trợ lý liếc nhìn ông chủ mình, hiểu ý đi tới hỏi Dung Hoan: “Thưa quý cô, tay cô không sao chứ? Tôi bảo nhân viên xử lý cho cô nhé.”

Dung Hoan lắc đầu, lùi sang bên cạnh một bước, đầu cúi thật thấp: “Không cần đâu, cảm ơn các anh, tôi đi trước đây.”

Dung Hoan nhanh chân rời khỏi đó, đi tới nơi không người, cô dựa vào tường, vuốt l*иg ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm, mở lòng bàn tay ra, vết đầu ngón tay bấm vào thịt vẫn còn đó.

Sau khi bình tĩnh lại, cô lấy điện thoại ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thẩm Như, cô bèn gọi lại.

Cô ra cửa hộp đêm tụ tập lại Thẩm Như, Thẩm Như hỏi cô chạy đi đâu. Dung Hoan không muốn cô ấy lo lắng nên kiếm cớ lấp liếʍ cho qua.

Hai người gọi taxi. Trên xe, Thẩm Như vui vẻ kể về chuyện nhảy nhót với anh giai tối hôm ấy, Dung Hoan tựa vào cửa sổ, trong đầu nhớ lại người đàn ông thần bí kia vẫn thấy hơi sững sờ.

Xe chạy vào khu biệt thự, Dung Hoan thấy có chiếc xe đen chạy băng băng ở phía sau, nó theo đuôi từ hộp đêm tới tận đây. Qua chuyện vừa rồi, cô vô cùng nhạy cảm và cảnh giác.

Trong lúc cô ngờ vực, chiếc xe đen đột nhiên rẽ qua đường khác, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

...

Về đến nhà, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn sáng lờ mờ. Cô thay giày, dì Tĩnh đi từ trên tầng xuống: “Cô Dung, cuối cùng cô cũng về rồi.”

“Tối nay ông có hỏi gì đến con không ạ?”

“Có hỏi, dì nói cô tới thư viện, ông ấy bảo dì đợi cô về rồi mới đi ngủ. Bây giờ ông ấy đã ngủ rồi.”

Dung Hoan lên tầng, mở cửa phòng ông cụ Dung ra, thấy ông ngủ say rồi mới yên tâm về phòng. Cô ngồi lên giường, ôm chân, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nỗi u sầu phiền muộn ập tới.

Tim của ông nội ngày càng không tốt, hồi đầu năm còn phát bệnh một lần, qua một thời gian nữa phải ra nước ngoài điều dưỡng.

Cô không biết mình có thể ở cùng ông được bao lâu nữa.

...

Ở bên khác, trong phòng làm việc ở DC.

Người đàn ông cởϊ áσ khoác ra, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Trong căn phòng làm việc rộng lớn, tông màu chủ đạo xám đen thể hiện sự trầm ổn và nghiêm túc.

Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Kế Sâm đi vào phòng sau khi được cho phép, đặt USB lên mặt bàn: “Ngài Phó, đây là video từ camera giám sát ban nãy.”

Phó Tư Diễn mở mắt ra, Kế Sâm cúi đầu chủ động nhận sai: “Xin lỗi ngài Phó, tôi tự ý làm, nhưng người đó là cô Dung...”

“Người đâu?”

“Đã về đến nhà rồi.”

Phó Tư Diễn nhìn anh ấy, giọng điệu lạnh lùng: “Trong lúc tôi ra nước ngoài, buổi tối DC lại hỗn loạn như thế này. Gọi Lý Long tới đây, tôi phải xem xem tôi đã nuôi một đám rác rưởi gì.”

“Vâng. À đúng rồi, ngài Phó, hội thảo chuyên đề kinh tế học toàn quốc lần thứ ba sẽ được tổ chức vào tuần sau, bên văn thư đại học S đã gửi bài báo cáo về tình trạng dạy học hiện nay và phương pháp xây dựng cải cách tới chờ ngài xem.”

Phó Tư Diễn ấn mi tâm, hơi ngồi thẳng người dậy, đang định xử lý báo cáo thì liếc thấy USB trên bàn, anh tiện tay cầm nó lên, cắm vào máy tính, mở video giám sát ra.

Đây là đoạn video Dung Hoan và gã tóc vàng tiếp xúc với nhau trong hộp đêm lúc này.

Phó Tư Diễn xem, vô thức hỏi một câu: “Mấy ngày nay sức khỏe ông cụ thế nào rồi?”

“Rất tốt, sắp xếp bên phía nước Mỹ xong rồi.”

Anh chống cằm, nhìn Dung Hoan trong video giám sát khác một trời một vực với vẻ điềm đạm đáng thương mà anh thấy ban nãy, một lúc lâu sau, anh nhếch môi cười, nói:

“Báo với người trong nhà một tiếng, sáng mai tôi về ăn sáng.”

...

Sáng hôm sau, mặt trời rải ánh nắng xuống mặt đất.

Đồng hồ báo thức vang lên, Dung Hoan mơ màng tắt nó đi, lăn lộn một lúc mới bò dậy.

