*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bọn họ bàn luận rất hăng say, Đường Tử Thiến và Cố Hoành đều rất trầm tĩnh.
"Tử Thiến, cô nói xem, ông trời cũng giúp cô, có Kế Hạo Nhiên, thì người chú ý cô ít đi." Tiểu Trương tổ Đạo cụ cười nói.
Đường Tử Thiến cười lại: "Đúng vậy." Cô và Cố Hoành đều không bởi vì Kế Hạo Nhiên gặp họa mà cảm thấy vui vẻ, sôi nổi hỗn loạn, luôn làm người khác khó an tâm. Bây giờ Kế Hạo Nhiên tìm mọi cách trả thù bọn họ, bọn họ phải cẩn thận khắp nơi một chút.
"Hai hôm nay đóng phim thuận lợi không?" Đường Tử Thiến nói sang chuyện khác.
Tiểu Trương nói: "Thuận lợi thì thuận lợi, nhưng mà tiểu Phùng từ chức, hôm trước phạm lỗi dây cáp, anh ta rất tự trách, chúng tôi khuyên thế nào cũng vô dụng." Tiểu Phùng chính là người hôm đó phụ trách dây cáp.
Đường Tử Thiến và Cố Hoành nhìn nhau một cái, hỏi: "Anh ta đi rồi à?"
"Chưa, đạo diễn nói chờ người thay thế bổ sung mới cho anh ta đi."
Những người khác cũng gia nhập bàn luận: "Anh ta phạm lỗi quả thật nghiêm trọng, nếu không phải Cố Hoành phản ứng nhanh, thân thủ tốt, thì ngã từ trên cao xuống như vậy nhất định bị thương không nhẹ, đổi lại người khác không phải gãy xương thì cũng trật khớp. Không nghỉ ngơi 10 ngày nửa tháng không được."
"Ừ, tiểu Phùng cũng làm việc đã mấy năm, sai lầm thế này vẫn là lần đầu tiên phạm phải." Mọi người đều biết treo dây cáp rất nguy hiểm, đặc biệt là diễn viên tự mình ra trận, mỗi một người phụ trách đều duy trì trạng thái nghiêm túc cao độ, nghe nói hôm đó anh ta cũng luôn thủ thế nhìn chằm chằm, sao lại không phát hiện vấn đề chứ.
"Nghe nói vợ anh ta bị bệnh, phải làm phẫu thuật lớn, có thể bị chuyện này ảnh hưởng nhỉ."
"Bệnh gì? Tôi không nghe nói."
"Cụ thể tôi cũng không rõ, trông anh ta gần đây tâm sự nặng nề, tôi không dám hỏi nhiều, dù sao chính là cần một số tiền lớn."
"Vậy anh ta từ chức sau này làm sao?"
Đây là một vấn đề nghiêm trọng, mọi người trầm mặc.
Đường Tử Thiến nói với Cố Hoành: "Hôm nay chúng ta nói chuyện với anh Phùng đi." Trong nhà xảy ra chuyện lớn, trong lòng không bỏ được ảnh hưởng công việc, chuyện như vậy mọi người đều hiểu, cũng đáng được thông cảm.
Cố Hoành gật đầu: "Ừ, anh ta không cần phải từ chức." Cần tiền gấp, nếu thất nghiệp nữa thì chắc chắn họa vô đơn chí(*).
(*) Họa vô đơn chí: hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.
*****
Ngô đạo lo lắng thương thế của Cố Hoành, mấy ngày nay cũng chưa sắp xếp diễn xuất, suất diễn cũng không nhiều lắm, không để anh quá mệt mỏi.
Hôm qua nữ chính Chu Mạn Di vào đoàn phim, tuy cô ta là nữ chính, nhưng suất diễn ít hơn Cố Hoành nhiều, khoảng thời gian trước cô ta xin nghỉ đi chạy thông báo khác, suất diễn đều dồn lại phía sau.
Mấy hôm nay diễn, cơ bản đều là diễn cảnh tình cảm.
Dáng dấp Chu Mạn Di rất xinh đẹp, có khí chất, lại ưa nhìn, cô ta cao 1m68, mặc trang phục cổ trang đứng bên cạnh Cố Hoành, cực kỳ xứng đôi.
