Chương 33: Điềm Báo

May mà Ba không gặp trở ngại gì, phẫu thuật cũng không gặp rủi ro gì lớn, Tâm tình của Mạnh Ảnh rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Nói cho cùng, ông vẫn là Ba của cô, có muốn làm ngơ không quan tâm cũng không được.

Từ giữa trưa, Mạnh Hoành Nghiệp ngủ suốt cho đến giờ cơm chiều mới tỉnh lại. Thấy Mạnh Ảnh luôn ở cạnh mình, trong lòng ông thấy cảm động. Bản thân đã bỏ mặt con gái quá lâu, mà con bé vẫn có lòng hiếu thảo như vậy.

“Cũng đã trễ lắm rồi, con đi về nhà trước đi, nếu không Diệc Nhiên sẽ lo lắng.” Mạnh Hoành Nghiệp luôn luôn nghiêm túc, hôm nay lại nói ra những lời điềm đạm như vậy thật là một thay đổi lớn, ông hơi mất tự nhiên nên quay mặt sang hướng khác.

Mạnh Ảnh đang đứng bên cạnh cửa sổ, nghe vậy, liền chậm rãi xoay người lại, không chú ý đến sự lúng túng của Mạnh Hoành Nghiệp, “Không sao đâu Ba. Ba muốn ăn chút gì không?” Nói dứt lời, Mạnh Ảnh đi lại chỉnh giường lên cao, để ông nằm ngửa.

Mạnh Hoành Nghiệp khoát khoát tay, “Sao cũng được, có quản gia Lâm ở đây lo rồi, không sao đâu, con trở về đi.”

Mạnh Ảnh không nói gì, im lặng không lên tiếng ngồi một bên gọt táo.

Cô gọt táo không giỏi lắm, quả táo bị cô gọt lồi lõm không đều, phần thịt quả bị lẹm vào gần một nửa. Cô thường ăn luôn cả vỏ táo, rất ít khi cầm dao gọt vỏ đi.

Mạnh Hoành Nghiệp cầm quả táo Mạnh Ảnh đã gọt, hơi cau mày, nhưng vẫn cắn một miếng. Trong lòng nghĩ cách gọt vỏ trái cây của con bé vẫn không mấy khả quan.

Mạnh Ảnh cúi đầu lấy khăn giấy lau nước dinh dính trên ngón tay, mái tóc buông xuống che nửa gương mặt của cô. Mạnh Hoành Nghiệp đưa tay qua, vén tóc cô ra sau mang tai. Mạnh Ảnh hơi giật mình nhìn qua Mạnh Hoành Nghiệp, lập tức xoay đầu đi. Họ căng thẳng với nhau càng lúc càng nhiều, Mạnh Ảnh cũng đã quen, đột nhiên lại trở nên ôn hòa như vậy làm cô không quen chút nào.

“Thật ra… về chuyện của Dương…, con vẫn còn đang trách Ba, đúng không?”

Mạnh Ảnh nghĩ rằng cả đời này họ sẽ không nhắc lại chuyện Dương Kỳ Ngôn, thật không ngờ là ông lại chủ động đề cập đến.

Mạnh Ảnh không biết phải nói gì, nếu nói là không trách ông, điều đó rõ ràng là không thể nào; nhưng nếu nói là có trách cứ ông, tâm của ông sẽ không dễ chịu, vì vậy cô liền quyết định không nói gì hết.

Thấy con gái im lặng, Mạnh Hoành Nghiệp đại khái cũng đoán được ý nghĩ của con, thở dài,“Làm con đau buồn như vậy, Ba thật có lỗi với con.”

Mạnh Ảnh cúi đầu vặn vẹo mấy đầu ngón tay của mình, có chút không biết phải làm sao, cũng có chút đau lòng. Cô sợ nhất người khác đề cập đến chuyện quá khứ, những chuyện đó với cô mà nói là chuyện cấm kỵ không thể đυ.ng vào, bị cô chôn vùi thật sâu dưới đáy lòng, một khi chạm đến cô liền cảm thấy đau đớn khó chịu.

Cũng may quản gia Lâm ra ngoài mua đồ ăn đã quay trở lại, Mạnh Ảnh đứng lên cầm lấy túi xách, quay qua quản gia Lâm, “Quản gia Lâm, Ba của cháu phiền ông chăm sóc, cháu đi về trước.”

“Tôi đã mua cả phần cơm cho cô, không ăn một chút rồi hãy đi sao?” Quản gia Lâm đang bày chén đũa, nghe cô nói muốn đi, xoay người lại hỏi.

“Không đâu, hai người chậm dùng.” Mạnh Ảnh nói dứt lời liền đẩy cửa đi ra ngoài.

“Thôi, để con bé đi đi.” Mạnh Hoành Nghiệp ở trên giường có chút mệt mỏi ngăn quản gia Lâm muốn đuổi theo.

