*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cắt!"
Âm thanh này khắp nơi giống như nút bật đưa tin của đài phát thanh vậy, bầu không khí yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào ầm ĩ. Mọi người trò chuyện thì trò chuyện, dọn dẹp thì dọn dẹp, leng ka leng keng.
Lý Húc đứng đằng trước Đường Tử Thiến cảm khái nói: "Dáng người của Cố Hoành chúng ta thật sự là quá đẹp." Anh ta xoay người hỏi Đường Tử Thiến: "Tôi nói đúng không?"
Đường Tử Thiến thành thật gật đầu: "Rất đẹp." Sau đó cô đánh giá Lý Húc một chút, so sánh một chút.
Lý Húc đề phòng bắt lấy cổ áo của mình: "Cô nhìn cái gì? Dáng người của tôi cũng rất được, Ok."
Đường Tử Thiến lại thành thật nói: "Không cảm thấy."
Lý Húc: "Tôi điển hình là mặc đồ nhìn gầy, cởi đồ sẽ có thịt."
Đường Tử Thiến cười mà không nói.
Lòng tự trọng của Lý Húc đã bị thương tổn, anh ta bắt lấy tay Đường Tử Thiến kéo về phía mình: "Không tin cô chọt chọt, cơ bắp của tôi cũng rất săn chắc." Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, để cho Đường Tử Thiến chọt vào ngực anh ta.
Ban ngày ban mặt, Đường Tử Thiến cũng không muốn chạm vào anh ta, nhưng mà Lý Húc quá cố chấp, bắt lấy tay cô không buông. Trong lúc giãy giụa, đột nhiên truyền đến giọng nói của Cố Hoành.
"Lý Húc." Âm thanh hơi có vẻ trầm thấp, đây là dấu hiệu cảm xúc của anh không tốt.
Đi theo Cố Hoành thời gian dài như vậy, Lý Húc đã có thể dễ dàng phân biệt cảm xúc từ trong giọng điệu của anh, sau đó thay đổi thái độ của chuyện mình làm. Mà bây giờ, anh ta chắc nên tích cực khiêm tốn đi chờ chỉ thị.
Lý Húc lanh lẹ chạy đến trước mặt Cố Hoành, thái độ thuận theo hỏi: "Anh, có gì phân phó." Kêu một tiếng anh, lôi kéo làm quen, anh sẽ không đành lòng quá độc ác với anh ta.
Cố Hoành nhìn thoáng qua Đường Tử Thiến, sau đó nói với Lý Húc: "Hôm nay hậu cần phải đi mua đồ ăn, cậu đi giúp đỡ dọn dẹp đồ vật."
Lý Húc nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình: "Anh, bộ phận hậu cần có người, tôi muốn ở lại bên cạnh anh." Cũng kêu anh là anh, thì anh đừng nhẫn tâm như vậy, được không?
Cố Hoành không dao động: "Bên cạnh tôi cũng có người."
Người của anh còn không phải là Đường Tử Thiến sao, Lý Húc bi thương quay đầu lại nhìn Đường Tử Thiến, nếu không phải ngay từ đầu đã tạo quan hệ tốt với Đường Tử Thiến, anh ta có khả năng giở trò thủ đoạn gạt đi đối thủ cạnh tranh này.
Đường Tử Thiến thấy Lý Húc nhìn cô, cho rằng có chuyện, liền đi qua dò hỏi: "Thế nào?"
Lý Húc theo thói quen định giơ tay lên muốn chụp bả vai của cô, nhưng bàn tay đến giữa không trung, thì anh ta dừng lại, rút về.
Vì sao vận mệnh của anh ta trở nên thê thảm như thế, không phải do anh ta có quan hệ tốt với Đường Tử Thiến nên chọc cho Cố Hoành ghen chứ?
Haiz! Người đàn ông cấm dục quá lâu, ham muốn chiếm hữu quá mạnh, anh ta thông cảm.
"Hôm nay tôi không thể ở cùng một chỗ với cô, tôi phải đi theo hậu cần mua đồ ăn, làm nhân viên vận chuyển, cô đừng quá nhớ tôi."
Thấy dáng vẻ không tình nguyện của anh ta, Đường Tử Thiến cười nói: "Chẳng lẽ anh sợ di chuyển không nổi?"
"Di chuyển không nổi? Chuyện cười à, tôi thật sự rất khỏe mạnh." Lý Húc bị tổn thương lần nữa.
