Chương 50: Bắt nguồn

Hành động này của Dương Thanh Phong chính là ngầm chấp nhận Tô Ngọc Cầm chính là cháu dâu Dương gia. Điều này khiến những người nhà họ Dương không khỏi bất ngờ, không ai không biết ông ngoại Dương là một người cực kỳ khó tính và khắt khe. Việc ông đồng ý cuộc hôn nhân như thể là một điều khẳng định với Tô Ngọc Cầm.

Đồng thời cũng có người tò mò trong vòng ba mươi phút kia rốt cuộc Tô Ngọc Cầm đã nói và làm những gì mà khiến Dương Thanh Phong chấp thuận cô.

“Nhận lấy đi!” Ông ngoại Dương dùng bộ dáng kiên quyết không cho cự tuyệt nhìn thẳng vào Tô Ngọc Cầm.

Tô Ngọc Cầm có chút không biết làm sao liền đưa mắt nhìn Dương Kỳ hi vọng anh giải vây. Mối quan hệ của bọn họ vẫn chưa rõ ràng tất cả đều như đi trên lớp băng mỏng. Nếu một ngày nào đó hai người tách ra việc này rất khó giải quyết.

Tuy nhiên lần này Dương Kỳ dường như không nhận được tín hiệu của Tô Ngọc Cầm. Trong lòng anh đang vô cùng vui sướиɠ bởi quyết định của ông ngoại nhưng trong lòng lại không thể hiện gì cả.

“Em nhận lấy đi, đây là tấm lòng của ông ngoại!”

Vì thế trước ánh mắt của bao nhiêu người nhà họ Dương, Tô Ngọc Cầm liền được Dương Thanh Phong chính tay đeo vòng ngọc cho. Cô có chút ngượng ngùng, đành mỉm cười: “Cháu cảm ơn ông!”

“Ngọc Cầm, Dương Kỳ từ nhỏ đã bướng bỉnh vì thể mong cháu hãy quan tâm thằng bé thật nhiều nhé. Nhưng mà cũng đừng vì thế mà ủy khuất bản thân mình, nếu thằng bé sai đừng dung túng cho nó.”

Tô Ngọc Cầm gật đầu. Cô sẽ không dung túng anh vì anh không bao giờ làm việc có lỗi với cô. Hơn thế nữa hiện tại quan hệ của cô và anh vẫn chưa thân mật đến mức ấy.

Việc ông ngoại Dương trao vòng ngọc cho Tô Ngọc Cầm khiến nhiều người bất ngờ nhưng cũng khiến người ghen ghét. Họ cho rằng Dương Kỳ dù sao cũng chỉ là cháu ngoại tại sao có thể nhận vòng ngọc của bà nội để lại cho con dâu. Không những thế vòng ngọc này còn đại diện cho thân phận và địa vị trong Dương gia. Tại sao người ngoài như cô ta có thể nhận cơ chứ!

Người em học này của Dương Kỳ thật đặc biệt, cô cảm thán.

Hai người Tô Ngọc Cầm dưới ánh mắt của Dương Kỳ rời đi. Đến hoa viên Dương Tiểu Vân liền bỏ tay cô ra, đi đến ghế đá ở ven hồ bơi ngồi xuống.

“Chị Ngọc Cầm, chị làm nghề gì vậy?” Câu hỏi đơn giản như thể cô ta chỉ đơn thuần tò mò.

Tuy không biết cô ta hỏi vậy có ý gì nhưng Tô Ngọc Cầm vẫn trả lời: "Diễn viên!”

“Oa, chị làm diễn viên. Từ trước đến này, đối với ông nội diễn viên chính là nghề hạ tiện. Anh Dương Kỳ bước vào nghề này, ông nội vẫn luôn không vui đâu. Nếu không biết được chị cũng là diễn viên nhất định sẽ đuổi chị đi đó. Ôi không em lỡ lời!”

Dương Tiểu Vân lúc này dường như nhận ra mình lỡ lờ vội vàng bịt miệng lại. Tô Ngọc Cầm buồn cười nhìn cho khôn vặt này của cô ta. Không lẽ cô gái nhỏ cho rằng chỉ cần vai câu nói này của cô ta, cô sẽ không xấu hổ mà bỏ đi.

