Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưng Chiều Cô Vợ Đáng Giá Trên Trời

Chương 7: Tham ăn và ái muội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Trà Hoa Nữ

Beta: Chang

“Rất xin lỗi.”

Trên mặt Tiêu Trạch có điểm xấu hổ nhìn Cố Dĩnh Nhi, miệng mấp máy cũng chỉ nói ra được một câu như thế.

Anh ta thực sự không nghĩ rằng lần này là sự thật. Trong quá khứ, cô ta vì để gây được sự chú ý cho Mộ Dương mà có biện pháp ngu ngốc gì không từng dùng qua, giả mù thì cũng chỉ là trò trẻ con.

“Xin lỗi có rắm hữu dụng.” Cố Dĩnh Nhi bĩu môi, “Hãy tới làm hành động thực tế đi.”

“Cô muốn làm gì bây giờ?” có lẽ anh ta nhận thức được lời nói của mình vừa rồi quá nặng, chạm vào nỗi đau của Cố Dĩnh Nhi, vậy nên thái độ của anh ta rất tốt.

“Thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta đi chơi đi. Đi đâu và toàn bộ chi phí đều do anh phụ trách.”

Thực ra cô không muốn ở chung một mình với Lãnh Mộ Dương này, toàn bộ đều là vì có thể được ra ngoài chơi nên mới đáp ứng, hiện tại có người tự nguyện lại đây, không cần để tên ngốc này lãng phí.

“Được, không thành vấn đề.” Tiêu Trạch sảng khoái đồng ý.

“Cả tôi nữa, đừng có quên.” Giọng của Dung Thiếu Thành vang lên khi Cố Dĩnh Nhi chuẩn bị đi.

“Anh là ai?” Cố Dĩnh Nhi quay đầu lại, khẽ nhíu mày.

Nếu kẻ quấy rối này muốn đi xem náo nhiệt, cô sẵn lòng cho anh ta thực hiện được mục đích. Lãnh Mộ Dương tự đồng ý là việc của anh ta, cũng không phải ý của cô.

“Người đẹp, cô thật là dễ quên, có cần tôi nhắc nhở một chút không?”

Dung Thiếu Thành nghiêng người nhìn vào mắt Cố Dĩnh Nhi, thở ra hơi thở nóng trên khuôn mặt hơi lạnh vì hứng gió của Cố Dĩnh Nhi, làm cô lập tức cảm thấy trên mặt thật nóng.

Bất luận như thế nào, cô ta thật không giống người mù, nhưng trong mắt lại không có tiêu điểm, quả thật rất thú vị.

21 tuổi, bị tai nạn xe, mù mắt, mất trí nhớ.

Lãnh Mộ Dương đứng một bên nhìn thấy mặt 2 người muốn dính sát vào nhau, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, không kịp nghĩ gì, liền duỗi tay nắm lấy cánh tay Cố Dĩnh Nhi, dùng sức kéo cô vào trong lòng.

“Thiếu Thành!”

Dung Thiếu Thành cười thật quỷ dị, lùi về sau 1 bước, không hề dây dưa, đặt tay trên vai Tiêu Trạch, cà lơ phất phơ huýt sáo, nói “Đi thôi.”

Cả thành phố S này Tiêu Trạch nắm rõ trong lòng bàn tay. Còn đối với người sành ăn như Cố Dĩnh Nhi, không có gì thu hút cô hơn việc ăn uống. Một nhóm bốn người ăn hết hàng quán từ đầu đến cuối ở con phố ẩm thực. Ba đại thiếu gia này coi như đã được kiến thức dạ dày của Cố Dĩnh Nhi “cường đại” tới cỡ nào.

Suốt 3 tiếng, ăn từ đầu đường đến cuối đường, thật là trâu bò.

“Thật no.” Cố Dĩnh Nhi đang vỗ vỗ cái bụng căng phồng của mình với vẻ hài lòng.

Cơ thể này thật sự quá tốt, ăn cái gì cũng được. Trước đây, cô không được ăn quá cay, hay quá mặn, ăn quá nhiều cũng không được. Toàn bộ số tiền kiếm được đều phải nộp cho bệnh viện, từ đầu năm đến cuối năm đều phải uống thuốc không hề gián đoạn. Vậy nên căn bản, cô không có cơ hội mà thưởng thức đồ ăn ngon, thật là sống uổng phí 25 năm.

“Dạ dày cô như thế nào mà lớn đến thế, làm sao có thể ăn nhiều như vậy?” ánh mắt Tiêu Trạch cổ quái nhìn Cố Dĩnh Nhi.

Tiền bộ tiền mặt trong ví của anh ta đều chạy vào dạ dày cô gái này mặc dù không nhiều lắm, nơi này giá cũng không đắt, nhưng cô có thể ăn nhiều đến như vậy, là heo sao?