Đường Tử Thiến cúi đầu nhìn nhìn thân thể anh ta, lắc đầu: "Nhìn không ra."
Lý Húc câm nín, buồn bực. Anh ta duỗi tay chỉ chỉ Đường Tử Thiến, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nhịn xuống. Anh ta quay đầu lại nói với Cố Hoành: "Tôi vô cùng vui vẻ đi giúp đỡ hậu cần!" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vẫn luôn tốt hơn ở lại nơi này chịu sự tổn thương mà hai người gây ra cho mình.
Lý Húc tức giận rời đi, Đường Tử Thiến trả thù nho nhỏ một chút, tâm tình không tệ, trên mặt mang theo ý cười. Tầm mắt từ trên người Lý Húc thu hồi lại, không cẩn thận chạm vào tầm mắt của Cố Hoành.
Cảnh tượng tối qua hiện ra trong đầu một lần nữa, tim Đường Tử Thiến bỗng chốc đập nhanh hơn, gò má cũng đang ấm lên. Cô xoay người muốn đi, nhưng bị Cố Hoành gọi lại: "Đường Tử Thiến, lại đây."
"Ò." Đường Tử Thiến đi đến trước mặt anh.
Hiện tại chỉ là tạm nghỉ, đợi một hồi phải tiếp tục quay, cốt truyện tiếp theo là Nhiễm Tĩnh. Cô bỗng nhiên xông tới, thấy Cố Hoành còn chưa mặc trang phục xong, sau đó bị sắc đẹp của anh mê hoặc.
Lúc này, trên ngực Cố Hoành quấn một mảnh vải màu trắng, trên người khoác trung y màu trắng(**), mấy sợi tóc dài rũ xuống trước ngực trần.
Những người khác đều đang bận rộn chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, Đường Tử Thiến chăm sóc Cố Hoành là thuộc về hiện tượng bình thường, mọi người cũng không chú ý bọn họ.
Cố Hoành ngồi trên giường gỗ cổ xưa, Đường Tử Thiến đứng ở trước mặt anh, có thể thấy cơ bụng rõ ràng của anh.
Trên lưng quần có thể nhìn thấy 6 múi, lưng quần có che hay không cũng không biết.
Ở trong vòng giải trí này, nam minh tinh nhan sắc đẹp rất nhiều, Đường Tử Thiến cũng gặp qua không ít, nhưng đồng thời có dáng người tốt thì lại không được mấy người, ít nhất trước Cố Hoành, Đường Tử Thiến chưa từng thấy qua. Rất nhiều nam minh tinh cũng theo đuổi gầy ốm, như vậy trên ống kính sẽ đẹp mắt, còn thân thể trong thực tế thì yếu ớt, có mấy người cũng có chút cơ bắp, chỉ là không đẹp lắm.
Đường Tử Thiến tự nhận mình đã tu luyện thành công, không vì sắc đẹp rung động, nhưng hiện giờ tu vi đang không ngừng tan rã.
Trách chỉ trách Cố Hoành quá đẹp trai, không chỉ có lúc quay phim hành động, khuôn mặt và dáng người của anh như vậy, cũng đủ để mê đảo rất lớn.
Cô tin chắc, sau này phát sóng một tập, fans của anh lại muốn điên cuồng.
"Đẹp không?" Cố Hoành nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Đường Tử Thiến cả kinh, mới phát hiện ánh mắt của mình quá thẳng thắn, mặt cô càng nóng: "Tạm được." Cô căng da đầu trả lời.
Cố Hoành khẽ cười một tiếng: "Nhìn biểu cảm của em có thể không chỉ là tạm được."
Đường Tử Thiến bị nhìn thấu lại bị chọc thủng nên cứng họng, cố gắng tỏ ra có lý chẳng sợ: "Nhìn một chút cũng sẽ không sao, dù sao tập này phát sóng, sau đó vẫn phải bị rất nhiều người nhìn thấy."
Cố Hoành làm cô thẹn quá hóa giận, tâm tình không tệ: "Sau này em sẽ có nhiều cơ hội nhìn hơn."
"Đó là đương nhiên, tôi chính là trợ lý của anh."
Cố Hoành gật gật đầu, cài vạt áo lại: "Lấy giúp tôi một chai nước lại đây." Anh hắng giọng nói, dường như giọng nói không thoải mái.
Chăm sóc anh là trách nhiệm của Đường Tử Thiến, cô vội vàng đi lấy nước cho anh, lúc trở lại trước mặt anh, theo thói quen mở nắp chai trước rồi đưa cho boss, vặn một chút, không mở ra.
