Chương 32: Tôi chỉ cảm thấy em đáng yêu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Cố Hoành và Đường Tử Thiến đi đến tiểu Dương Lâu, thì Kế Hạo Nhiên đang đứng ở cửa lau nước mưa trên người.

"Vẫn là nữ trợ lý chu đáo, biết lấy dù." Kế Hạo Nhiên thở dài nói, trong lời nói mang theo một tia... Hâm mộ.

Trợ lý của anh ta im lặng không nói chuyện.

Đường Tử Thiến nhìn, không đành lòng, nói ra sự thật: "Vốn dĩ tôi cũng đã quên, là Cố tiên sinh nhắc nhở tôi lấy." Lúc đó trong lòng cô chỉ nghĩ cá kho, cá hấp, cá nước ngọt nhỏ chiên xù của mình, ở đâu còn nhớ cây dù che mưa gì.

Sự thật như vậy khiến cho Kế Hạo Nhiên nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Anh ta cười cười, mời người vào nhà, thời gian đã gần 12:00 trưa, Đường Tử Thiến và Cố Hoành ăn sáng trễ cho nên vẫn chưa đói. Kế Hạo Nhiên cũng còn ổn, anh ta muốn ăn kiêng, nhịn đói đã là thói quen với anh ta.

Ở đây, anh ta chính là chủ nhà, chủ nhà tất nhiên phải tích cực tiếp đón khách khứa. Kế Hạo Nhiên kêu trợ lý pha cà phê cho Đường Tử Thiến và Cố Hoành, anh ta thì đem những con cá bắt được vào phòng bếp rửa sạch.

"Anh biết rửa cá không?" Kế Hạo Nhiên hỏi Cố Hoành.

Cố Hoành lắc đầu: "Tôi không biết nấu ăn." Quả thật anh không biết.

Tài nấu nướng của Kế Hạo Nhiên rất được, chỉ là, anh ta cũng hy vọng có người giúp đỡ, người anh ta muốn được giúp nhất, là Cố Hoành.

Đáng tiếc.

Kế Hạo Nhiên vẫn cười như cũ: "Vậy anh đến phòng khách uống cà phê ăn điểm tâm đi, tự tôi làm là được."

Đường Tử Thiến ngại ngùng: "Tôi biết, tôi đến làm với anh nhé!"

Kế Hạo Nhiên lịch sự khách sáo một chút: "Không cần. Cô là con gái, đυ.ng vào những thứ này không tốt cho da."

Đường Tử Thiến tất nhiên biết đây chỉ là khách sáo, cô vừa định mở miệng nói không sao, nhưng Cố Hoành đã giành nói trước: "Em cũng đừng đi làm loạn thêm."

Đường Tử Thiến: "Hả... Được rồi." Tài nấu nướng của cô, kỳ thật cũng không chắc chắn. Cô làm đồ ăn có lúc ngon, có lúc khó mà nuốt trôi, hoàn toàn dựa vào vận may.

Trước kia, khi đối mặt với Cố Hoành tràn đầy niềm tin, thật ra là bởi vì cô cảm thấy mình có thể làm được.

Nhưng ở chỗ của Kế Hạo Nhiên, cô liền không có lòng tin.

Cho nên, vẫn là đừng đi làm loạn thêm nhỉ.

Cuối cùng cũng không phải một mình Kế Hạo Nhiên làm, trợ lý của anh ta rất giỏi, chạy trước chạy sau, một lát vào phòng bếp giúp xử lý nguyên liệu nấu ăn, một lát đi ra ngoài đổ rác, vô cùng bận rộn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cũng may hai người bọn họ hợp tác thiên y vô phùng(*). Hơn nửa tiếng sau, có thể ăn cơm.

(*) Thiên y vô phùng: không chê vào đâu được.

Vì công bằng, Cố Hoành và Đường Tử Thiến gọi điện thoại đến nhà ăn gọi thêm vài món, trước khi ăn cơm cũng đưa tới. Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi chưa đầy 1 phút, trợ lý của Kế Hạo Nhiên đuổi theo ra ngoài, muốn xin nhân viên phục vụ chút tương chấm salad.