"Chúc mừng hai người." Chu Mạn Di tươi cười ôn hòa nói với Cố Hoành và Đường Tử Thiến: "Tôi đã sớm nhìn ra giữa hai người..." Cô ta không nói rõ, vươn hai ngón trỏ gật đầu với nhau, không cần nói cũng biết.
Giọng điệu của cô ta hiền hòa, cũng không phải châm chọc, Đường Tử Thiến ngại ngùng cúi đầu không nói chuyện.
Cố Hoành trả lời: "Cảm ơn."
Chu Mạn Di: "Hy vọng quay phim diễn ra thuận lợi."
Cố Hoành: "Ừ."
Diễn cảnh tình cảm không thể thiếu ánh mắt giao nhau và tay chân đυ.ng chạm, Đường Tử Thiến rất quen thuộc với kịch bản, biết phải quay cảnh gì. Lúc đạo diễn kêu diễn viên vào chỗ, Cố Hoành đột nhiên khom người nói ở bên tai Đường Tử Thiến: "Lúc anh đóng phim em đừng nghĩ nhiều."
Đường Tử Thiến chớp chớp mắt, nói: "Em sẽ không nghĩ nhiều."
Cố Hoành vỗ vỗ vai cô, mỉm cười nói: "Vậy thì tốt."
Anh đi đóng phim, đối thoại thân mật với Chu Mạn Di, ánh mắt thật ôn nhu, Chu Mạn Di mặt đầy thẹn thùng, bộ dáng hờn dỗi khó hiểu đáng yêu, trong mắt Cố Hoành hiện ra tình yêu.
Hình ảnh rất đẹp đẽ, Đường Tử Thiến ở bên cạnh nhìn, trong lòng có chút hâm mộ. Trong đầu cô luôn hiện ra câu nói Cố Hoành kêu cô đừng nghĩ nhiều, sau đó giống như ma quỷ, bắt đầu nghĩ nhiều hơn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Ví dụ như: Bọn họ thật xứng đôi a, giống như thần tiên quyến lữ; bọn họ như thể thật sự động tình, trong mắt đều tràn ngập tình yêu; mình và Chu Mạn Di chênh lệch quá xa, không biết sau này Cố Hoành có ghét bỏ...
"Ghen rồi?" Giọng nói của Đinh Văn từ bên người Đường Tử Thiến vang lên, bởi vì sợ ảnh hưởng quay phim, cho nên âm thanh rất nhỏ rất nhỏ.
Đường Tử Thiến bị giật mình, hạ giọng nói: "Đinh tỷ! Em không có."
Đinh Văn chỉ chỉ khu nghỉ ngơi phía sau, Đường Tử Thiến liền đi qua đó với chị ta.
Tiểu gia hỏa Thành Thành cũng tới, bởi vì vừa rồi mẹ giao ước với cậu, cho nên vẫn luôn ngoan ngoãn không nói lời nào.
Cách xa trường quay, có thể nói chuyện, Đinh Văn nói với con trai: "Ma pháp giải trừ."
Lời này vừa nói ra, Thành Thành lập tức chào hỏi Đường Tử Thiến: "Chào chị!"
"Chào em, tiểu soái ca." Đường Tử Thiến cúi người xuống, nụ cười rất rực rỡ.
Thành Thành lấy một viên sô-cô-la từ trong túi áo phao màu lam ra đưa cho Đường Tử Thiến: "Chị, tặng cho chị."
Đường Tử Thiến kinh ngạc nhìn viên sô-cô-la nằm trên bàn tay bé nhỏ, cảm động tiếp nhận: "Cảm ơn em!"
"Không cần khách sáo, hôm qua chị cho em ăn quả hạch hôm nay em cho chị ăn sô-cô-la, mẹ nói phải biết chia sẻ." Thành Thành nãi thanh nãi khí nói lời nói có đạo lý. Đường Tử Thiến bị sự đáng yêu chạm đến rồi, bế cậu lên.
"Hôm nay em đi theo chị nhé, chị chơi với em, được không?"
"Được ạ!" Thành Thành cười híp mắt trả lời.
Đinh Văn nói: "Chơi với nó còn mệt hơn làm việc."
"Không mệt không mệt, vui vẻ thì sẽ không mệt. Thành Thành em nói có phải không?"
"Phải ạ."
"Thật ngoan!" Đường Tử Thiến đối với trẻ con ngoan ngoãn hoàn toàn không có sức chống cự.
Đường Tử Thiến dẫn theo đứa trẻ, tất nhiên phải cách xa trường quay một chút, nếu không ảnh hưởng bọn họ làm việc. Đinh Văn không thường xuyên ở đoàn phim, hiếm khi tới, hiển nhiên có rất nhiều việc cần phải làm. Con trai có Đường Tử Thiến trông coi, nên chị ta đến trường quay.
Hơn 10 phút sau, cảnh này quay xong, đạo diễn kêu nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ do tối qua ăn lẩu, nên giọng nói của Cố Hoành hơi khó chịu, muốn uống nước. Như mọi khi, đạo diễn nói nghỉ ngơi, Đường Tử Thiến sẽ lấy nước đem đến cho anh uống trước, thời tiết nóng thì lấy nước lọc, thời tiết lạnh thì lấy nước nóng trong bình giữ ấm.
Mà lúc này, hình bóng quen thuộc không xuất hiện, anh ở trong đám người tìm kiếm, vẫn không thấy được bóng dáng của cô, nhưng mà khi nhìn thấy Đinh Văn thì biết cô đang làm gì.
Đinh Văn đã đi tới, hài hước nói: "Không thấy Tử Thiến, thất vọng rồi?"
"Cô ấy đang chơi với con chị?" Cố Hoành không trả lời mà hỏi lại.
"Đúng vậy, em ấy rất thích trẻ con."
Cố Hoành cười.
Đinh Văn lại nói: "Sau này em ấy nhất định là một người mẹ tốt."
Cố Hoành không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ: "Đó là dĩ nhiên."
Anh hắng giọng nói: "Chúng ta đi qua đi."
"Ngô đạo chỉ nói nghỉ ngơi một lát." Đinh Văn nhắc nhở anh thời gian nghỉ ngơi không lâu. Nói chung, Ngô đạo nói "Nghỉ ngơi một lát", chính là ý nghỉ ngơi vài phút, nếu thời gian dài thì ông ta sẽ nói một thời gian đại khái.
"Tôi đi uống nước." Cố Hoành là nói thật, nhưng trông biểu cảm của Đinh Văn chính là cho rằng anh đi nhìn Đường Tử Thiến. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Ừ, quả thật anh cũng muốn nhìn Đường Tử Thiến một chút, khi nãy diễn cảnh tình cảm với Chu Mạn Di, e rằng trong lòng cô không thoải mái.
Đinh Văn: "Cậu đi đi, tôi đi tâm sự với đạo diễn."
****
Đường Tử Thiến và Thành Thành đang chơi xe đồ chơi, hai người ngồi xổm trên mặt đất thi đấu, xem xe ai chạy xa, chơi vô cùng vui vẻ, Cố Hoành đến cũng không chú ý.
"Đường Tử Thiến." Anh gọi cô.
Đường Tử Thiến quay đầu lại nhìn anh một cái, đáp: "Hả?" Cô không có ý định đứng dậy.
"Chào chú!" Thành Thành ngẩng đầu chào hỏi Cố Hoành, cười rất vui vẻ.
"Ừm, ngoan."
"Lại đây, chúng ta so tài lần nữa, lần này chị muốn phát lực nha, em cẩn thận đó." Đường Tử Thiến vén tay áo, cầm chiếc xe nho nhỏ trên sàn nhà trượt ra sau, sau đó buông tay, xe nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Thành Thành cũng bắt đầu chơi.
Hai người cũng không quan tâm tới Cố Hoành.
Cố Hoành bị lạnh nhạt nhìn hai người ngồi xổm trên mặt đất giống như hai cây nấm, khẽ nhíu nhíu mày.
"Nước của anh đâu?" Cố Hoành hỏi.
Đường Tử Thiến không quay đầu lại, trực tiếp trả lời: "Ở ngay trên bàn."
Cố Hoành ho khan hai tiếng, cổ họng của anh quả thật rất khó chịu, khô khô, còn hơi đau. Hồi trước, anh ho khan một tiếng Đường Tử Thiến cũng rất quan tâm hỏi anh có phải khó chịu không, nhưng mà bây giờ giống như cô không nghe thấy vậy.
Vẫn là tự mình uống nhiều nước một chút.
Anh uống hết nước trong bình giữ ấm, cổ họng cuối cùng thoải mái chút. Thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, anh cũng không thể ở lâu.
Anh lập tức phải trở về trường quay, nhưng cũng chưa nói được mấy câu với Đường Tử Thiến, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
"Ăn sô-cô-la không?" Cố Hoành khom người muốn lấy áo khoác treo trên lưng ghế, trong túi anh thường xuyên chuẩn bị sô-cô-la hoặc là kẹo sữa bò(**).
"Không ăn, vừa rồi Thành Thành mời em ăn mấy viên." Đường Tử Thiến vẫn không quay đầu lại, tiếp tục chơi đồ chơi của cậu bé.
Haiz... Vẫn là đi đóng phim thôi.
Cố Hoành lặng lẽ trở về quay phim.
Quay phim rất thuận lợi, buổi trưa đúng giờ ăn cơm kết thúc.
Nhóm người Chu Mạn Di, Ngô đạo và Cố Hoành ăn cơm, có trẻ con ở đây, bầu không khí hết sức hòa hợp.
"Buổi sáng quay thật thuận lợi, buổi chiều chúng ta tiếp tục cố lên." Tâm tình của Ngô đạo rất tốt.
Cố Hoành và Chu Mạn Di cũng lên tiếng đáp lại.
Ngô đạo nhìn Đường Tử Thiến tươi cười ngoan ngoãn ngọt ngào giống như ngày thường, hỏi: "Tử Thiến cả buổi sáng đi đâu? Không thấy cô."
Đường Tử Thiến cười tủm tỉm ôm Thành Thành nói: "Tôi chơi với em ấy cả buổi sáng."
Đinh Văn gắp đồ ăn cho Thành Thành, đặt trước mặt cậu bé: "Hôm nay Tử Thiến đổi công việc với tôi, giúp tôi giữ con trai."
"Giữ trẻ con cũng không nhẹ nhàng." Chu Mạn Di nói.
Ngô đạo gật đầu: "Chính xác, trẻ con trông chơi rất vui nhưng khi thật sự chơi, lại bị nó chơi."
Giọng điệu của Ngô đạo quá phiền muộn, mọi người đều cười, Đường Tử Thiến lại không đồng ý: "Nào có đáng sợ như mọi người nói, tôi cảm thấy chơi với trẻ con rất vui mà, cũng không mệt, thời gian chơi cũng trôi qua nhanh."
Ngô đạo: "Đó là bởi vì cô hợp ý với trẻ con."
Cố Hoành: "Bởi vì em giống như trẻ con."
Đinh Văn: "Cậu cũng không thể xem Tử Thiến như trẻ con để đối đãi."
Đường Tử Thiến bĩu môi: "Em giống trẻ con chỗ nào?"
Cố Hoành không nói gì.
Đinh Văn phụ họa: "Đúng vậy, Tử Thiến cũng 24 sắp 25 tuổi nhỉ."
"Phải." Đường Tử Thiến trịnh trọng đáp lại, chứng minh mình đã là người lớn.
"24-25 tuổi kết hôn, 26-27 tuổi sinh cục cưng, như vậy rất vừa vặn." Người nói chính là Chu Mạn Di, vẻ mặt của cô ta có một tia khao khát.
Đinh Văn và Ngô đạo đều tỏ vẻ tán thành lời nói của cô ta.
Đinh Văn: "Kết hôn sớm một chút, sinh con sớm một chút khá tốt, như tôi sinh trễ, phục hồi không tốt, nên cái bụng này vẫn giống như mang thai 4 tháng."
Chu Mạn Di: "Phụ nữ mang thai sinh con chính là thử thách lớn của đời người."
Đề tài này phát triển thì biến thành phụ nữ kể khổ, Đinh Văn hòa hoãn bầu không khí nói: "Các người trẻ tuổi, nền tản cũng tốt, sẽ không giống như tôi."
Cố Hoành nhìn về phía Đường Tử Thiến, Đường Tử Thiến đón nhận ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn lại, chợt gò má nóng lên, trong lòng nói nhìn cô làm gì.
