“Mát… Mát quá…” Tô Ngọc Cầm chạm vào được một thứ cực kỳ mát mẻ, cô vui sướиɠ mà lại gần nó. Nhưng chưa được bao lâu thứ kia lại muốn rời đi vì thế cô nhíu mày, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Đừng đi! Nóng!”
Âm thanh nũng nĩu cùng gương mặt hồng hào khiến toàn bộ lý trí của người đàn ông gần như mất hết. Anh cố gắng hít một hơi thật sâu, hôn nhẹ lên môi cô. Sau đó dùng giọng nói trầm thấp đến đáng sợ hỏi, cô gái nhỏ dưới thân.
“Tôi là ai?”
Nếu cô không phân biệt được anh là ai cho dù bản thân đã nhịn đến muốn chết anh cũng sẽ không chạm vào cô.
Tuy nhiên câu trả lời của cô lại khiến anh vui sướиɠ đến phát điên.
“Dương… Dương… Kỳ… Hức… nóng quá! Giúp em…” Bàn tay nhỏ trắng nõn bám lấy đầu vai anh, cô cố gắng vươn mình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hành động của Tô Ngọc Cầm làm sợi lý trí cuối cùng của Dương Kỳ đứt cái “pạch”, anh cười nhẹ sau đó cúi người hôn lên đôi môi bản thân yêu thích. Chiếc lưỡi Dương Kỳ thừa cơ linh hoạt chui vào, không hề kiêng nể gì mυ"ŧ dòng nước ngọt ngào trong miệng cô.
Môi Dương Kỳ nhẹ nhàng cắn vành tai mẫn cảm của cô, chọc Tô Ngọc Cầm không nhịn được cầu xin.
“A… Không cần…”
Dương Kỳ không để ý tới cô cầu xin tha thứ, tiếp tục hôn lên xương quai xanh non mịn mà khêu gợi, sau đó trượt xuống phía dưới, hôn lên nơi mượt mà cao ngất, đầu lưỡi lửa nóng ở trên vòng quanh, **** *** không ngừng, làm cho Tô Ngọc Cầm thở gấp liên tục.
Trong bóng tối, mắt Dương Kỳ không khỏi lộ ra ánh sáng hưng phấn, anh ta cúi người ngậm lấy nụ hoa đứng thẳng tham lam nhấm nháp, bàn tay lớn không ngừng xoa nắn bên còn lại còn lại.
“A… Đau…” Dương Kỳ dùng sức mυ"ŧ cắn, làm cô bị đau khẽ kêu lên.
Miệng Tô Ngọc Cầm phát ra tiếng ngâm nga, càng kí©h thí©ɧ Dương Kỳ. Mắt anh hiện lên một chút ý cười tà mị, bắt đầu tùy ý chà đạp mỗi một tấc da thịt nộn hoạt trên người cô, muốn cô vĩnh viễn nhớ rõ, cô là như thế nào ở dưới thân anh ta uyển chuyển hầu hạ.
“Ưm… Không…” Da thịt trắng mịn của Tô Ngọc Cầm bị Dương Kỳ không ngừng gặm cắn, cô kháng cự không ngừng vặn vẹo thân thể mềm mại, đồng thời cặp bánh bao to lớn cũng không ngừng cọ xát thân thể trần trụi tinh tráng, càng thêm kích động anh ta.
Dương Kỳ tách ra hai đùi ngọc trắng noãn thon dài, thắt lưng mạnh mẽ xoay một cái, Tiểu Dương Kỳ giống như con rắn nhỏ nháy mắt linh hoạt chui vào trong thân thể cô, Tô Ngọc Cầm không tự chủ được thắt chặt.
"Ưm! Nóng! Lớn… lớn quá!” Tô Ngọc Cầm khó chịu rên nhẹ thành tiếng, lông mày nhíu lại, cơ thể lại theo bản năng mà đón nhận anh
Dương Kỳ đè ép trên người cô gái nhỏ, nhẹ cắn vành tai cô, hơi thở ẩm ướt nóng ấm lướt nhẹ trên vành tai: “Thả lỏng một chút, tôi sẽ khiến em càng thoải mái hơn.”
Đôi môi anh lướt đến môi cô, nhẹ nhàng mà hôn, dần dần chuyển thành một nụ hôn sâu, hút hết không khí trong khoang miệng cô.
Lửa nóng quấn quýt, khó thể diễn tả thành lời, giống như hai con rắn quấn chặt lấy nhau không thể tách rời.
Từ những cơn rung động nhẹ của cô gái nhỏ, anh biết cô đã bay đến đỉnh cực khoái. Anh kéo cô gái nhỏ, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Làm chết em!”
“Chậm… chậm một chút… sẽ chết mất!” Tô Ngọc Cầm cắn môi kìm nén sự rêи ɾỉ.
Quan một lúc lâu sau, trong bóng tối tràn ngập mùi vị *** loạn, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tô Ngọc Cầm từ từ tỉnh lại, một lần lại một lần bị yêu cầu điên cuồng.
Hàng lông mi thật dài của cô che dấu đôi mắt trong suốt, cánh mũi nhỏ nhắn trắng nõn, đôi môi anh đào mềm mại cắn chặt mang theo những tia máu nhỏ…
“Thả lỏng một chút, chặt như vậy, anh căn bản không động đậy được.”
Tô Ngọc Cầm ngơ ngác, bóng tối làm hai người không thấy rõ nhau, đầu cô càng ngày càng đau hơn.
“Ngoan!”
Lúc này, tác dụng của thuốc càng lớn, Tô Ngọc Cầm lộ ra tươi cười quyến rũ, hai tay vòng lên ôm cổ anh ta, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ hắn vành tai nói:
“Vậy… anh nhẹ chút, em… sợ đau.”
Dáng vẻ khiêu gợi cùng động tác khıêυ khí©h như vậy, quả thực làm cho Dương Kỳ không có cách nào chống đỡ. Cơ thể Dương Kỳ đã muốn sôi trào đến cực điểm, động tác hắn ra vào cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.