Không thể không nói, tài nấu nướng của Kế Hạo Nhiên quả nhiên rất được, làm cá rất giống với đầu bếp nhà hàng. Đường Tử Thiến khen ngợi: "Kế tiên sinh thật sự quá lợi hại, làm đồ ăn rất ngon."

Kế Hạo Nhiên hết sức cảm kích, nói đùa: "Nếu sau này tôi rời khỏi giới giải trí, tôi sẽ đi mở một nhà hàng."

Đường Tử Thiến: "Vậy tôi nhất định phải đi ủng hộ."

"Vậy cảm ơn cô nể mặt đến rồi, ha ha."

"Nhưng mà, chắc chắn anh sẽ không rời khỏi giới giải trí a, điều kiện của anh tốt như vậy nổi như vậy."

Cố Hoành nhìn thoáng qua Đường Tử Thiến: "Rốt cuộc em đã khôi phục lý trí."

Chỉ nói những lời vô cùng khó xảy ra, nhàm chán.

Sau khi ăn xong, Đường Tử Thiến và Cố Hoành chủ động giúp đỡ thu dọn chén đũa, đây là lễ nghi.

Dọn dẹp xong, đã là 2:00 chiều, Cố Hoành tạm biệt trở về nghỉ trưa.

Trở lại căn hộ nhỏ của bọn họ, hai người đều định tắm một cái rồi ngủ trưa. Lúc câu cá, trên người ít nhiều cũng bị văng nước, cứ cảm thấy trên người có mùi tanh của cá. Cố Hoành kêu Đường Tử Thiến tắm trước, nhưng Đường Tử Thiến lại kêu anh tắm trước, lý do: "Tôi tắm rất chậm."

Nghe được lý do này, Cố Hoành cười, dáng vẻ rất tán đồng. Đường Tử Thiến không hiểu vì sao anh lại hiểu rõ như thế.

Cố Hoành vẫn nhớ rõ, khi còn nhỏ Đường Tử Thiến có tật xấu, kêu đi tắm không muốn đi, tăm xong lại không muốn lên, mỗi lần cô tắm đều là lúc mẹ cô đau đầu, trước kia mẹ cô luôn kể xấu cho mẹ anh nghe.

Sau đó, cuối cùng có người có thể nhẹ nhàng giải quyết cô, người đó chính là Cố Hoành.

Lúc ấy tiểu Tử Thiến, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hoành đã rất thích, hai nhà trở thành hàng xóm, cô càng không muốn trở về nhà mình, cả ngày quấn lấy Cố Hoành. Cố Hoành nói cái gì, cô cũng nghe; Cố Hoành kêu cô đi tắm xong rồi chơi, mới đầu cô không muốn, Cố Hoành nói tắm rửa sạch sẽ thơm thơm anh mới thích, vì thế Đường Tử Thiến tung ta tung tăng đi về nhà tắm. Khi tắm xong cô không chịu đi ra, Cố Hoành lại nói, nếu là cô tắm quá lâu thì anh sẽ đi tìm người khác chơi. Sau đó, tiểu Tử Thiến từ trong nước nhảy ra.

Trước kia cô thích dính anh như vậy, bây giờ, không dính nữa. Cố Hoành có chút mất mát, nhưng mà không sao, chỉ là cô mơ hồ với những chuyện khi còn nhỏ mà thôi, anh sẽ làm cho cô nhớ ra.

Khoảng chừng 10 phút sau, Cố Hoành tắm rửa xong bước ra, sau đó phát hiện Đường Tử Thiến đã nửa nằm ở trên sô pha ngủ rồi.

Cố Hoành không nhịn được bật cười, cô vẫn luôn có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh vốn định đánh thức cô, nhưng nghĩ nghĩ, không có đánh thức.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, sô pha bằng da hơi lúng xuống, mi tâm của Đường Tử Thiến nhíu lại, cử động một chút lại lâm vào ngủ say.

Rốt cuộc anh có thể không kiêng dè nhìn cô.

