Lúc Mạnh Ảnh cùng Trình Diệc Nhiên trở lại nhà họ Trình, trời đã sắp sáng, thế nhưng, trong nhà vẫn mở đèn sáng trưng, trong đại sảnh người giúp việc đứng ngay ngắn ở cửa phòng khách.
Vừa vào cửa, Mạnh Ảnh liền rút cổ tay bị Trình Diệc Nhiên nắm lấy khẽ xoay xoay, trên đó còn hiện rõ dấu tay, dù không chạm vào cũng đau, đủ thấy người cầm tay cô đã dùng bao nhiêu sức mạnh.
Sức mạnh của nam giới luôn hơn hẳn của nữ giới, mặc dù anh đang bệnh, nhưng vẫn cố gắng kéo cô từ trong nhà đẩy vào xe, không cần tốn nhiều sức, cho dù Mạnh Ảnh giãy dụa như thế cũng không thể thoát.
Lão quản gia đợi cả đêm, thấy hai người đã trở về, lập tức yên lòng.
Đọc những tieu thuyet hay nhất tại truyenbt.com
“Cô chủ, cô đã trở lại.”
Mạnh Ảnh lại tức giận, nhưng vẫn kính trọng lão quản gia, từ trong khoang mũi thốt ra một chữ, “Dạ.”
Trình Diệc Nhiên vẫn còn bệnh, vừa nãy chỉ lo kéo Mạnh Ảnh, không ý thức được dạ dày của mình đang đau thắt, bây giờ đã bình tĩnh lại, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lão quản gia liền phát hiện anh hơi nhíu mày, cũng không tùy tiện tiến lên khuyên anh đi ngủ. Đành phải chuyển hướng sang Mạnh Ảnh, “Cô chủ, bây giờ trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cô lên lầu nghỉ một lát đi.”
Mạnh Ảnh không muốn nhìn thấy Trình Diệc Nhiên, nghe vậy, chạy “bịch bịch bịch” lên lầu.
Trình Diệc Nhiên thấy cửa phòng đã đóng lại, mới yên tâm, ôm lấy bụng ngồi xuống ghế sofa.
“Tội gì cậu phải tự làm khổ mình như vậy?” Lão quản gia đem thuốc lại để vào trong tay anh, có chút đau lòng thở dài.
Trình Diệc Nhiên uống thuốc xong, dựa trên ghế sofa dưỡng thần, không hề muốn nói chuyện, phất phất tay ý bảo lão quản gia đi xuống nghỉ ngơi.
Lão quản gia hiểu rõ tính tình của anh, từ trước đến nay nói một là một, liền im lặng không nói gì, đi xuống.
Ngủ không được bao lâu thì trời đã sáng, Mạnh Ảnh biết rõ Trình Diệc Nhiên chắc chắn sẽ không để cô đi làm nên nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai đã là mười giờ, ánh nắng thấp thoáng xuyên qua rèm cửa sổ màu lam.
Đọc những tieu thuyet hay nhất tại truyenbt.com
Mạnh Ảnh rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi vào phòng ăn, Trình Diệc Nhiên đã ngồi chờ ở đó, tóc của anh đã dài, rủ xuống chạm vào lông mày, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào lưu lại một cái bóng gương mặt nhợt nhạt của anh. Anh thật sự ốm đi rất nhiều, xương gò má hơi nhô ra, thêm vẻ mặt bị bệnh càng tăng thêm sắc tái nhợt.
Lão quản gia trông thấy Mạnh Ảnh đã đến, kéo ghế ra, múc thêm một chén cháo nữa cho Mạnh Ảnh rồi lui ra sau ở bên cạnh chờ phục vụ.
Mạnh Ảnh lặng lẽ húp cháo, mí mắt cũng không nâng lên, cố tình bỏ qua ánh mắt của Trình Diệc Nhiên thỉnh thoảng nhìn qua cô.
Một cái bàn lớn hai người không nói một lời, lại là lúc ánh nắng thật ấm áp, nhiệt độ trên bàn ăn lại cứ như đang đóng băng, cảnh tượng nhu tình mật ý trước kia đã không còn tồn tại, người giúp việc đứng ở một bên buồn bã quay mặt đi. Rõ ràng có hơn mười người trong phòng, lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng nước nhỏ ra từ vòi nước trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy rất rõ.
Ông chủ đối với bà chủ tốt như vậy, nhất định là bằng tất cả yêu thương, rốt cuộc bà chủ còn đang bực bội cái gì đây?
Ăn xong bữa sáng, Mạnh Ảnh đứng dậy rời khỏi phòng ăn, chạy đến ban công lầu hai đón ánh mặt trời. Trong lòng thật sự rất buồn bực, ánh mắt của lão quản gia và người giúp việc cũng đủ để gϊếŧ chết cô.
Mạnh Ảnh ngủ trên trường kỷ, bỗng cảm thấy trước mặt tối sầm, từ từ mở mắt ra.
Trình Diệc Nhiên ở trước mặt cô, anh che đi ánh sáng, chung quanh thân thể được bao bọc một vầng sáng màu vàng. Môi anh hơi mím lại, đôi mắt đang nhìn thẳng vào cô.
Mạnh Ảnh không muốn để ý đến anh, quay đầu đi, nhắm hai mắt lại tiếp tục dưỡng thần.