Cố Hoành duỗi tay: "Đưa tôi."
Đường Tử Thiến theo lời đưa anh, Cố Hoành nhẹ nhàng vặn ra, ngửa đầu lên uống.
Có thể do hôm nay anh quá đẹp trai, Đường Tử Thiến luôn cầm lòng không đặng mà chú ý anh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc này, cô bị hấp dẫn bởi vì anh ngửa đầu uống nước mà hầu kết di chuyển, da anh tốt, sạch sẽ, không có thịt dư, đường nét của cằm dưới và cổ tuyệt đẹp.
Hai lần tin tức sự kiện trước đó, fans Cố Hoành đều kêu gào ganh tỵ cô có thể làm trợ lý của Cố Hoành, vốn dĩ không có cảm giác sâu sắc bao nhiêu, nhưng bây giờ, lần đầu tiên cô mãnh liệt cảm thấy, mình đích xác rất làm người ta ghen tỵ.
Người đàn ông thật đẹp trai a, mỗi ngày cô đều có thể tiếp xúc gần gũi.
Thật tốt.
Cố Hoành một hơi uống nửa chai nước, uống quá nhanh, một ít lưu lại khóe miệng. Anh giơ tay lên muốn lau đi, trợ lý chu đáo cẩn thận Đường Tử Thiến vội vàng bắt lấy tay anh, ngăn lại: "Không thể lau như vậy, tôi làm cho." Hôm nay phải diễn thần sắc tốt một chút, cho nên thoa son, trên son môi có ít phấn, bộ dáng hơi có vẻ tái nhợt. Nếu lau đi, một lát nữa phải trang điểm lại.
Cô buông tay anh ra, nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong ba lô của mình ra, thật cẩn thận lau sạch giọt nước trên khóe miệng và cằm cho anh.
Làm việc này cần phải cúi người xít lại gần anh, sau khi lau xong lớp trang điểm vẫn còn được, Đường Tử Thiến hài lòng cười: "Được rồi."
Đang định đứng dậy, cô bỗng nhiên phát hiện Cố Hoành đang nhìn chằm chằm mình trong gang tấc. Lúc tim cô bắt đầu đập hỗn loạn, Cố Hoành vân đạm phong khinh nói: "Đường Tử Thiến, lông mi của em thật dài."
À, hóa ra anh là đang nhìn lông mi của cô.
Sợ bóng sợ gió một trận.
Cô thiếu chút nữa cho rằng anh là bị cô mê hoặc chứ.
Đường Tử Thiến chớp chớp mắt, cô đối với lông mi của mình vẫn rất hài lòng, nhưng trong môi trường làm việc, luôn có rất nhiều người gắn lông mi giả vừa dài vừa cong, cái này cô không phải là người trang điểm nên không rành.
Nhưng mà... "Anh cũng khá dài." Đường Tử Thiến không tiếc lời khen ngợi. Lông mi của Cố Hoành dài và dày hơn đàn ông khác, ai không biết sẽ cho rằng anh chuốt mascara. Trước kia xem phim điện ảnh đặc biệt của anh, Đường Tử Thiến cũng tưởng do trang điểm, sau này đi theo anh mới biết được anh chưa bao giờ chuốt mascara.
Cố Hoành cười: "Xem ra chúng ta vẫn rất..." Anh không nói ra hai chữ "Xứng đôi", sợ Đường Tử Thiến bị dọa chạy mất: "Sắp quay cảnh tiếp theo rồi."
"À." Đường Tử Thiến cầm lấy bình nước của anh xoay người rời đi.
Đạo diễn đang giám sát quay phim tìm góc độ, đột nhiên nói: "Đường Tử Thiến, cô giúp chỉnh sửa trang phục của Cố Hoành lại một chút."
Chuyên viên trang điểm đang ở bên ngoài sửa sang lại cho Nhiễm Tĩnh để quay trước.
"Muốn chỉnh sửa thành kiểu gì?" Đường Tử Thiến hỏi.
Đạo diễn đứng ở phía sau máy quay chỉ huy: "Kéo trang phục của Cố Hoành ra, kiểu nửa kín nửa hở, phải có cảm giác mỹ nam bị bệnh nhưng lại mị hoặc."
Đường Tử Thiến: "..." Đạo diễn, ngài tự mình ra tay được không? Thật là khó.
Đường Tử Thiến không dám chống lại lão đại đoàn phim, quay người lại, đối mặt với Cố Hoành lần nữa.