Dáng người của cô với khi còn nhỏ khác biệt rất lớn, chỉ là, ngũ quan xinh xắn giống như trước, lông mày rất đẹp, không cần chỉnh sửa cũng có khuôn, lông mi cong vυ"t, cái mũi thanh tú, cái miệng... Rất mê người.

Cố Hoành chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cô. Chỉ là trong nháy mắt, anh đứng thẳng dậy, trên mặt đột nhiên nóng lên.

Vừa rồi anh không kiếm chế được bản thân, trong lòng muốn hôn cô, sau đó thì thật sự hôn, trong tình huống cô không biết gì.

Đây không phải phong cách làm việc của anh.

Không thể để cho Đường Tử Thiến ở trước mặt anh nữa, Cố Hoành không do dự, bế cô vào phòng ngủ, hơn nữa đóng chặt cửa lại.

Một giấc này, Đường Tử Thiến lại ngủ đến giờ cơm tối. Lúc ra khỏi phòng, Cố Hoành đang ở phòng khách nói chuyện điện thoại.

"Ừ, không cần để ý... Tôi biết rồi... Đừng nói với cô ấy..." Ngôn từ của anh luôn rất đơn giản, nhưng mà giọng nói hơi trầm thấp nghe rất dễ chịu.

Đường Tử Thiến rất thích giọng nói của anh, chỉ là, người ta đang gọi điện thoại, cô phải tránh nghi ngờ, vì thế định trở về phòng. Cố Hoành đã nhìn thấy cô, cho nên rất nhanh cúp điện thoại.

"Đường Tử Thiến." Anh gọi cô lại.

Nếu anh đã nói chuyện điện thoại xong, vậy Đường Tử Thiến đi ra: "Cố tiên sinh, chào buổi chiều." Cô tươi cười vui vẻ, ngủ ngon, tâm tình tốt.

Cố Hoành nhìn nhìn quan cảnh hoàng hôn trầm trầm ngoài cửa sổ, thật sự nói không ra câu "Chào buổi chiều", bây giờ đã chạng vạng rồi.

"Ngủ ngon không?"

Đường Tử Thiến dùng sức gật đầu: "Rất ngon!"

Bên cạnh cửa phòng cô trang trí một bình hoa lớn cao cở nửa người, bên trong cắm mấy cây lông Khổng Tước(**), màu sắc chói mắt, hết sức xinh đẹp, cô đứng ở đó thưởng thức.

Cố Hoành chậm rãi đi về phía cô. Căn nhà không lớn, rất nhanh đã đi đến trước mặt cô.

"Em còn nhớ mình ngủ ở đâu không?"

Đường Tử Thiến vốn hoàn toàn không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng vừa nghe anh hỏi, thì bắt đầu hồi tưởng.

Đúng rồi, cô nói tắm xong rồi ngủ, cô ngồi trên sô pha chờ, sau đó thì...

"Anh lại bế tôi?"

Cố Hoành gật đầu.

Cố Hoành đã từng nói với cô những lời đó, biết được tâm tư của anh, sau đó anh lại bế cô... Trong lòng có chút ngọt, nhưng mà ngại ngùng nhiều hơn.

Cô ngủ ở trong mắt anh là dáng vẻ gì? A! Cô là người sẽ chảy nước miếng!

"Tôi... nặng không?" Đường Tử Thiến yếu ớt hỏi, thật ra không phải cô muốn hỏi chuyện này.

Cố Hoành: "Không nặng, em có thể mập thêm 5kg."

"Nhưng mà một khi người bình thường mập lên thì không dừng được, ngộ nhỡ tôi mập 10kg - 15kg thì sao?" Cô nói phải trái với anh.

Cố Hoành đánh giá cô từ trên xuống một lần, cười: "Em lùn như vậy, nếu mập thêm 15kg, có thể giống như quả cầu."

Đường Tử Thiến thẹn quá hóa giận: "... Anh mới giống quả cầu!"

Nói thì nói như thế, nhưng trong đầu cô đã đang tưởng tượng dáng vẻ của mình giống như biến thành quả cầu, đến lúc đó, có phải không cần dùng chân đi đường, mà trực tiếp lăn không?

