Chương 19: Ghen

Nàng ngưng lại khi nghe lời Mộng Bạch vừa nói. Cứ tưởng tiểu thư nhà họ Quách đoan trang, lễ nghĩa, nhưng thật không ngờ đến nay khi nghe lời Mộng Bạch nói, nàng mới biết điều đó là không đúng.

Thất vọng khi người đầu tiên chạm vào cô không phải là mình, nàng im lặng, nhìn về người phía dưới, có chút khó chịu, nàng cắn nhẹ môi mình.

Còn về Mộng Bạch, hạ thân ngứa ngáy, cô chỉ biết cọ hai chân vào nhau, cặp mông cứ thế vểnh cao lên thầm muốn Từ Bích sẽ lắp đầy cô. Nhưng đợi mãi người phía sau cũng không có động tĩnh gì, cô bèn ngồi dậy, xoay người lại.

Vừa xoay lại, đối mặt cô, Từ Bích lúc này mím môi, khuôn mặt nhăn nhó, có chút không hài lòng. Dáng vẻ lúc này của nàng thật khác với khi nãy, khi nãy mạnh mẽ cường bạo cô đến thế mà bây giờ lại mong manh, yếu đuối, nhìn thật muốn che chở mà!

"Bé ngoan, em sao thế?"

Tựa người vào sofa, cô đưa tay kéo Từ Bích vào lòng, hai tay cô ôm trọn lấy thân thể nàng.

Đặt hai chân nàng ngang đùi mình, để đầu nàng tựa vào ngực, tay cô vuốt nhẹ mái tóc nàng. Mà lúc này, được che chở, yêu thương như thế làm Từ Bích không khỏi sinh ra cảm giác ỷ lại. Nước mắt của nàng chỉ chờ sự yêu thương đó mới rơi ra.

"Ưʍ... còn không phải là tại chị sao?"

Nàng như một đứa trẻ mà nhõng nhẽo. Còn Mộng Bạch khi nghe thế thì ngớ người, nhưng thoáng cô đã hiểu lí do.

"Ái chà, thì ra dáng vẻ cường bạo của em khi nãy lại mất vì một câu nói sao?"

Cùng lúc, cô hứng tình mà đánh mạnh vào một bên mông nàng, một tiếng bốp vang lên.

"Chứ còn gì, tưởng đâu chị thủ thân như ngọc, nhưng... ai có dè, quỷ háo sắc nhà chị lại để người khác động vào"

Nàng ấm ức nói. Mà không nói thì thôi, đã nói thì lại làm Mộng Bạch thêm hào hứng, hóa ra cô nhỏ này cũng bắt đầu có tình cảm với nàng rồi. Thật không biết tên Cố Đình Xuyên nếu biết được chuyện này sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

"Chẳng phải em cũng từng lăn lộn với Cố Đình Xuyên sao? Khác gì chị! Chị chỉ để người khác liếʍ huyệt, bản thân cũng chưa bị phá à nha! Còn em, huyệt béo nhà em, đã từng bị chạm qua, bị hắn cắm đến sung sướиɠ. Em xem chị nói có đúng không?"

Nói xong, cô dùng tay chân nàng, dang rộng hết cỡ. Lấy tay vạch mép qυầи ɭóŧ ra, lại cảm thấy không đủ, cô mạnh tay xé phăng nó đi.

Từ Bích lúc này chỉ biết trợn tròn mắt, qυầи ɭóŧ cứ thế bị xé đi, mà đó cũng không phải là đồ của nàng à nha, là đồ người ta đó, hơn hết lại còn là đồ mới nữa.

"Em nhìn chị làm gì? Thấy vướng víu nên chị xé rồi"