Hai tay Cố Hoành rũ xuống bên người, một cử chỉ hợp tác với cô.
"Anh tự làm?" Đường Tử Thiến kiến nghị.
Cố Hoành không nhúc nhích: "Vẫn là em làm tốt hơn, em có thể cẩn thận quan sát hiệu quả.
Đường Tử Thiến bất đắc dĩ, duỗi tay kéo vạt áo lúc nãy anh cài lại ra. Lúc ngực anh hiện ra trước mặt một lần nữa, Đường Tử Thiến nhịn xuống xung động nuốt nước miếng.
Cố Hoành đang nhìn cô đó, cô phải rụt rè mới được.
Cô mở rộng vạt áo một chút, quay đầu lại hỏi đạo diễn: "Như vậy được không?"
Cô nghiêng qua, đạo diễn nhìn nhìn, không hài lòng lắm: "Kéo ra thêm chút nữa."
Đường Tử Thiến làm theo.
"Cởi ra quá rồi, không thể lộ nhiều quá."
Đường Tử Thiến cài lại một chút.
Đạo diễn: "Như vậy không thấy rõ cơ bắp của cậu ấy, lộ nhiều hơn chút nữa."
Đường Tử Thiến lại kéo ra một chút.
Đạo diễn vẫn không hài lòng, chỗ ông ta còn vài chuyện vặt cần phải xử lý: "Đường Tử Thiến, tự cô sửa trước, cảm thấy đúng chỗ rồi kêu tôi."
Vì thế, Đường Tử Thiến kéo trang phục của Cố Hoành một cái rồi lui về phía sau quan sát một chút. Một lát sau, cô cảm thấy được, nửa kín nửa hở, nhìn một chút, muốn nhìn nhiều hơn nhưng lại không nhìn được, cái loại cảm giác ngứa ngáy khó nhịn trong lòng này, ừm, rất mị hoặc.
"Đạo diễn, ngài xem bây giờ được chưa?"
Đạo diễn nhìn qua, hài lòng: "Chính là như vậy, không tệ không tệ. Chuẩn bị bắt đầu quay."
Nhận được sự tán thành của đạo diễn, cảm giác thành tựu của Đường Tử Thiến đột nhiên sinh ra, nhìn "Kiệt tác" của mình thêm chút nữa.
Cố Hoành: "Mị hoặc không?"
"Mị hoặc!" Đường Tử Thiến là khoe khoang, nói xong mới phản ứng lại, sau đó, cảm giác thành tựu gì đó đều không có, chỉ có gò má nóng lên: "Tôi đi ra ngoài."
Cảnh này diễn một lần qua, sau khi quay xong Nhiễm Tĩnh đã phấn khích chạy tới nói với Đường Tử Thiến: "Hey, dáng người của Cố Hoành thật đẹp, tôi muốn nói với anh Thiên Lỗi nhà tôi, để cho anh ấy ganh tỵ một chút."
Nhiễm Tĩnh lấy di động ra, rất nhanh thì gửi một tin nhắn WeChat đi.
"Tử Thiến, tôi cũng hơi muốn làm trợ lý của Cố Hoành, như vậy thì có thể thường xuyên nhìn thấy dáng người của anh ấy."
"Cô là minh tinh."
"Haiz... Đáng tiếc." Nhiễm Tĩnh thở dài, chợt ôm Đường Tử Thiến, ở bên tai cô lặng lẽ nói: "Có cơ hội cô phải chọt chọt cơ bắp của anh ấy, nói cho tôi biết là cảm giác gì."
"Hài người đang nói gì đó?" Cố Hoành đi tới.
"Không có nói gì." Đường Tử Thiến chột dạ trả lời.
Đồng thời, Nhiễm Tĩnh nhận được tin nhắn WeChat, cô ta mở ra xem: "Oa! Anh Thiên Lỗi gửi ảnh cởi trần cho tôi. Chụp rồi, dáng người cũng thật đẹp, Tử Thiến cô xem..."
Đường Tử Thiến không thấy được, bởi vì di động của Nhiễm Tĩnh bị Cố Hoành cướp đi rồi.
Vật yêu thích bị cướp, Nhiễm Tĩnh năn nỉ: "Trả em, em còn chưa xem rõ nữa."
Cố Hoành trả cho cô ta: "Cầm đi tự mình xem, Đường Tử Thiến không xem."
Cô xem của anh là đủ rồi.
__________
(**) Trung y:__________