“Chỉ ăn có ít tiền của anh thôi, có cần than đến như vậy không?” Cố Dĩnh Nhi lại nhét một miếng kẹo bông gòn mềm mềm vào miệng, giọng nói không rõ lắm.

“Chút tiền này tôi không để vào mắt, tôi chỉ quan tâm cô ăn nhiều như vậy, có phải là có chút không bình thường không?” Tiêu Trạch nhìn thấy mặt Cố Dĩnh Nhi hồng hồng, trong miệng đầy đồ ăn, má phồng lên nhìn rất đáng yêu, làm cho người ta thực muốn véo 1 cái. Tiêu Trạch cũng chính xác đã làm như vậy.

Cố Dĩnh Nhi vung tay hất cái móng lợn đang sờ sờ trên mặt mình ra, mũi chun lại, “Đừng có đυ.ng vào tôi, cẩn thận tôi đánh anh.” Vừa nói vừa ăn kẹo bông gòn, thoạt nhìn không có một chút tính uy hϊếp nào mà là giống như trẻ con đang giận dỗi.

Cô bị mù, nhìn không thấy đồ vật thì làm sao là đối thủ của Tiêu Trạch, liền để Tiêu Trạch đắc thủ.

“Thành thật một chút!” Lãnh Mộ Dương đưa tay lau sạch những thứ dính vào bên miệng cô. “Từ từ ăn.” Câu trước là nói với Tiêu Trạch, câu sau là đang nói với Cố Dĩnh Nhi nhu hòa hơn rất nhiều.

Muộn tao nam!

Khóe miệng Tiêu Trạch giật giật, không nói gì.

Ăn uống xong, màn đêm từ từ buông xuống. Ban đêm đầu xuân luôn tới sớm như vậy, mới 5 giờ chiều, mà đường phố đã sáng bừng với những ngọn đèn neon đủ màu. Cố Dĩnh Nhi ở giữa ba người đàn ông lắng tai nghe giai điệu náo nhiệt trên phố, thực là ồn ào, nhưng cũng thật là an tâm.

Mình còn sống, trừ bỏ đôi mắt, tất cả đều khỏe, thật tốt.

Thấy sắc trời không còn sớm, Lãnh Mộ Dương nói “Đi về thôi.”

Những người khác đều không lên tiếng, chờ Cố Dĩnh Nhi trả lời. Một lúc sau, Cố Dĩnh Nhi mới hít một hơi thật sâu mùi thịt nướng truyền đến, miễn cưỡng trả lời: “Được rồi.”

Chờ sau khi xuất viện, cô phải kéo Tiêu Trạch đi ăn ở đây một bữa no nê, cho anh ta trở thành máy ATM di động. Hơn nữa, tuyệt đối không cho Lãnh Mộ Dương cùng Dung Thiếu Thành đi theo. Hai tên này, không có cái gì tốt.

Lãnh Mộ Dương thích quản đông quản tây, có nhiều thứ không cho cô ăn, mà thằng nhóc Dung Thiếu Thành này càng không có nhân phẩm, ngang nhiên cùng người tàn tật như cô giành đồ ăn, càng đáng giận hơn.

Sau đó, hai người Dung Thiếu Thành và Tiêu Trạch đều có việc cần làm, Lãnh Mộ Dương đương nhiên phải gánh trách nhiệm đưa Cố Dĩnh Nhi về bệnh viện.

Ngồi vào trong xe, Cố Dĩnh Nhi hạ kính cửa sổ xuống, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào. Gió lạnh theo khe hở của cửa sổ ùa vào trong xe, mang theo chút lạnh, và một chút hơi ẩm.

“Trời mưa rồi, đóng cửa sổ lại đi.” Lãnh Mộ Dương đột nhiên mở miệng làm Cố Dĩnh Nhi hơi sửng sốt, ngẩng nhẹ đầu lên, tiếp theo đó liền nghe được tiếng vang nhẹ, cửa sổ được kéo lên, trong xe lại ấm áp như trước.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Cố Dĩnh Nhi dựa vào kính cửa sổ, một đôi mắt đen láy nhìn về phía trước. Lãnh Mộ Dương không có tiếp lời cô, Cố Dĩnh Nhi suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Trước kia em không hiểu chuyện gây cho anh thật nhiều rắc rối. Em rất xin lỗi anh.”

Hôm nay, Tiêu Trạch cứ huyên thuyên bên tai cô cả đống chuyện, nói trước kia cô là một người tùy hứng như thế nào, vô cớ gây rối, dính lấy Lãnh Mộ Dương không buông. Lúc ấy, nếu không phải đang ở trên đường đông người và cô muốn giữ hình tượng thì đã sớm cho anh ta một đấm vì tội ồn ào.