Mạnh Ảnh cũng không cần bất cứ ai xin lỗi, cho dù người đó là ai đi chăng nữa. Dù sao kết cục cuối cùng đã định là vậy rồi, nói gì cũng dư thừa.

Về đến nhà, Mạnh Ảnh thấy trong nhà một mảnh hỗn độn.

Lão quản gia thấy cô, lập tức chào đón, “Cô chủ, cô đã đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho cô suốt cũng không có người bắt máy, cậu chủ đã phát cáu lên rồi.”

Mạnh Ảnh nhìn vào trong túi xách, quả nhiên điện thoại di động không có bên trong, liền giải thích: “Có thể là hôm nay lúc cháu thay quần áo, cháu quên lấy di động từ bộ đồ kia ra, anh ấy đâu rồi ạ?”

“Ở phòng khách đó, chút nữa cho dù cậu chủ có nói gì, kính xin cô hãy thông cảm cho cậu ấy một chút, cố gắng đừng chọc cậu ấy lại phát cáu nữa.” Lão quản gia nhỏ giọng nói.

Mạnh Ảnh có chút bi thương cười cười, mày xem, ngay cả người ngoài cũng biết, lát nữa thôi, mày sẽ nghênh đón một cơn thịnh nộ.

Mạnh Ảnh cẩn thận tránh đi những mảnh thủy tinh vỡ và những chướng ngại vật nằm trên mặt đất, thong thả đi vào phòng khách.

Trình Diệc Nhiên vùi người ở ghế sofa, trong tay kẹp một điếu thuốc, những luồn khói màu xanh lượn lờ xung quanh chiếc đèn chùm trong phòng khách.

Thấy cô, Trình Diệc Nhiên đưa tay dụi tắt điếu thuốc.

“Anh đã ăn cơm chưa?” Mạnh Ảnh cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng một chút, tiếc là không thành công.

Trình Diệc Nhiên cũng không nói lời nào, chỉ là hướng cô vẫy vẫy tay.

Mạnh Ảnh đến gần anh, “Sao vậy?”

Mới nói dứt lời, Trình Diệc Nhiên nắm cổ tay của cô kéo cô lại, hơi dùng sức, Mạnh Ảnh liền ngã vào ngực anh, đầu tựa vào trong cánh tay anh. Trình Diệc Nhiên không chớp mắt nhìn xuống cô, “Đã đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại?”

“Em…”

Mạnh Ảnh còn chưa nói hết lời, anh liền tiến sát vào cô, đôi môi ép xuống cánh môi của cô.

Đôi môi của anh hơi lạnh, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Mạnh Ảnh mở mắt ra, Trình Diệc Nhiên chỉ áp môi anh vào môi cô, cũng không có thêm hành động gì khác, anh nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài quét trên mặt cô hơi ngứa.

“Diệc Nhiên…” Mạnh Ảnh có chút ngại ngùng, dù sao trong phòng khách còn có những người khác, cô không có thói quen ở trước mặt người khác thực hiện những động tác thân mật như thế này.

Cô vừa động môi, Trình Diệc Nhiên hình như mới phục hồi tinh thần, từ từ hôn sâu hơn. Nụ hôn này có chút triền miên và nhẹ nhàng hơn, Trình Diệc Nhiên hôn rất chăm chú, hơi thở ấm áp từ từ phả trên mặt cô. Mạnh Ảnh dần dần quên mất thẹn thùng, ôm vai anh, tùy ý để anh mất kiểm soát.

Một hồi lâu, Trình Diệc Nhiên rời khỏi môi cô, im lặng không lên tiếng liền ẵm cô đi lên lầu.

Mạnh Ảnh giật mình “A…” một tiếng, nắm chặt y phục của anh.

Vào phòng ngủ thì hết sức dây dưa, Trình Diệc Nhiên cúi người xuống cởϊ qυầи áo của cô ra, tay chống ở hai bên thân thể cô, chậm rãi cúi người xuống hôn. Trong lúc này anh luôn im lặng, không nói bất cứ điều gì, chỉ là nhiệt độ từ đầu ngón tay của anh rất khác thường, nơi anh mơn trớn, giống như là bị phỏng do bắt phải lửa.

Mạnh Ảnh không thể thoát khỏi sự gần gũi dịu dàng của anh, lúc này chỉ thấy đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ có khuôn mặt anh tuấn xuất trần của Trình Diệc Nhiên.

Trong suốt thời gian này Trình Diệc Nhiên vẫn nhắm chặt hai mắt, đôi môi gợi cảm một khắc cũng không rời khỏi cô. Động tác của anh ôn nhu lại mị hoặc, Mạnh Ảnh cảm thấy mình như đang rơi vào băng hỏa, lúc lạnh lúc nóng. (Ten: edit đoạn này tim cứ thắt lại vì đau lòng >”