Cô cầm điện thoại lên, thấy trong nhóm chat gia đình có mấy tin nhắn, có cái liên quan tới cô.

[Dì: Hi Hi đi du lịch ở đâu thế? Có phải đi cùng bố và chị không?]

[Vương Hi Hi: Cháu đi Tam Á với bố, không có chị Dung Hoan, chị ấy về nhà chị ấy rồi.]

Dung Hoan ném điện thoại qua một bên, buồn bực khó chịu cụp mắt xuống, nhớ lại chuyện trước kia.

Bố mẹ Dung Hoan li dị từ rất sớm, sau khi ly hôn không lâu, ông Dung kiểm tra ra kết quả bị u ác tính, sau đó cũng qua đời rất nhanh, lúc ấy bà Dung mới biết mình mang thai. Bà ấy về thành phố của nhà mẹ đẻ, sinh ra Dung Hoan.

Vì nhà họ Dung mấy đời độc đinh, Dung Hoan là máu mủ duy nhất, vì thế mẹ cô để Dung Hoan theo họ bố mình. Vì nỗi đau mất con mà ông cụ Dung suýt qua đời, mãi tới tận khi biết đến sự tồn tại của Dung Hoan, ông mới có hy vọng. Mẹ cô dẫn theo Dung Hoan đi bước nữa nhưng bố dượng thiên vị. Vương Hi Hi là con gái của mẹ cô và bố dượng, cô ta vẫn luôn ghét Dung Hoan.

Lớp mười một, mẹ cô đột ngột qua đời, Dung Hoan ở chỗ bố dượng càng thêm cô đơn, không có chỗ dựa, sau khi thi đại học xong cô quay lại nhà họ Dung, bầu bạn bên cạnh ông nội.

Dung Hoan cầm điện thoại lên, rời khỏi nhóm chat gia đình. Cùng lúc đó, Thẩm Như gửi tin nhắn tới, lời nhắn: [Tớ thấy một chiếc Maserati đỗ trước cửa nhà cậu! Hình như là xe của chú Phó đó! Chú ấy về nhanh thế?]

Đúng lúc này, dì Tịnh gõ cửa đi vào, giọng điệu vui vẻ: “Cô Dung, cô dậy rồi à? Ngài Phó về rồi, ông nội bảo cô dậy rồi thì xuống nhà ăn sáng nhé.”

“Vâng...”

Dung Hoan đi ra khỏi phòng ngủ thì nghe thấy tiếng cười giòn tan của ông nội ở dưới tầng, còn có một giọng nam trầm thấp nói chuyện với ông nữa, Dung Hoan nghe không rõ lắm nhưng đoán ra đó là ai. Cô ngó đầu xuống bên dưới, không nhìn thấy bóng dáng Phó Tư Diễn đâu.

Cô đi rửa mặt đánh răng, trong lòng tò mò rốt cuộc người chú này trông thế nào.

Vệ sinh cá nhân xong, cô thay một bộ váy dài màu xanh nhạt, buộc tóc lên, hít sâu một hơi, đi xuống tầng.

Tiếng chuông tròn giờ ở phòng khách lại vang lên, âm thanh lanh lảnh, ngay sau đó là tiếng cười đầy sức sống của ông cụ. Dung Hoan đi về phía phòng ăn, nơi mà âm thanh phát ra, Dung Khang Đạt nhìn thấy Dung Hoan thì cái tay đặt trên gậy vẫy cô đi tới, “Hoan Hoan đến đây, ông nội giới thiệu với con chú Phó mới về nước.”

Cô nhìn sang, một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô, bóng lưng dựa vào ghế gỗ ấy gầy mà rắn rỏi.

Cô nghe vậy thì nghe lời đi tới. Dung Hoan liếc mắt nhìn, đồng hồ Universe ở tay người đàn ông đang đặt trên mặt bàn lóe sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô hơi giật mình, lời đã cất ra: “Cháu chào chú...”

Lúc này người đàn ông mới quay đầu lại.

Giây phút khuôn mặt quen thuộc lọt vào tầm nhìn, chữ “Phó” cuối cùng kẹt trong cổ họng Dung Hoan.

Dung Hoan nhìn thấy rõ, ống tay áo sơ mi trắng của người đàn ông được xắn lên một cách khéo léo, ánh mặt trời hắt lên mặt anh, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ xếch lên, nốt ruồi ở khóe mắt cũng tỏa sáng, phong thái nhã nhặn lịch sự.

Người này có gương mặt giống y đúc người đàn ông thần bí tối qua.

Dung Hoan:?

Dung Khang Đạt không chú ý tới biểu cảm ngây ra như phỗng của Dung Hoan, mặt mày cười tươi rói, vỗ tay Phó Tư Diên hỏi: “Đây là Hoan Hoan, thấy sao, mấy năm không gặp có phải trưởng thành hơn nhiều rồi đúng không, đúng là con gái mười tám tuổi như thay da đổi thịt.”

Phó Tư Diễn bỏ dao nĩa xuống, nhìn về phía cô, hơi nhướng mày lên, bên khóe môi là nụ cười như có như không:

“Vâng, trưởng thành hơn nhiều rồi.”