Đáng tiếc, cô gái nhỏ phát thất vọng rồi! Tô Ngọc Cầm khẽ cười, vén lọn tóc ra sau tai.

“Không sao! Chị cũng đã nói rõ với ông ngoại, ông ấy không hề phản đối mà còn ủng hộ chị!”

Dương Tiểu Vân không ngờ Tô Ngọc Cầm mặt dày như vậy, cô ta gượng cười. Trong lòng lại thầm chửi mắng Tô Ngọc Cầm.

“Oa, vậy sao! Vậy thì tốt quá rồi, làm em lo muốn chết! Mình về thôi chị, chắc bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đó!” Nếu còn ở đây nữa cô ta sẽ nhịn không được mà đẩy Tô Ngọc Cầm xuống hồ mất.

“Được!”

Sau hơn hai tiếng thì tiệc mừng thọ của ông ngoại Dương cũng kết thúc. Vì ngày mai Dương Kỳ có lịch trình nên anh cùng Tô Ngọc Cầm lái xe trở về chung cư.

Trên xe, Tô Ngọc Cầm im lặng quan sát Dương Kỳ, trong đầu bỗng nhớ lại lời của ông ngoại Dương nói với cô khi hai người ở trong phòng.

“Khi con nhỏ thằng bé bởi hôn nhân của ba mẹ mình mà khổ sở, luôn bị mọi người bắt nạt chính vì vậy nó luôn tự tạo cho mình một lớp bọc vô cùng kín đáo khiến người khác không cách nào nhận ra tâm trạng của nó được.”

Ông ngoại Dương dùng một lát, hướng ánh mắt về phía xa. Nếu năm đó ông không cố chấp thì nhất định cả con gái và Dương Kỳ đều sẽ không phải hứng chịu sự đau khổ như hiện tại. Nhưng may mắn, ông đưa mắt nhìn Tô Ngọc Cầm đang ngồi ở bên kia. Con bé nhất định sẽ giúp thằng bé lấy lại sự vui sướиɠ, hạnh phúc vốn dĩ đã mất đi trong mắt nó.

“Ngọc Cầm, có lẽ hiện tại thằng bé chưa đủ sẵn sàng để kể hết mọi chuyện với cháu. Nhưng ông mong cháu hãy đợi thằng bé một chút. Ông cảm nhận được, Dương Kỳ, thằng bé thực sự yêu cháu bằng cả trái tim. Tại đây ông giao Dương Kỳ cho cháu. Hãy chăm sóc nó giúp ông nhé!”

“Nghĩ gì mà trầm tư như vậy?” Dương Kỳ quay đầu nhìn về phía Tô Ngọc Cầm liền thấy cô đang ngẩn người nhìn anh chăm chú. Anh mỉm cười, búng nhẹ vào trán cô khiến cô giật mình.

“Đau!” Tô Ngọc Cầm dùng tay che trán, môi hơi hơi cong lên như mang theo chút hờn dỗi làm Dương Kỳ thật muốn kéo cô vào lòng hôn một cái. Tuy nhiên anh không thể làm như thế được vì đèn sắp chuyển xanh rồi.

“Bỏ tay ra cho anh xem nào!” Lực đạo của mình như thế nào anh hoàn toàn biết rõ làm sao có thể làm cô bị thương nhưng mà làn da của cô non mềm như vậy, anh bỗng có chút không chắc chắn.

Tô Ngọc Cầm bĩu môi, quay đầu đi không cho anh chạm vào. Uổng cô cô thương anh, lo cho anh vậy mà anh búng trán cô không thương tiếc như vậy. Cô vẫn còn đang trong trạng thái “hậu bệnh nhân” mà.

Thấy cô không phản ứng gì, Dương Kỳ cho rằng cô giận liền có chút luống cuống.

“Đừng giận mà, anh không cố ý đâu! Hay là… anh đưa em đến một nơi để chuộc lỗi được không?”

Tô Ngọc Cầm không nói gì, cô nén cười quay đầu về phía cửa sổ để mặc Dương Kỳ lo lắng. Ai bảo anh không biết nặng nhẹ, cho chừa!