Chưa đi được bao lâu, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết liên tục rơi trên cửa kính xe dần tan, nước đọng tấm thủy tinh chảy xuống, giống như một khuôn mặt đang khóc nỉ non. Mạnh Ảnh cảm thấy hơi mệt liền dựa người vào lưng ghế.
“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cô gái vừa lên xe mà không nói nơi, giọng nói lịch sự lên tiếng hỏi thăm.
“Cứ chở cháu đi vài vòng là được.” Mạnh Ảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết bay nhè nhẹ dưới ánh đèn đường, trên phố dáng vẻ người qua đường rất vội vã, cảnh sắc xung quanh liên tục lui về phía sau, tuyết đọng trên mặt đường bị bánh xe đi ngang làm bắn lên người đang đi trên đường, cảnh tượng thật không đẹp gì cả, cô không hiểu tại sao còn có nhiều người thích tuyết như vậy. (Ten: tuyết đẹp mà chị T_T năm ngoái em cứ tưởng sẽ đc thấy tuyết ai ngờ qua là tuyết tan mất rồi >”<)
“Chắc cô là người nơi khác đến đây du lịch?” Tài xế nghĩ vậy nên hỏi.
Mạnh Ảnh thầm thấy buồn cười, mình giống người ở nơi khác sao? Nhưng thôi, nên là vậy, dù đã ở nơi này thật lâu, nhưng cô cũng không biết rõ những địa điểm ở nơi này, bị nhìn thành người ở nơi khác cũng dễ hiểu thôi. Thế nhưng, cô thật sự là người ở nơi khác sao? Thành phố mà cô từng sống trước kia mới là quê hương của cô, dù hổ khẩu của cô từ trước đến nay đều ở nơi này.
Vì vậy Mạnh Ảnh vẫn nghiêm túc nhìn người tài xế rồi gật đầu, tài xế có vẻ quá nhiệt tình, vui vẻ giới thiệu về thành phố này với cô.
Trong lúc Mạnh Ảnh đang ngẩn ngơ, cô cảm thấy thành phố này thật ra cũng không như chú tài xế nói, nhưng cô lại lười đính chính với chú ấy.
Tài xế gặp thính giả không hưởng ứng liền ngừng nói, chú tâm lái xe.
Rốt cuộc bên tai cũng yên tĩnh, trong đầu Mạnh Ảnh lại bắt đầu hiện lên cảnh vừa nhìn thấy khi nãy, trong lòng buồn bực đến khó chịu.
Cô không hiểu tại sao mình lại tức giận, lúc cô nhìn thấy anh cùng với người phụ nữ khác, lửa giận trong cô cuồn cuộn bốc lên. Cô sợ mình sẽ mất kiểm soát rồi cãi nhau với anh, cô đã từng nói, sau này muốn sống thật hạnh phúc với anh, vì vậy cô lựa chọn rời đi. Cô liên tục tự nói với mình, không thể tức giận, không thể lại tức giận!
Luôn đi vòng vòng ở ngoài cũng vô dụng, cuối cùng Mạnh Ảnh vẫn nói tài xế quay xe về hướng nhà mình. Nếu cô không trở về nhà chắc chắn anh sẽ tìm cô khắp nơi, mọi người đều sẽ bị anh làm khổ.
Bên ngoài thật lạnh, Mạnh Ảnh vừa vào cửa, ấm áp liền ập vào mặt. Vừa mới cởϊ áσ khoác ngoài, suýt đυ.ng vào Trình Diệc Nhiên đang cau có. Mạnh Ảnh lui về phía sau một bước.
“Em…” Thấy Mạnh Ảnh, Trình Diệc Nhiên cũng dừng bước, trong giọng nói có nhiều kinh ngạc, chắc là không nghĩ đến Mạnh Ảnh sẽ tự quay về.
“Đã trễ thế này còn muốn đi đâu?” Mạnh Ảnh đưa áo khoác trong tay cho lão quản gia đang đi theo sau Trình Diệc Nhiên, tiện thể đưa tay sửa lại cổ áo cho Trình Diệc Nhiên. Giọng điệu như chẳng có chút tức giận nào.
Nhưng Trình Diệc Nhiên vẫn không đoán ra được là cô có tức giận hay không, với tay nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Không đi đâu cả.”
Hai người ôm nhau đi vào phòng khách, lão quản gia ở bên cạnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Cứ nghĩ rằng cô chủ lại muốn trốn đi, thật may là vẫn quay lại.
Hai người ngầm hiểu không nói đến chuyện không vui khi nãy, chỉ im lặng ngồi trên ghế sofa xem TV, thấy cảnh vui nhộn Mạnh Ảnh còn khẽ cười cười. Thật lâu sau lại như vô ý hỏi Trình Diệc Nhiên: “Anh đã ăn cơm chưa?” Thật ra cô cũng không nhìn anh, ánh mắt không chớp chằm chằm nhìn TV, nhưng lòng của Trình Diệc Nhiên vẫn bị sự dịu dàng đánh gục, hơi đau, nhưng thoải mái hơn.
“Chưa được ăn nè.” Giọng Trình Diệc Nhiên lại bất giác trở thành vô tội và đáng thương.(Ten: … phụt! muahahahaha)
Mạnh Ảnh quay đầu nhìn anh một cái, đưa tay ấn nhẹ lên trán anh một chút, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Anh nha…”
Cô lập tức đứng lên đi khỏi phòng khách, Trình Diệc Nhiên nhanh chóng đuổi theo, “Em muốn đi đâu?”
“Làm chút gì đó cho anh ăn.” Mạnh Ảnh quay đầu lại nhìn anh cười nói, chân vẫn bước đi, đến phòng bếp đeo tạp dề vào rồi vẫy tay ý bảo những người giúp việc tính đến giúp đi ra ngoài.
