Chương 10

Nhϊếp Nhiên đứng thẳng người,4nói: “Báo cáo giáo quan, mắt cá chân của Phùng Anh Anh bị sưng lên ạ!”

Phương Lượng nhìn mắt cá chân của Phùng Anh Anh, thấy đúng là rất đáng sợ, anh ta hơi nhíu mày:"Không thể chạy nữa mà còn cậy mạnh, đức tính của quân nhân là dũng cảm kiên cường và chấp nhất, chứ không phải cố chấp ra vẻ kiên cường."

Nếu trong chiến đấu mà cái đầu không biết lạnh thì làm sao có thể thắng trận được chứ?"

Phùng Anh Anh ngậm bồ hòn, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi: "Vâng"

"Em xin lỗi" Cuối cùng, cô ta được người khác đỡ khập khiễng ra khỏi khu vực huấn luyện.

Nhϊếp Nhiên đi sau đội ngũ, trong lúc lơ đãng đã cùng Lý Kiêu trao đổi ánh mắt, hai tròng mắt của cô ta bình thản như nước, hoàn toàn không có gợn sóng gì.

"Phùng Anh Anh đen đủi thật" "Đúng đấy, chắc chắn là bị lây đen đủi của Nhϊếp Nhiên rồi" Phương Lượng nghe tiếng xì xào nói chuyện trong đám người, quát lên một tiếng "Ai đang nói chuyện, đứng ra cho tôi!"

3ọi người lập tức im bặt.

“Tôi nhắc lại lần nữa, ai vừa nói chuyện, đứng ra cho tôi!” Đám tân binh vẫn yên lặng không tiếng động như cũ, không ai bước ra khỏi hàng

“Không ai đứng ra chứ gì? Vậy được, hôm nay nhóm các em đứng nghiêm cho tôi, đứng cho đến khi nào có người bằng lòng bước ra mới thôi!” Thời gian chậm chạp trôi qua

Mặt trời tháng tám chói chang như muốn lấy mạng người, cảm giác giống như bị nướng cháy, huống chi bọn họ đã đứng cả một buổi sáng, đã sắp tới giữa trưa mà vẫn không thấy có ai muốn đứng ra

Bụng cả đám đang sôi ùng ục còn chưa kể, đã thế còn bị các lớp khác đang định đi ăn cơm vây xem miễn phí, thật sự là vô cùng xấu hổ!

Ánh mắt bọn họ3bắt đầu chuyển động chuyển dời đến trên người Nhϊếp Nhiên, bởi vì trước kia bọn họ đã từng âm thầm “thương lượng” với Nhϊếp Nhiên, chỉ cần có những chuyện như thế này thì cô sẽ tự động đứng ra, như vậy sẽ miến cho cả lớp bị phạt, xem như làm được một chuyện tốt cho lớp.

Vì thế, Nhϊếp Nhiên nhát gan cứ như vậy mà trở thành vật hy sinh

“Sao hả, vẫn không ai chịu đứng ra đúng không? Tốt lắm, các em muốn thi gan với tôi chứ gì, tôi theo!” Phương Lượng đi tới chỗ râm mát, tìm một chỗ ngồi xuống.

Ánh mắt của đám người sắc bén nhìn muốn lác mắt, nhưng Nhϊếp Nhiên vẫn như bị mù, đứng im không nhúc nhích nhìn về phía trước.

Một tiếng trôi qua...

“Giáo quan, em không chịu nổi nữa.”

“Phải chịu!”