Chương 19: Đau lòng

Từ Hoằng Nghị ngồi trong quán bar, âm nhạc ồn ào cùng không khí sôi động vẫn không làm tiêu tan cảm giác tịch liêu trong lòng. Trong đầu không ngừng hiện lên vô số hình ảnh, vẻ tươi cười của cậu, vẻ kiên cường của cậu, vẻ khổ sở của cậu hay là vẻ quẫn bách…

Không phải anh không muốn buông tay, nhưng càng cố quên thì càng không thể khống chế được mà khắc sâu…

Mạch Tử, rốt cuộc thì anh phải làm gì em mới chịu yêu anh đây…

Tim không khống chế được mà đau đớn, thậm chí ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau…

Trút hết ly rượu vào trong miệng, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong cơ thể, chất cồn làm tê liệt mọi dây thần kinh, trái tim không còn đau đớn nữa. Bình rượu càng lúc càng nhiều, ý thức cũng dần dần mơ hồ, nhưng vì sao hình bóng kia vẫn không chịu biến mất mà cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh.

Quả nhiên vẫn không được, đã khảm sâu ở trong tim rồi, không thể quên được, quên không được…

Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Lâm Dương giật mình mở mắt, cuống quýt bò dậy. Đó là tiếng chuông đặc biệt chỉ cài riêng cho người kia, vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào.

Nhưng sao trễ thế này mà anh ấy lại gọi mình? Lâm Dương nghi hoặc cầm lấy di động nhận cuộc gọi: “Alô, học trưởng!”

“Xin hỏi anh quen với chủ nhân số điện thoại này phải không ạ?”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ làm tim Lâm Dương giật thót, run rẩy đáp: “Quen! Tôi quen! Anh ấy sao rồi?”

Có lẽ là cảm nhận được Lâm Dương đang lo lắng, đối phương vội trấn an: “Xin anh đừng lo! Vị tiên sinh này uống nhiều quá mà chúng tôi lại không biết địa chỉ của anh ta nên mới gọi điện cho anh!”

Lâm Dương nhẹ nhàng thở phào: “Giờ anh ấy đang ở đâu?”

Bên kia báo địa chỉ xong, Lâm Dương đổi quần áo, lái xe chạy qua. Lâm Dương vừa đi vào quán bar thì đã thấy Từ Hoằng Nghị nằm bẹp trên ghế mà mê man. Đến gần thì mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, không biết anh ấy sao lại uống nhiều rượu như thế? Lâm Dương cau mày, chọc chọc nam nhân đang mê man nhưng anh chỉ lẩm bẩm mấy câu rồi lại thϊếp đi. Lâm Dương gọi không được, đành nhờ bồi bàn một trái một phải khiêng Từ Hoằng Nghị ra khỏi quán bar rồi gắng sức nhét anh vào trong xe, cám ơn bồi bàn xong thì nổ máy xe chạy đi.

Từ Hoằng Nghị xoa cái đầu đau buốt ngồi dậy, tối hôm qua uống nhiều quá nên không những đầu đau mà dạ dày cũng đau. Từ Hoằng Nghị xốc chăn lên thì mới nhận ra quần áo trên người không phải là bộ đồ ngày hôm qua, hiển nhiên là có người đã giúp mình tẩy sạch thân thể còn thay quần áo mới cho.

Từ Hoằng Nghị ra khỏi phòng ngủ, đi dạo quanh một hồi mới thấy một bóng người quen thuộc đang bận rộn trong bếp. Từ Hoằng Nghị lặng lẽ nhìn bóng lưng thon gầy của người nọ mà khẽ thở dài…

Tại sao người ngốc trên thế gian này lại nhiều như vậy, rõ ràng là biết người ta không yêu mình mà vẫn cứ ngây ngô sẵn sàng trả giá.

Tình yêu chính là kỳ lạ như vậy, người mình yêu thì không yêu mình, người yêu mình thì mình lại không yêu.

Anh không phải không nhận ra được tâm ý của Lâm Dương đối với mình, nhưng anh cũng giống như Mạch Tử, không yêu người ta thì thủy chung không thể tiếp nhận được người ta.

Từ Hoằng Nghị do dự không biết nên đối mặt với người trong bếp như thế nào thì Lâm Dương đã xoay người nhìn thấy anh.

“Anh dậy vừa lúc, cháo được rồi, mau đi rửa mặt đi!”