Chương 82: Chào con, bảo bối xinh đẹp của mẹ

Hạo Hiên nhận lệnh tiêm vào cơ thể Trương Thu Hà một loại ma túy.

“Cô cứ làm theo như những gì tôi nói, sau khi xong việc tôi sẽ đưa thuốc giải cho cô”

Trương Thu Hà yếu ớt gật đầu.

“Được”

Nhưng cô ta không biết được rằng không có thuốc giải gì ở đây cả…

Một tuần sau có tin tức truyền về, Lăng Tuyết Nhu bị sốc ma túy… chết không nhắm mắt.

***

Trình Thiên Vũ đứng lên rời đi, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Quay trở về bệnh viện, vừa đến cửa phòng, đúng lúc gặp được Từ Minh từ trong phòng vừa đi ra.

“Tôi đến thăm cô ấy một chút…”

Trình Thiên Vũ có vẻ nóng lòng, trầm trọng hỏi.

“Em ấy thế nào?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi… dù gì cũng truyền tám túi máu… cũng không thể tỉnh lại ngay được.”

Ngừng lại giây lát, Từ Minh quan sát Trình Thiên Vũ rồi thở dài, tiếp tục cằm nhằn.

“Hai vợ chồng cậu đúng là… hết người này đến người kia, không lúc nào khiến người khác yên tâm được.”

Trình Thiên Vũ nhíu mày, dĩ nhiên đã hết nhẫn nại.

“Tôi vào trong với em ấy”

Từ Minh nhìn theo bóng lưng vội vả của Trình Thiên Vũ ghét bỏ biểu môi.

Xem dáng vẻ vội vàng như thế, hẳn là đã nhớ ra hết thảy rồi!

Cái đồ thê nô!

Số kiếp độc thân như anh thật sự không thẩm nổi.

***

Quý Dư vừa mở mắt ra đã cảm nhận được có ai đó nắm chặt lấy tay cô.

Trình Thiên Vũ vẫn còn đang ngủ, cằm đã mọc râu lún phún, hai quần mắt thâm đen như gấu trúc, anh ngủ say nhưng vẫn không quên nắm tay cô.

Trình Thiên Vũ ngủ không sâu giấc, nên khi cảm nhận được có người nhìn mình anh bỗng dưng mở mắt ra thì đúng lúc va phải nụ cười tươi của Quý Dư.

“Vợ… em tỉnh rồi?”

Quý Dư cười khẽ.

“Ai là vợ anh?”

Trình Thiên Vũ sốt sắng ôm Quý Dư vào lòng.

“Anh nhớ ra rồi, em là vợ của anh”

Anh ôm rất chặt, khiến Quý Dư hơi khó chịu, nhưng cô vẫn không nói gì, lẳng lặng ôm lại anh.

Cô biết, có lẽ Trình Thiên Vũ đã bị doạ cho sợ rồi. Ở trong phòng sinh, lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ au của anh, Quý Dư không dấu nổi đau lòng.

Thật ra cô cũng rất sợ hãi, khoảnh khắc khi đứa bé vừa cất tiếng khóc chào đời, cũng là lúc máu trong người cô tuông ra ào ạt.

Càng lúc ý thức càng mơ hồ, giây phút đó cô đã nghĩ rằng bản thân mình có thể sẽ chết trên bàn sinh.

Ôm cô được một lúc, Trình Thiên Vũ bỗng trầm giọng.

“Chỉ sinh một đứa này thôi, sau này không sinh nữa”

Quý Dư cũng chỉ đồng ý qua loa cho có.

“Được rồi, con gái đâu?”

Từ lúc sinh cho đến giờ cô chưa được gặp con gái. Nghe anh nhắc đến thì bỗng nhiên không chờ nổi nữa, muốn gặp con ngay lập tức.

Trình Thiên Vũ lúng túng nhìn xung quanh, không thấy cục cưng đâu bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.

Hốt hoảng xoay người định đi tìm thì chợt nhớ ra hôm nay cục cưng có lịch tiêm phòng.

Trình Thiên Vũ chợt thở phào.

“Chắc mẹ bế đi tiêm, em chờ một chút”

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của anh, Quý Dư không khỏi hốt hoảng, giọng cũng không kìm được run run.

“Thiên Vũ, con… đã xảy ra chuyện gì sao?”

Biết rõ có lẽ Quý Dư đã hiểu lầm ý mình, Trình Thiên Vũ nhẹ giọng trấn an.

“Con không sao cả, vợ sinh cho anh một cô con gái khỏe mạnh, xinh đẹp…. chỉ là mẹ nhắc đi nhắc lại hôm nay cục cưng có lịch tiêm phòng mà anh quên mất…”

***

Một lúc sau Trình phu nhân quay trở lại, trong lòng ôm một đứa bé.

Thấy Quý Dư đã tỉnh bà vui mừng, cẩn thận cúi người xuống đưa đứa bé sang cho Quý Dư.

“Con vừa mới tỉnh, cẩn thận…”

Có lẽ do lần đầu làm mẹ Quý Dư bế con không được tự nhiên lắm, cô nhìn bé con trong lòng bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy.

“Chào con, bảo bối xinh đẹp của mẹ”

Trình Thiên Vũ không nhịn được khoé môi đang cong lên, nhưng lại bị Trình phu nhân đánh tan cảm xúc.

“Mày xem mày có giống kẻ lang thang không, mẹ có đem đồ đến kìa, vào trong thay đi”

“Đừng có dọa sợ cháu nội của mẹ, nó tưởng ba nó là ăn mày, sẽ khóc lên cho mà xem”.

Đột nhiên tiểu Hân Nghiên đang ngoan ngoãn bỗng gào khóc lên.

Quý Dư luống cuống tay chân nhìn về phía Trình phu nhân cầu cứu.

“Không sao, không sao, cục cưng đói thôi”

Nhưng ánh mắt bà lại bắn sang Trình Thiên Vũ với ý trách móc.

“Đó mày xem, mẹ nói có sai đâu… còn không đi mau”