Nhưng mà ngẫm lại thì hành động trước kia của Cố Dĩnh Nhi thật sự quá đáng. Thích một người, theo đuổi người đó, có thể mặt dày một chút nhưng phải có chừng mực. Cố Dĩnh Nhi rõ ràng từ đầu đã vượt quá giới hạn này, và cứ một lần rồi lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của Lãnh Mộ Dương. Đổi lại là cô, cô cũng không thể chịu nổi, huống chi là anh.

“Không có gì, nếu đã không nhớ rõ thì cũng không cần phải thiết xin lỗi.” Lãnh Mộ Dương nhìn chăm chú về phía trước, không thấy rõ đôi mắt mịt mờ của người bên cạnh.

Hơi hé miệng như thể còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị kẹt lại theo tiếng nhạc chậm rãi vang lên.

Quên đi, không nói nữa vậy.

Thành phố S là đô thị loại một nên rất phồn vinh, màn đêm vừa mới

buông xuống, trên đường phố dòng xe cộ qua lại không ngừng. Cố Dĩnh Nhi dựa vào cửa sổ kính lạnh lẽo, bên ngoài từng chiếc rồi từng chiếc xe vụt qua, mưa xuân cứ như vậy rơi trên kính phát ra âm thanh tí tách.

“Tới rồi.”, xe chầm chậm dừng lại, cơ thể Cố Dĩnh Nhi hơi nghiêng về bên trái thì nghe tiếng Lãnh Mộ Dương tháo dây an toàn, sau đó, một âm thanh lạnh nhạt truyền đến bên tai.

Oh, Cố Dĩnh Nhi ngẩn người, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, vội vàng tìm khóa dây an toàn bên hông, nhưng khi trong lòng càng xấu hổ thì càng không xử lý được, trên mặt liền ửng hồng.

Có chuyện gì vậy, khi lên xe cô đã tự thắt dây an toàn, vậy sao bây giờ không tháo được?

Lãnh Mộ Dương đứng bên ngoài cửa xe nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô bên trong, khóe miệng nhếch lên càng cao.

Cô gái này, có rất nhiều thứ rõ ràng làm không tốt được, nhưng hết lần này đến lần khác cứ khăng khăng cậy mạnh.

“Để tôi làm cho.”

Cửa xe bị mở ra, rất nhanh người đàn ông có khí thế đặc biệt này nghiêng người tới đem cả người Cố Dĩnh Nhi ôm vào trong ngực.

Mặt Cố Dĩnh Nhi lập tức đỏ lên.

Lãnh Mộ Dương không biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay chạm vào phần eo Cố Dĩnh Nhi. Người mù vốn mẫn cảm hơn so với người bình thường, thân mình cô run lên, thở ra tiếng, cả người ở trọn trong cái ôm của Lãnh Mộ Dương.

Cố Dĩnh Nhi hoảng sợ giãy dụa nhưng lại vô tình chạm vào mặt của Lãnh Mộ Dương, cứ xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” tiếng phát ra nhỏ như muỗi, sắc mặt lại càng ngày càng đỏ.

“Tách” Khóa an toàn được mở ra, Lãnh Mộ Dương đứng thẳng người, cố trấn áp nhịp đập trong nháy mắt kia, “Không có gì.” Anh bình tĩnh nói, dắt tay Cố Dĩnh Nhi, “Xuống xe đi.”

“Đã về rồi à.” Ngay khi Cố Dĩnh Nhi vừa đứng vững, cô nghe thấy giọng nói của mẹ Lãnh, và cô gần như khuỵu xuống.

Xong rồi, lần này chắc chắn mười phần là bị hiểu lầm rồi.

Cố Dĩnh Nhi nhanh chóng hất bàn tay của Lãnh Mộ Dương ra, cố gắng để giọng được thản nhiên nhất, “Bác gái, sao bác vẫn còn ở đây ạ?”

Lãnh Mộ Dương mới chỉ cảm nhận được chút độ ấm, trong lòng thoáng hiện lên một tia mất mát, còn chưa kịp nếm thử thì đã bị lời nói tiếp theo của mẹ mình giữ lấy.

“Mẹ đang đợi con và Mộ Dương. Ba mẹ con và ba Mộ Dương đang thảo luận công việc nên không có thời gian, mẹ không yên tâm nên chờ ở đây.” Mẹ Lãnh nhìn Lãnh Mộ Dương nháy mắt, chỉ không nhắc tới sự kiện kia là chính tay bà thúc đẩy, thuận tiện còn đem chồng mình bán đứng luôn.

“Oh.”

Cố Dĩnh Nhi trong lòng không có nhiều khúc mắc như vậy, cô chỉ đơn thuần cho rằng thật sự đúng với những gì mẹ Lãnh nói, hoàn toàn không biết chính mình đã bị lừa.

—–Chuyện ngoài lề—–

Con gái à, mẹ không cố ý đâu, đừng trách nhà họ Lãnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »