Chương 45: H Trừng phạt

“Vợ, có biết hôm nay anh tức giận lắm không”

Anh từng bước cởi bỏ đồ trên người, vật nam tính cương cứng vội vả tiến vào trong.

Quý Dư cong người đón nhận, cố gắng thích ứng, chỉ thấy vật to lớn đó di chuyển dần vào bên trong lắp đầy mật huyệt.

Vào được bên trong, Trình Thiên Vũ lộ rõ vẻ thoả mãn.

“Cái miệng nhỏ này… a…chặt quá”

Thấy cô mắt mờ mịt hơi nước, anh híp mắt chuyển động thân dưới, Quý Dư bị vật to lớn bên trong khoấy đảo đến run rẩy, nói cũng không rõ chữ.

“Anh nhẹ…a… một chút đi”

“Về sau còn dám trốn đi xem mấy thứ đó nữa không. Hửm?”

“Ưm”

Trình Thiên Vũ vùi đầu vào cổ cô cắn nhẹ một cái, kɧoáı ©ảʍ đang nhấn chìm khiến cô cũng không thấy đau.

Động tác anh không nhanh không chậm vừa vặn phát ra tiếng nước nhép nhép, tiếng va chạm phạch phạch.

Không nghe cô trả lời anh nhướng mày thúc sâu một cái.

Quý Dư mềm nhũng như vũng nước, cô không biết làm gì ngoài lắc đầu lia lịa.

Trình Thiên Vũ hài lòng nhưng vẫn ghì chặt eo thon thúc vào, từng cái từng cái sâu tận vào trong. Vật nam tính đã to hơn mấy phần, căn tràn khít chặt nơi tư mật.

“Gọi anh đi”

Phía dưới luôn truyền đến cơn kɧoáı ©ảʍ đến rùng mình, phía trên bầu ngực còn được anh xoa nắn, liếʍ láp. Thứ kích này này quá lớn, vượt xa sức chịu đựng, cô chỉ biết vô lực cố gắng hít thở, miệng kêu rêи ɾỉ không ngừng.

“Không…a… mạnh quá rồi…”

“Dừng lại…một lúc…ức”

Cô vẫn còn mặc bộ váy đó, khoá váy bị anh kéo xuống lộ cảnh xuân lấp ló, to tròn trắng nõn còn in rõ dấu dâu tây anh mυ"ŧ để lại.

Phía dưới váy chỉ bị anh vén sang một bên theo đường xẻ tà, qυầи ɭóŧ gợi cảm còn vắt vẻo trên cổ chân.

Trình Thiên Vũ dừng động tác lại, nhìn cảnh tượng da^ʍ mĩ trước mắt không nhịn được mà thở hắt ra một hơi.

Đặt chân cô lên vai, anh nghiêng người thúc sâu vào, tư thế này khiến anh tiến vào sâu trong cô, cảm nhận rõ từng cơn co rút nơi hoa huy*t,

từng thớ thịt non mềm mυ"ŧ chặt chẽ lấy anh.

“Chiết tiệt, ông đây có ngày chết trên người em”

Qua một lần vận động, Trình Thiên Vũ bế cô lên lầu, vừa vào đến phòng đã ném cô lên giường.

Nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp này của cô, đêm nay bị biết bao nhiêu người thấy, ánh mắt anh thoáng tia ảm đạm.

Nhìn vào ánh mắt kia, cô có hơi hoảng loạn, ánh mắt đó như thể báo hiệu một cơn thịnh nộ sắp ập đến.

“Anh, định làm gì…A”

Trình Thiên Vũ không trả lời, đem chiếc váy cô đang mặc xé toạt ra làm hai.

Cảnh xuân phô bày trước mặt khiến anh đỏ mắt, nội y đã cởi từ trước nên đập vào mắt là làn da trắng tuyết.

Nhìn lướt qua dấu vết đậm nhạt anh để lại, xuống đến vùng tư mật mê người, hoa huy*t sau cuộc kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi vẫn chưa kịp khép lại, bạch dịch khi nảy anh bắn vào bên trong đang từ từ tràn ra ngoài.

Trình Thiên Vũ nhìn đến kích động lại mạnh tay xé ra mảnh vải cột hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, cười trầm thấp.

“Bây giờ mới biết sợ?”

Quý Dư bị trói hai tay, còn chưa định thần đã bị dị vật kia xong thẳng vào, vừa vào đã điên cuồng chuyển động, đem bạch dịch khi nảy đẩy ngược vào trong.

Quý Dư không thể phản kháng chỉ có thể ngửa người ra nghênh đón từng cú thúc như trừng phạt của anh. Cuối cùng cô cũng không chịu nổi, vặn vẹo thân dưới rên rĩ cầu xin.

“A… đừng như thế… Ư… không được… sâu lắm rồi”

Trình Thiên Vũ nhướng mày.

“Biết sai rồi”

Cô liên tục gật đầu.

“Biết…biết rồi”

“Sai ở đâu”

“Không nên tới…ức… những nơi đó…Aaa”

Trình Thiên Vũ vẫn thúc sâu, hiển nhiên chưa hài lòng với câu trả lời đó. Ánh mắt của anh bị du͙© vọиɠ vẫn đυ.c, giọng khàn không tưởng tượng nổi.

“Sau này không được mặc hở như vậy nữa… biết chưa?”

Quý Dư gào đến khàn giọng, nghe vậy vội vả thuận theo ý anh.

“Không… mặc nữa…ông xã tha…hức”

Vừa nói cô vừa khóc đến đáng thương, Trình Thiên Vũ thở dài đưa tay lên lau nước mắt cô, hôn lên hàng nước mắt, cuối cùng hôn lên môi cô, môi lưỡi giao thoa ướŧ áŧ.

“Miệng dưới thì cắn chặt… miệng trên thì ngọt ngào như bôi mật. Em muốn gϊếŧ anh.hửm”

Trình Thiên Vũ cảm nhận cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến, sống lưng tê dại không hẹn trước mà rùng mình, tinh hoa tanh, màu đυ.c phóng thích hết vào bên trong.