Cuộc sống thật đúng là như thế, mặc kệ mày khổ sở đến mức nào, mày cũng vì sinh tồn mà tiếp tục bận rộn làm việc, cho dù mày không tình nguyện cũng phải cúi cái đầu cao ngạo xuống.
Mệt mỏi cả một ngày, Mạnh Ảnh ăn chút gì đó bên ngoài, về đến nhà tắm rửa rồi lăn đi ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, điện thoại bắt đầu rung. Giấc ngủ của Mạnh Ảnh rất mơ màng, mới rung một tiếng, cô liền tỉnh dậy.
“A lô?”
“Ảnh nhi.”
Mạnh Ảnh trầm mặc, ban đêm quá yên tĩnh, cho nên ngay cả tiếng Trình Diệc Nhiên hô hấp đều có thể nghe rõ được.
“Ảnh nhi.” Trình Diệc Nhiên ở đầu dây bên kia cố chấp kêu tên cô, nếu như cô không trả lời anh, anh sẽ liên tục gọi cho đến khi cô trả lời mới thôi.
“Khuya lắm rồi, mau ngủ đi.” Nói dứt lời, Mạnh Ảnh liền cúp điện thoại.
Vừa xoay người nằm xuống, điện thoại lại rung lên không ngừng.
“Ảnh nhi, anh bệnh rồi.” Thanh âm của Trình Diệc Nhiên trong điện thoại vô cùng mệt mỏi, Mạnh Ảnh vừa nhấc máy, anh liền đáng thương nói.
“Đi uống thuốc.” Mạnh Ảnh định lập tức ngắt máy, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng mềm nhũn, giọng điệu có chút cứng nhắc nói.
“Anh không uống, anh muốn gặp em.” Giọng điệu của Trình Diệc Nhiên bắt đầu ngang ngược.
“Yêu có ăn được hay không.” Mạnh Ảnh nhớ tới thái độ của anh đối với cô vào ngày cô rời đi nhà họ Trình, liền có chút nổi giận, cái mềm lòng dễ dàng dâng lên vừa nãy lập tức biến mất. Ngày đó không phải là rất lớn lối sao.
Mạnh Ảnh không thèm đếm xỉa đến giọng điệu đáng thương của anh, cúp điện thoại, thậm chí trực tiếp tắt máy.
Trình Diệc Nhiên gọi lại vài lần không được, tức mình ném điện thoại.
Lão quản gia đứng kế bên cũng không biết bây giờ nên làm gì, mấy ngày nay, cậu chủ không ăn không uống, ngay cả Lý Trí bọn họ cũng bó tay. Cô chủ cũng thật nhẫn tâm, cậu chủ đối với cô ấy tốt như vậy, cô còn muốn chọc cho cậu chủ phát hỏa lớn.
Lão quản gia đã ở Trình gia rất lâu rồi, trước kia lúc Trình Diệc Nhiên còn nhỏ ông cũng đã ở tại Trình gia, về sau Ba Mẹ của Trình Diệc Nhiên lần lượt qua đời, cả Trình gia đều giao cho một mình ông chăm lo. Từng ấy năm tới nay, ông vẫn luôn hết lòng chăm sóc đứa trẻ có suy nghĩ cẩn thận hơn những người khác này, ông vẫn luôn coi anh như con của mình. Vẫn luôn vắng lạnh một mình như vậy, cho đến cô chủ xuất hiện, trên mặt của anh không còn vẻ mặt lạnh lùng, giống như một người đàn ông bình thường, biết cười khi vui vẻ. Thế nhưng, bây giờ anh lại quay về bộ dạng trước kia, người khác cũng không vào được tâm của anh, anh lại bắt đầu không lộ ra cảm xúc trên mặt.
Lão quản gia vừa hoàn hồn, Trình Diệc Nhiên đã rút kim, vén chăn lên bước xuống giường.
“Cậu muốn đi đâu?” Lão quản gia tiến lên cản anh. Bây giờ thân thể anh còn rất yếu, mấy ngày nay toàn truyền nước biển.
“Đi ra ngoài một chút.” Trình Diệc Nhiên mặc áo khoác, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.
Lão quản gia xưa nay biết rõ tính tình của anh, biết rõ cản cũng không được, nhìn bóng lưng của anh biến mất ở đầu cầu thang, gọi một cú điện thoại cho Azib, bảo anh đi theo Trình Diệc Nhiên.
Azib là hộ vệ của Trình Diệc Nhiên, nhưng đã lâu Trình Diệc Nhiên không bảo anh đi theo, bởi vì bản thân Trình Diệc Nhiên có học qua võ thuật, thân thủ không tệ. Nhưng hôm nay, thân thể anh yếu như vậy, nên để cho người đi theo thì yên tâm chút ít.
Mạnh Ảnh trằn trọc không cách nào chìm vào giấc ngủ, không có cách nào, cô là như vậy, một khi tỉnh lại thì không cách nào chìm vào giấc ngủ bình yên. Phía ngoài đêm đen như mực, bên trong rèm cửa sổ không thấy một tia ánh sáng. Như vậy đêm nay, chắc chắn là mất ngủ.