Trình Diệc Nhiên không biết Mạnh Ảnh hôm nay làm sao nữa, anh nghĩ cô sẽ phát hỏa rất lớn. Tựa vào cửa phòng bếp, nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt thâm tình của Trình Diệc Nhiên càng lúc càng triều mến, nếu như vẫn tiếp tục như vậy thì thật tốt đẹp biết bao.
Lấy nồi nước xương hầm có sẵn trong bếp đun nóng một chút, Mạnh Ảnh thuần thục khéo léo cắt thịt, tiếp đó cắt mỏng nấm hương cho vào nồi, rồi cho hoa cúc, mộc nhĩ, nấm Khẩu Bắc vào nồi nước xương hầm, khuấy đều rồi đem chưng cách thủy. (Ten: ta k giỏi nấu nướng nên phang lung tung đấy hahaha)
Quay đầu lại nhìn Trình Diệc Nhiên đang tựa vào khung cửa, “Chút nữa là xong ngay.”Giọng Mạnh Ảnh dịu dàng trấn an Trình Diệc Nhiên, làm Trình Diệc Nhiên không kiềm lòng được liền đi vào phòng bếp ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào tóc cô, không hiểu sao cổ họng như bị nghẹn.
Mạnh Ảnh cảm nhận được Trình Diệc Nhiên, quay đầu lại nhìn anh cười cười, rồi lại tiếp tục công việc của cô.
Thêm một chút gia vị vào canh, Mạnh Ảnh đánh một quả trứng gà cho vào. Sau đó lấy chảo ra, cho vào một chút dầu mè, cho rau vào rồi rải thêm tiêu, một chút tỏi bằm rồi bắt đầu xào, đến khi món ăn tỏa ra mùi thơm, Mạnh Ảnh lấy thức ăn vừa xào đổ lên trên món canh vừa nấu khi nãy. Cuối cùng nồi nước khác sôi lên, sợi mì vừa chín, cô lấy mì ra rồi lấy phần thức ăn vừa rồi rưới lên. Trong quá trình làm món này, động tác của Mạnh Ảnh thành thạo, tinh thần tràn đầy hào hứng, không lãnh đạm như trước kia, cả người hoạt bát đến khó tin. (Ten: lung tung beng đoạn nấu nướng =,.=)
Nhìn món mì đã hoàn thành, Mạnh Ảnh lấy chén, đi đến trước mặt Trình Diệc Nhiên, “Thế nào, có thơm không?”
“Chỉ cần là vợ của anh làm thì cái gì cũng thơm.” Chỉ là em không thường làm thôi, Trình Diệc Nhiên thầm tiếc nuối thở dài, miệng lại nói những lời êm tai ngọt ngào.
Mạnh Ảnh đưa món mì cho anh, rồi cởi tạp dề ngồi cười nhìn anh ăn mì trong phòng ăn rộng lớn.
“Em có muốn ăn một chút không?” Trình Diệc Nhiên nhìn cô gái chống cằm chăm chăm nhìn mình, cười hỏi cô.
Mạnh Ảnh lắc đầu, “Em cũng không đói bụng.”
Trình Diệc Nhiên không nói thêm gì nữa, chuyên tâm giải quyết món ngon trước mặt. Tay nghề của Mạnh Ảnh thật sự rất tốt, chỉ là một tô mì mà thôi, nhưng cô có thể làm ngon như vậy. Đáng tiếc, số lần anh được thưởng thức thức ăn cô nấu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng cuối cùng cô vẫn làm cho anh món này đó thôi. Người kia thì sao? Hắn ta thưởng thức món ăn do Mạnh Ảnh làm được mấy lần? Chắc là so với mình thì nhiều hơn rồi.
Nhìn Trình Diệc Nhiên ăn mì xong, Mạnh Ảnh cười rồi đưa khăn giấy, “Nè.”
Trình Diệc Nhiên cười cười nhận lấy, chậm rãi lau khóe miệng, “Hôm nay sao dịu dàng vậy?” Trong giọng nói có chút trêu chọc.
Mạnh Ảnh khả ái quay đầu, “Mỗi ngày em đều rất dịu dàng.” (Ten: thiệt không chị ;)); Ảnh: thiệt mà, k tin hả? *liếc nhìn anh Nhiên*; Nhiên: anh tin!; Ten: mù quáng =,.=)
Trình Diệc Nhiên nhịn không được, bật cười, “Phải không đó? Vậy ngày mai nấu cho anh ăn nữa nha?”
“Được thôi, nhưng em có một điều kiện.”
“Sao? Điều kiện gì?” Trình Diệc Nhiên bỏ khăn giấy trong tay xuống, ngồi bên cạnh Mạnh Ảnh, ôm cô vào lòng, cọ cọ cái cằm lên mặt cô.
Vì nhột nên Mạnh Ảnh né tránh cái cằm của anh, ngồi lên trên đùi anh, hai tay vòng ra sau cổ anh, trong ánh mắt hoàn toàn hiện lên hình ảnh của Trình Diệc Nhiên. Ăn uống no đủ, mỹ nhân trong lòng, Trình Diệc Nhiên thoải mái ôm eo cô rồi nheo nheo mắt, môi không ngừng hôn nhẹ lên mặt cô.
“Ngày mai không được đi làm, đi ra ngoài với em một chút, anh biết không khi anh không có ở đây em rất buồn chán.”
Trình Diệc Nhiên nghe điều kiện của cô, tươi cười đáp lại, “Ừ, chuyện này không thành vấn đề, vợ yêu nói vậy chính là vậy.”