Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhϊếp Nhiên chống hai tay xuống bồn rửa mặt, nghiêng đầu hỏi: “Cậu có gì để chứng minh không hả?” “Chỉ bằng thủ pháp đầy kinh nghiệm cậu vặn cổ tay Phùng Anh Anh mấy ngày trước, không giống một tân binh vừa mới tốt nghiệp trung học.” Nhϊếp Nhiên cười, đứng thẳng lên, đối mặt với cô ta, nói: “Chẳng phải cậu đã nói sao, chơi thế nào cũng được mà? Giờ tôi đang cố gắng áp dụng vào thực tiễn, không bằng hãy chờ mà nhìn xem thành quả của tôi đi.” Mắt Lý Kiêu hơi lạnh: “Hôm đó cậu giả vờ ư?” Sao có thể chứ! Hơi thở của một người giả vờ ngủ sẽ khác hẳn một người đang ngủ, ngày đó rõ ràng cô ta cảm thấy hơi thở của Nhϊếp Nhiên ở trên giường rất yếu, sao có thể ở trong trạng thái tỉnh táo được chứ?

Chẳng lẽ cảm giác của mình có vấn đề ư? Không thể nào! Những năm gần đây, cô ta được gia tộc huấn luyện lâu như thế, cảm giác vô cùng nhạy bén, sao có thể sai được chứ? 2) Lý Kiêu càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ

Lần sau nếu làm nhiệm vụ cũng khinh suất như vậy, nói không chừng giây tiếp theo đã bị kẻ địch bắn nát đầu rồi.

“Cũng coi như nửa giả vờ đi, quả thực tôi bị bạn tốt của cậu làm cho nửa sống nửa chết, phỏng chừng cô ta mà cố thêm tí nữa, có khi tôi đã thật sự đi gặp Diêm Vương rồi ấy chứ.” Nhϊếp Nhiên nhún vai, bước qua người cô ta định rời đi, lại bị Lý Kiểu túm lấy tay, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì, định trả thù Phùng Anh Anh sao? Cậu làm thể thì sẽ càng làm cho sự tình càng ngày càng hỏng bét, thậm chí sẽ bị khai trừ đấy.” Ánh mắt Nhϊếp Nhiên nhìn thẳng phía trước, cô không chớp mắt lấy một cái, trả lời: “Đừng có dùng cái đầu không ai bì nổi kia của cậu để nghiên cứu tôi, tôi và cậu không phải cùng một loại người đâu.”

Sau đó, cô nhẹ nhàng hất văng cái tay đang ngăn mình lại kia, không quay đầu mà đi thẳng ra sân thể dục.

Sáng sớm sáu giờ, tất cả mọi người đã xếp thành hàng ngay ngắn trên sân thể dục.

“Hôm nay chúng ta sẽ huấn luyện hợp tác theo nhóm.” Phương Lượng đứng ở trên cùng, chỉ vào một đống cọc gỗ to, nói: “Hai người một cọc gỗ, đặt ở trên người, cùng lên cùng xuống hiểu chưa?” Đội ngũ nữ binh nhìn thấy cây cọc gỗ to đến mức phải hai người mới có thể khiêng được thì trong lỗng hơi lo sợ.

“Liệu có bị đè chết không nhỉ?” Một nữ binh không tự chủ được mà nhỏ giọng nói thầm một câu.
« Chương TrướcChương Tiếp »