“Ảnh nhi…” Trình Diệc Nhiên bị bệnh thật lâu, thanh âm có chút khàn khàn, giọng nói hoàn toàn luống cuống. Thái độ nhẹ nhàng của Trình Diệc Nhiên nhìn qua hoàn toàn vô hại, người đàn ông mạnh bạo của đêm qua hình như không phải là anh.
Mạnh Ảnh đang buồn phiền, thật sự là, ở đâu cũng có anh, sao không đi làm mà ở đây làm gì!
Sau một hồi không thoát khỏi phiền muộn liên tục ập vào lòng, Mạnh Ảnh đứng dậy đi về phòng ngủ.
Mới đi được vài bước đã bị anh ôm lại từ phía sau, lâu rồi mới được ôm làm cho Trình Diệc Nhiên hài lòng thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Ảnh hít sâu một hơi, đứng bất động tại chỗ, hai tay rủ xuống ở hai bên thân người. Đầu khẽ qua đi, tránh đi hơi thở nồng đậm của anh. Ngực anh vẫn mạnh mẽ ấm áp như xưa, nhưng không nên a, anh không nên ôm loại người không biết tốt xấu như cô. Cô đối với anh, có chỗ nào tốt bằng một phần ngàn của anh đối với cô?
“Ảnh nhi, anh biết rõ em giận anh, cũng biết em không muốn gặp lại anh.” Thanh âm của Trình Diệc Nhiên cực thấp, hai tay sít sao siết chặt eo nhỏ của cô, “Nhưng mà, em không thể phủ nhận là trước đây anh rất tốt với em, em không thể tha thứ cho anh một lần sao?”
Mạnh Ảnh nghe anh nói xong, không lên tiếng đẩy tay anh ra, đi thẳng về phòng, rõ ràng là một đoạn đường ngắn như vậy, Mạnh Ảnh lại cảm thấy đi như thế nào cũng không xong.
Trình Diệc Nhiên có chút thất vọng nhìn bóng lưng cô, ảo não phải không biết làm như thế nào cho tốt. Vẻ mặt ừ trước đến nay không lộ ra biểu hiện gì, bây giờ càng thêm u ám. Hai tay bị đẩy ra vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô, thật lâu sau mới buồn bã buông xuống.
Mạnh Ảnh trở về phòng ngủ lại chẳng thể nào cảm thấy yên lòng, lời Trình Diệc Nhiên nói nhiều lần vang lên trong lòng cô, cô có chút không chắn chắn tự hỏi mình, chẳng lẽ thật sự là cô sai rồi sao? Làm như vậy anh sẽ không quên được cô, ngược lại sẽ càng đau khổ hơn.
Cô rời khỏi anh là vì cô không thể trao cho anh tình yêu, tình yêu mãnh liệt kia cô không đủ sức nhận lấy được, cô đã có lỗi rất nhiều với một người, không muốn lại có lỗi rất nhiều với một người khác.
Những ngày rời đi này cô suy nghĩ rất nhiều, nếu như nói là trước đây mình không tốt với anh, là bởi vì cô hoàn toàn bất đắc dĩ phải kết hôn với anh, nhưng về sau anh lại dùng tình yêu vô biên của anh để bù đắp lại những khiếm khuyết nhỏ bé kia. Vì thế cô thật sự bắt đầu cảm kích anh, anh để cô tùy ý tùy hứng nhưng lại chưa bao giờ trách mắng, anh cũng khiến cô bắt đầu trưởng thành, bắt đầu quên đi những chi tiết bi thương vụn vặt từ mối quan hệ trước kia.
Vì vậy, cô thật sự không thể lại ích kỷ, không chịu chút trách nhiệm trong việc hưởng thụ cái tốt của người khác trao cho mình, đó là một loại tội lỗi! Rời khỏi anh, anh sẽ tìm được một người phụ nữ tốt đẹp hơn mình ngàn vạn lần, mà người phụ nữ kia chắc chắn cũng tốt với anh hơn cô nhiều. (Ten: cái này gọi là “có một thứ hạnh phúc gọi là chia tay” trong truyền thuyết à :-ss)
Trình Diệc Nhiên hoàn toàn tu dưỡng ở nhà, chuyện ở công ty cũng không thèm quản.
Đọc những tieu thuyet hay nhất tại truyenbt.com
Ngược lại Lưu Tử Ngạo và Hà Nhu Quân lại vô cùng vui vẻ thoải mái, suy cho cùng cả ngày thấp thỏm lo sợ phải đối diện với một cái núi lửa đang hoạt động cũng không là một điều dễ chịu gì.
Thế nhưng Lý Trí lại khác, lão đại không có ở đây, số lượng công việc của anh tăng lên, ngược lại vợ yêu lại rộng rãi thông cảm cho anh, vấn đề là, Lý Trí hận chết cái sự hào phóng của cô. Nhiều ngày như vậy hoàn toàn chẳng thèm quan tâm, bởi vì anh về nhà muộn, cô lại được ngủ sớm, bị đánh thức lại muốn khóc lóc om sòm, vì vậy, anh ngủ ở thư phòng đã rất lâu rồi, lâu đến mức không biết mùi vị vợ yêu là gì.
Cho nên, coi như Lý Trí là người trọng vật chất đi, mỗi ngày bắt đầu thắp ba nén nhang, hy vọng ước nguyện thật tâm sẽ thành hiện thực.
Hy vọng Mạnh Ảnh mau yêu Trình Diệc Nhiên, yêu đến mức điên cuồng!