Trí tưởng tượng là cái thứ đáng sợ, cô cố gắng làm cho mình dừng lại.

"Lại suy nghĩ lung tung gì đó." Cố Hoành cách cô nửa bước, khi anh nhìn cô phải hơi cuối đầu xuống. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô cách gần như vậy, mỗi một biểu cảm nhỏ xíu cũng nhìn ở trong mắt anh, sinh động lại thú vị.

"Không có."

"Không có à?"

"Ừm."

"Vậy em biết tôi đang suy nghĩ gì không?"

"Hả?" Đường Tử Thiến nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, sau đó, cô thấy biểu cảm trong mắt anh.

Tim cô đập "Bùng bùng".

Cố Hoành duỗi tay ôm cả người cô vào trong lòng.

Cái ôm của anh rất dày rộng, rất ấm áp, rất thoải mái. Đường Tử Thiến càng ngày càng hiểu rõ mình thích anh, không phải đơn thuần là thích.

Chẳng qua là, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tình cảm của Cố Hoành đối với cô đến quá nhanh, thậm chí cô cũng không biết khi nào thì anh bắt đầu động tâm với cô, luôn cảm thấy giống như sau lưng mình có nhãn hiệu gì đó, anh phát hiện ra, xác định, sau đó thì nhận định là cô.

Nhưng mà, cô vẫn rất bình thường, coi như rất lâu rất lâu trước kia, anh có ngọn nguồn với ba cô, vậy cũng không đến mức lấy tình yêu ra báo đáp. Chủ yếu nhất là, Cố Hoành cũng không phải người sẽ làm chuyện thế này.

Anh cũng có đủ vốn liếng để không miễn cưỡng bản thân, hơn nữa, cho dù anh muốn báo đáp một chút ân tình năm đó, cũng có rất nhiều cách thức khác.

Từ trước tới nay anh chưa nói lời muốn báo đáp, càng không nói chuyện khác. Anh vẫn đang làm, chính là đối tốt với cô, tốt đến mức độ này.

Anh cứ ôm cô như vậy, rất lâu không nói lời nào.

"Đường Tử Thiến, em thật đáng yêu."

Đường Tử Thiến đợi rất lâu, đợi đến những lời này.

Khó hiểu có chút thất vọng nha.

"Tôi dĩ nhiên đáng yêu, rất nhiều người đều nói như vậy."

"Em là người duy nhất, tôi cảm thấy đáng yêu."

"Tôi không tin, trên đời này nhiều người đáng yêu lắm, đặc biệt là baby. Anh sinh sống ở nước ngoài lâu như vậy, baby nước ngoài căn bản đều có đôi mắt to to, vô cùng đáng yêu."

"Tôi chỉ cảm thấy em đáng yêu."

Đường Tử Thiến rời khỏi ngực anh, đưa tay đẩy anh ra: "Anh đây là đang trêu ghẹo em gái sao?"

"Trêu ghẹo em gái?" Cố Hoành bật cười.

Đường Tử Thiến một mặt biểu cảm "Anh bị tôi nhìn thấu".

Cố Hoành cười ra tiếng.

Đường Tử Thiến tự động hiểu thành "Cười nhạo", trong lòng nói chẳng lẽ đây là anh khinh thường mình sao? Cảm thấy cô không cần trêu ghẹo cũng sẽ xuân tình rạo rực?

Ngay tại lúc cô bộc lộ tâm tình bất mãn, thì Cố Hoành đột nhiên cất bước đi về phía trước.

Bọn họ vốn đứng rất gần, anh bước về phía trước, cô nhịn không được lui về phía sau. Chỉ mới lui một bước, cô đã dựa vào vách tường.

Cố Hoành vẫn nhìn đôi mắt của cô, Đường Tử Thiến dời đi tầm mắt không đối diện với anh nữa, tiếp theo trong nháy mắt, anh đưa ngón tay ra nâng cằm cô lên.

Trong lúc cô khẩn trương lại kinh ngạc, anh cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô.

__________

(**) Bình hoa lông Khổng Tước:Cưng Chiều Cả Đời - Chương 32: Tôi chỉ cảm thấy em đáng yêu__________