“Nhưng cái gì?” Tô Ngọc Cầm cảnh giác nhìn anh. Người này mỗi khi cười như vậy đều là đang tính kế người khác. Cô không khỏi lùi lại nhưng còn chưa kịp rời đi liền bị anh kéo lại.
Hai tay Tô Ngọc Cầm để trên ngực anh, cô sợ hãi nhìn ra ngoài sợ ba mẹ đẩy cửa bước vào. Thấy không động tĩnh gì mới quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
Dương Kỳ nhìn hành động đáng yêu của cô không khỏi mỉm cười, anh cưng chiều mà hôn lên trán cô. Anh ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Tô Ngọc Cầm, thoải mái thở ra một tiếng.
“Em phải cùng anh tham gia một bữa tiệc! Khoảng hơn hai tháng nữa, khi đó em đã bình phục rồi.”
Tô Ngọc Cầm nhíu mày, sao cô nghe mùi bị tính kế dữ vậy! Mà từ từ… bữa tiệc? Anh có bữa tiệc gì mà cô không biết, trợ lý Vương nói trong vòng ba tháng tới anh không tham dự bất cứ một event nào cơ mà. Chẳng lẽ… Tô Ngọc Cầm nhìn anh. Dương Kỳ vừa nhìn liền biết cô đang nghĩ gì vì vậy anh liền gật đầu.
“Thế nào? Đồng ý chứ?”
Thái độ khıêυ khí©h cùng thách thức của anh khiên Tô Ngọc Cầm khó chịu. Dù sao cũng chỉ là 1 bữa tiệc đi thì đi, cô sợ gì chứ. Tô Ngọc Cầm gật đầu.
Đã đạt được ý định của mình, Dương Kỳ hôn lên môi cô một cái rồi mới đứng đậy. Vừa hay lúc này cánh cửa cũng mở ra, ba mẹ Tô cùng nhau bước vào. Trên tay họ là kết quả kiểm tra của Tô Ngọc Cầm, hôm nay mẹ Tô vì không yên tâm đã để cô làm thêm một bước kiểm tra tổng quát.
Hiện tại biết bệnh tình của cô ổn định, họ mới yên tâm đi làm việc được. Từ nhỏ Tô Ngọc Cầm đã phải sống tự lập, vì thế nên rất nhiều người cho rằng nhà họ Tô rất nghèo. Ba mẹ Tô phải đi làm xa, cô phải sống với bà ngoại. Bà ngoại biết cô thiếu vắng tình thương của ba mẹ nên rất bao bọc cô. Điều này cũng là một phần tạo nên tính cách muốn làm gì thì làm cùng chút ngây thơ của cô ở kiếp trước.
“Ngọc Cầm, kết quả kiểm tra rất tốt. Ngày mai con có thể xuất viện được rồi! Mẹ đã nhờ Dương Kỳ chăm sóc con nên có gì con cứ nhờ thằng bé đừng ngại biết không!” Mẹ Tô sợ con gái không muốn nhờ vả liền nói. Tính cách con bé chính là vậy, cho dù thân thiết đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không muốn làm phiền người khác.
“Thay chị chúc bác sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Ơ… chị Ngọc Cầm…” Tiểu Trần không ngờ được Tô Ngọc Cầm sẽ nhớ chuyện mình nói. Cô ngơ ngác có chút không biết làm sao, đứng im ở đó.
Tống Nhu cũng biết được chuyện này, từ trước đến nay mọi người luôn cho rằng Ngọc Cầm đanh đá, khó chiều nhưng trên thực tế với nhân viên bên cạnh mình cô luôn giúp đỡ hết sức.
“Nhận lấy đi!” Chị mỉm cười nói.
Tiểu Trần cảm động đến rơi nước mắt, liên tục cảm ơn Tô Ngọc Cầm. Dương Kỳ ở một bên lần nữa cảm thán sự tốt bụng của cô gái nhỏ này.
Đợi cho mọi người đi hết, Tô Ngọc Cầm mới yên lặng ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ phía bên ngoài. Không khí mát mẻ, trời ánh nhẹ, vừa rồi khi ở bệnh viện nếu cô nhìn không lầm thì chính là Thời Nguyệt và Lâm Thạch. Tuy nhiên điều cô thắc mắc chính là tại sao hai người họ lại quen biết nhau, dáng vẻ còn thân mật như vậy? Chẳng lẽ do cô sống lại nên mọi việc cũng thay đổi. Điều này khiến tâm trạng cô trầm xuống.
