Chương 24: Rơi Xuống Nước
Ngãi Giai Giai không có sức lực chống cự, chỉ có thể mặc cho cô bé vứt cô vào trong ao.
"A ——"
Bùm —— một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cá ở trong ao cũng sợ tới mức bơi mất.
"Cứu mạng a, tôi không biết bơi ." Ngãi Giai Giai ở trong ao mà liều mạng giãy dụa lấy, uống quá nhiều nước, trước kia không biết nước êm dịu lại có sức lực như vậy, cuối cùng cô cũng cảm nhận được, bị dìm nước có mùi vị vô cùng khó chịu.
Trước kia khi cô ở tại bên giòng suối múc nước, dù cho rớt xuống nước, cũng sẽ không có bị nước dìm, bởi vì khe suối không sâu, làm cho cô cảm giác nước không có lợi hại.
"Người vô dụng như thế, chết đuối thôi." Cô bé cười tà nhìn Ngãi Giai Giai ở trong nước, cô càng giãy dụa, cô bé kia lại càng vui vẻ.
"Cứu mạng ——" Thân thể của Ngãi Giai Giai từng chút từng chút chìm xuống dưới, kỳ thật nước không sâu, nhưng là tương đối so với mỗi người lớn nếu so với cô tương đối thấp bé mà nói, đủ để bao phủ lấy cô. Cô giãy dụa hao hết thể lực, cuối cùng vẫn là không kháng cự nổi, mà ngất đi.
"Chết thì nói một tiếng, tao gọi người đến nhặt xác giúp mày." Cô bé nhìn thấy người trong ao không còn giãy dụa nữa, vì vậy mà hưng phấn nói, tựa hồ rất không để ý sống chết của người khác. (ác như quỷ ấy)
Cô hôm nay vốn là rất nhàm chán, chỉ là muốn tìm một chút chuyện để làm, không nghĩ tới lại gặp một người vô dụng, tự nhiên cho cô tiêu khiển, tin tưởng sẽ không có người trách tội cô, dù sao c chết hỉ là một người vô dụng mà thôi.
"Giai Giai ——" Bà Lâm đi ra cửa phòng, ở phía xa liền nhìn thấy thân thể cuả Ngãi Giai Giai từ từ chìm xuống đáy nước, vì vậy bối rối mà hô to, bằng tốc độ nhanh nhất đã chạy tới.
Ông Lâm ở trong phòng, nghe thấy bà Lâm bối rối, cũng chạy ra, vừa ra tới thì nhìn thấy bà Lâm đã nhảy vào trong ao cứu người, vì vậy cũng vội vàng chạy tới, không chút lựa chọn cũng nhảy vào trong ao cứu người.
Ông Lâm đem Ngãi Giai Giai đưa lên trên mặt đất, dùng sức đè ép l*иg ngực của cô, để cho cô nhổ ra nước đã uống vào trong bụng.
Cô bé đứng ở trên bờ, vẻ mặt khó hiểu nhìn ba người trong ao, nhìn bọn họ ẵm Ngãi Giai Giai đang hôn mê lên bờ, rất là không vui.
Một tên hầu nhỏ, không cần khẩn trương như vậy a.
"Bà Lâm, bà biết Tề gia chúng ta không nuôi người nhàn rỗi, đừng tưởng rằng bà đang ở Tề gia làm người hầu mấy thập niên, thì có thể biến thành chủ nhân."
Ông Lâm ôm Ngãi Giai Giai đang hôn mê, bà Lâm đi theo phía sau của ông, nghĩ rất nhanh phải chạy đi tìm bác sĩ, nhưng mà Tề Ngữ Ti lại chạy đến trước mặt của bọn họ, giữ chặt không cho đi.
"Bà Lâm, bà đây là có ý gì, rõ ràng không để ý tới tôi."
"Tiểu thư Tề Ngữ Ti, cô hình như cũng không tính là người của Tề gia a, cô chờ thiếu chủ lột da của cô ra đi." Bà Lâm vô cùng tức giận , bằng không cũng sẽ không mang tên họ của cô ta ra gọi. Cũng bởi vì quá tức giận, cho nên mới liều mạng mắng chửi người.
"Bà Lâm, đừng quên thân phận của bà, tôi dù nói thế nào cũng là em họ tiểu thư của Tề Gia, cẩn thận thái độ của bà." Bộ dạng của Tề Ngữ Ti ra vẻ chủ nhân cảnh cáo.
"Đừng cùng cô ta nhiều lời, cứu người quan trọng hơn." Ông Lâm khẩn trương nói, sau đó ôm Ngãi Giai Giai vượt qua Tề Ngữ Ti, tiếp tục chạy về phía trước.
Bà Lâm trừng liếc Tề Ngữ Ti, rồi cũng đi theo chạy ra.
"Mấy ngừơi —— tức chết tôi mà, tôi nhất định phải nói anh họ của tôi xử phạt mấy người." Tề Ngữ Ti ở phía sau cắn răng nghiến lợi rống to, rất là phẫn nộ.
Cô chính là em họ của thiếu chủ bọn họ, đợi lát nữa cô nhất định phải nói anh họ của cô vì cô mà làm chủ, trừng trị hai tên hầu này thật tốt, không đúng, hẳn là ba người, con bé chết tiệt coi như là một người, cho dù là người chết, cô cũng sẽ khiến cho nó chết không an tâm.