Chuông cửa đột nhiên reo, hơn nữa không có dấu hiệu dừng lại. Mạnh Ảnh có thể đoán được đó là ai, cô hiểu anh rất rõ, anh không dễ dàng bỏ qua cho một người. Cô lại cúp máy cuộc gọi của anh, có thể biết anh tức giận đến cỡ nào, thói quen của một người, làm sao có thể chấp nhận người khác khıêυ khí©h không chút kiêng nể gì?
Mạnh Ảnh biết rõ tính tình của anh, cho nên vẫn bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, anh liền thuận thế đi vào.
Mạnh Ảnh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lặng yên đứng phía sau anh. Mặt anh không chút thay đổi cho cô biết, anh cực kỳ bực bội.
Mạnh Ảnh ôm chặt đồ ngủ, mùa đông sắp đến, khí lạnh bên ngoài thổi vào, làm cô vừa rời giường đã thấy lạnh.
Trong không gian yên tĩnh hai người đều không nói gì, chỉ có hô hấp của cả hai có thể nghe rõ.
Trình Diệc Nhiên ngồi trên thảm, đầu gối trên ghế sofa, mắt nhẹ nhàng nhắm, môi không có chút huyết sắc nào. Nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, mà anh lại mặt áo khoác mỏng đi ra.
Mạnh Ảnh thấy anh thật lâu không nói lời nào, xoay người đi vào phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù không ngủ được, còn hơn cùng anh nói gì đó không thoải mái.
Đi chưa được mấy bước, anh liền kéo cô lại từ phía sau, “Không được phép đi.”
Giọng điệu có chút mệt mỏi, chắc là do bị bệnh thật lâu, nhưng cô biết rõ giọng điệu của anh là kiên quyết không cho kháng cự.
“Nói đi, anh muốn làm gì?” Mạnh Ảnh quay đầu lại nhìn anh, giọng nói hoàn toàn nghiêm túc.
Trình Diệc Nhiên nhẹ cười một tiếng, “Không làm gì hết, đón em về nhà.”
“Về nhà? Em nhớ là nơi này mới chính là nhà của em.”
“Không đúng, nhà của em không phải ở nơi này, nhà của em là ở nhà họ Trình.” Giọng nói của Trình Diệc Nhiên dịu dàng, như đang nói chuyện thoải mái với cô.
“Sai rồi, trước kia là nhà, bây giờ đã không còn.” Mạnh Ảnh giật cổ tay của mình ra, nghiêm túc cùng anh nói chuyện.
“Tốt lắm, đừng phát cáu với anh, về nhà.” Ngữ khí của Trình Diệc Nhiên như đang thể hiện sự bất mãn với cô vợ bướng bỉnh của mình, cứ như mọi việc trước đây không hề xảy ra, bây giờ anh rất mệt mỏi, quát lên bắt cô ngừng bướng bỉnh, ngoan ngoãn trở về cùng anh.
Mạnh Ảnh nhếch khóe miệng, cuối cùng cũng không cười, “Em không muốn nói chuyện với anh, anh trở về đi, khuya lắm rồi.”
Trình Diệc Nhiên lại đột nhiên mất bình tĩnh, “Trở về với anh! Muốn ồn ào cũng phải có mức độ.” Nói dứt lời liền lôi cô ra ngoài.
Nếu không phải là không hề ngửi thấy mùi rượu, chắc cô còn nghĩ Trình Diệc Nhiên đang say. Bởi vì bình thường Trình Diệc Nhiên không phải là người cố tình gây sự, đối đãi với phụ nữ rất coi thường, ngay cả một ánh mắt khinh thường cũng không thèm bố thí.
“Anh thả em ra! Chúng ta đã sớm không có bất kỳ quan hệ gì, anh đừng nói là anh đã quên!”
Trình Diệc Nhiên dừng một chút, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đau lòng cùng tơ máu kia Mạnh Ảnh chưa bao giờ nhìn thấy. Anh dùng lực lôi cô đi về phía trước, sau đó lập tức buông tay ra, Mạnh Ảnh bất ngờ không kịp phản ứng, nặng nề ngã sấp xuống trước mặt anh. Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, “Chưa từng nghĩ tới sao? Làm sao có thể, em nghĩ rằng anh sẽ để em đi sao?”
Mạnh Ảnh nén đau đớn, cắn răng nói: “Chúng ta tiếp tục dây dưa như vậy có ý nghĩa gì?!”
“Có ý nghĩa hay không là do anh quyết định! Hơn nữa đơn ly hôn đã bị anh hủy rồi, bây giờ em vẫn là Trình phu nhân, em vẫn còn là người phụ nữ của anh, em không thể sống một mình.” Trình Diệc Nhiên khinh thường vươn ngón trỏ nâng cằm của cô lên, buộc cô đối mặt với anh. Anh cực kỳ chán ghét trong ánh mắt cô không có bóng dáng của anh. (Ten: anh bắt đầu rồi đó hả =,= đáng ghét quá à!; Nhiên: cô không im miệng không ai bảo cô câm!; Ten: hứ, bleh bleh bleh!!!; Nhiên: cô… *nổi điên*)
Đôi mắt của Mạnh Ảnh bắt đầu ướŧ áŧ, nhìn Trình Diệc Nhiên trước mắt, như đang nhìn một người điên.
“Anh nói có ý nghĩa thì sẽ có ý nghĩa sao?”
“Cho dù cùng một chỗ là đau đớn là dằn vặt, anh cũng sẽ không buông tay.” Trình Diệc Nhiên nhìn người phụ nữ trước mắt oán hận nói.