"Tâm trạng không tốt?” Dương Kỳ đẩy cửa bước vào liền nhìn Tô Ngọc Cầm đang ngồi ngơ ngẩn bên giường.
Lúc Tô Ngọc Cầm không vui sẽ không xụ mặt, cũng không trút giận sang người khác. Chỉ ngây người, cũng không biết trong đầu nghĩ vớ vẩn cái gì. Dương Kỳ biết rất tính tình cô, giờ thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của cô là biết chắc chắn cô gặp phải chuyện gì rồi.
Tô Ngọc Cầm bị ngắt mạch suy nghĩ, cười lắc đầu với Dương Kỳ: “Không có.”
Anh đặt cốc nước cam trên tay xuống, đi đến gần ôm cô vào lòng. Anh không biết vì sao cô lại không vui, anh muốn an ủi cô nhưng chẳng biết nói lời nào. Dương Kỳ có chút giận bản thân tại sao khi đóng phim bao nhiều lời mật ngọt không học, không nhớ để rồi bây giờ chỉ có thể dùng hành động an ủi cô.
Tô Ngọc Cầm híp mắt hưởng thụ anh dịu dàng vỗ về, đuôi mắt liếc thấy nét mặt đau lòng khó chịu của anh, trong lòng ấm áp. Có lẽ người này thực sự yêu cô, có phải cô nên cho bản thân mình một cơ hội không?
Dương Kỳ biết cô dời đề tài cũng không hỏi thêm. Bao giờ cô muốn cô sẽ tự khắc nói cho anh biết, anh có thể chờ được.
Hơn mười phút trôi qua, Dương Kỳ nhìn đồng hồ đã là mười rưỡi. Tuy rằng rất muốn tiếp tục ôm cô nhưng anh sợ cô đói bụng vì thể chỉ có thể dựng cô ngồi dậy.
“Em ngồi đây trước anh đi nấu cơm. Hiện tại bác sĩ nói đã có thể ăn mặn nhiều một chút nhưng vẫn không thể ăn cay nên anh nấu tôm xào hạt điều, thịt lợn chua ngọt cùng canh củ cải xương sườn cho em ăn.”
Từ sáng đến nay cô mới ăn một bát cháo nhỏ do đó Tô Ngọc Cầm xoa xoa mặt gật đầu. Dương Kỳ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này thì vô cùng yêu thích, cúi người hôn lên môi cô một cái rồi nhanh chóng ra ngoài. Nếu còn tiếp tục ở đây nữa anh thực sự sợ mình không kìm chế được.
Tô Ngọc Cầm cũng vị hành động này của anh làm cho ngượng ngùng. Cô vùi mặt vào gối, hai tai đỏ bừng không dám nhúc nhích cho đến khi anh gọi ra ngoài.
“Oa, Dương Kỳ, thơm quá đi!” Nhìn bàn thức ăn đầy đủ hương, sắc, vị trước mặt Tô Ngọc Cầm không khỏi cảm thán trình độ xuống được phòng bếp lên được phòng bếp của anh.
“Vậy thì mau nếm thử!” Dương Kỳ biết Tô Ngọc Cầm thích ăn cơm nhà nên đặc biệt nhờ trợ lý Vương chuẩn bị nguyên liệu.
Tô Ngọc Cầm gật đầu, gắp một miếng tôm cho vào miệng. Thịt tôm dai, ngọt, sóng sánh trong nền của nước sốt màu đỏ xen lẫn vị thơm bùi của hạt điều. Hai mắt cô tỏa sáng. Không kìm được mà thử một miếng thịt lợn cam vàng, cảm giác vừa bỏ vào miệng đã tan khiến cô không dám mở miệng sợ bỏ lỡ một khắc hương vị nào đó của món ân.
"Hu hu hu! Dương Kỳ, ngon quá đi mất! Sao trên đời lại có người nấu ăn ngon như anh chứ! Em sắp không kìm được mà muốn ăn hết chỗ này rồi!’
Dương Kỳ bị phản ứng thái quá của Tô Ngọc Cầm lấy lòng, anh xoa nhẹ đầu cô, khóe miệng hơi hơi giương lên.
“Em thích là tốt rồi! Ăn cơm đi!” Nói rồi liền múc một thìa cơm đến bên miệng cô, Tô Ngọc Cầm đã thói quen Dương Kỳ bón cơm khi ở bệnh viện liền há miệng. Cứ thế hai người em một miếng, anh một miếng.
Tuy nhiên sự ngọt ngào đã kết thúc khi buổi tối, Dương Kỳ muốn lau người cho Tô Ngọc Cầm.