"Chỉ là, cục cưng thật sự rất đáng yêu, từ trước tới nay tôi đều không hối hận." Đinh Văn xoa xoa đầu Thành Thành, trong mắt toàn là yêu thương.
Sau khi ăn cơm xong là thời gian nghỉ ngơi, người của đoàn phim cơ bản đều thức dậy lúc trời chưa sáng, mỗi buổi trưa đều phải ngủ một lát, Cố Hoành cũng không ngoại lệ.
Phim trường điều kiện có hạn, mọi người đều là tìm một chỗ ngủ tạm, giống như Ngô đạo và một số diễn viên chính sẽ có một cái ghế dựa có thể chỉnh thành ghế nằm, ngủ thoải mái hơn chút.
Đường Tử Thiến cũng có một cái.
Thành Thành vẫn luôn quấn lấy Đường Tử Thiến, mẹ cũng không theo, ngay cả lúc ngủ trưa, cũng muốn cô ôm ngủ.
Đường Tử Thiến ôm Thành Thành nằm trên ghế, rất nhanh đã ngủ mất, Cố Hoành bên cạnh lại không buồn ngủ, trong đầu anh luôn nhớ tới Đường Tử Thiến khi còn nhỏ, sau đó biến thành một người giống như cô, nhưng lại có bóng dáng đứa trẻ của anh.
Kết hôn, sinh con.
Ngẫm lại thì cảm thấy tốt đẹp.
*****
Hôm sau Đinh Văn đã rời đi, cậu bé còn phải đi học, chị ta phải đưa con trai trở về.
Độ hot tai tiếng của Kế Hạo Nhiên vẫn chưa hạ xuống, trên mạng tiếng mắng chửi anh ta càng ngày càng nhiều. Lúc xế chiều, rốt cuộc anh ta lên tiếng.
Kế Hạo Nhiên nói máy tính bị người khác động vào, ảnh chụp là của photoshop, còn nghiêm túc xử phạt ai ở sau lưng giở trò, cùng với hành vi bịa đặt sự thật xấu xa, cũng nói sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Dưới bài viết Weibo này có một bình luận hot: [ Truy cứu trách nhiệm pháp luật à, sợ lắm luôn á!!! Thật sự muốn phát tán những thứ bùng nổ hơn ra ngoài.]
Khứu giác tên mạng đều nhạy bén, ngửi được tin tức ẩn ý của bình luận này, trả lời tỏ vẻ ủng hộ anh ta phát tán ra.
Bình luận này là Gerry, nhân viên dưới quyền ở Trung Quốc viết, chuyện hack máy tính Kế Hạo Nhiên, vị nhân viên Trung Quốc đó là trợ lý, cậu ta là đàn em của Cố Hoành, vẫn luôn xem Cố Hoành như thần tượng.
Buổi tối Gerry gọi điện thoại cho Cố Hoành, nói Kế Hạo Nhiên liên lạc với anh ta, mới bắt đầu thái độ rất ác liệt, sau đó thì mềm xuống, hỏi anh ta muốn bao nhiêu tiền.
Kế Hạo Nhiên còn hỏi cò phải Cố Hoành là người thuê sau lưng Gerry không, hỏi Cố Hoành trả bao nhiêu tiền, anh ta có thể trả gấp đôi, kêu Gerry đi hack máy tính Cố Hoành, nếu lấy được đồ hữu dụng thì sẽ không bạc đãi anh ta.
Gerry cười muốn chết, nói với Kế Hạo Nhiên mình là fan não tàn của Cố Hoành, không thể nhìn được có người hãm hại anh, cho nên giúp anh trả thù. Cũng cảnh cáo Kế Hạo Nhiên đừng động tâm tư nữa, trong máy tính Gerry còn đồ vật dành riêng cho anh ta, nếu có biến động nhỏ thì sẽ phát tán ra cho đông đảo quần chúng giải trí.
Kế Hạo Nhiên bị dọa chết rồi, nhưng vẫn không chịu nhận thua, nói điện thoại đã ghi âm, đến lúc đó công khai để mọi người biết đều do Cố Hoành dựng lên.
Gerry cũng nói, anh ta cũng ghi âm, công khai chơi cũng rất vui.
Sự kiêu ngạo của Kế Hạo Nhiên bị dập tắt.
__________
(**) Kẹo sữa bò:
_