Chương 40: Chúng ta... Quên đi được không?

“Ưm…” Tô Ngọc Cầm vừa cử động thì một trận đau đớn truyền đến khiến cô nhíu mày. Cả cơ thể có cảm giác như bị xe cán qua làm cho cô nhịn không được thở dài một tiếng. Cô đưa tay xoa bóp thái dương của mình. Đầu đau muốn nứt ra.

Sau đó Tô Ngọc Cầm cảm thấy bản thân có chút khó thở như có gì đó đè nặng trước ngực cô vậy. Cảm giác khó chịu ấy khiến Tô Ngọc Cầm huơ tay múa chân loạn xạ. Đôi tay vùng vẫy khắp nơi như muốn đẩy ra hoặc như muốn bắt lấy chăn. Tô Ngọc Cầm sắp nghẹn chết rồi, cái gì mà làm cô khó chịu như vậy?

Đang lúc cô không biết thế nào để thoát khỏi con quái vật nóng bỏng này thì một giọng trầm khàn vang lên bên cạnh khiến cô giật mình.

“Đừng lộn xộn, anh muốn ngủ tiếp.”

“Nhưng mà em không thở được!”

Tô Ngọc Cầm không tự giác được trả lời. Lời đối thoại kỳ lạ khiến cho Tô Ngọc Cầm ngơ ngác năm giây sau đó chợt nhận ra… giọng nói trầm khàn… anh… đàn ông??? Vốn còn buồn ngủ Tô Ngọc Cầm ngay lập tức giật mình tỉnh lại. Cô mở bừng mắt quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ngay sau đó dùng ánh mắt không thể tin tưởng được trừng anh ta.

“Dương Kỳ, tại sao anh… anh…. lại ở trên giường của tôi?”

Nói rồi, Tô Ngọc Cầm vén chăn lên và đúng như cô dự đoán trên người cô không có một mảnh vải nào cả. Không những thế trên người, đặc biệt là ngực là chi chít những nốt dâu tây có đậm có nhạt. Là một người trưởng thành kiếp trước đã từng trải qua chuyện vợ chồng, cô liền biết hôm qua hai người bọn họ kịch liệt như nào.

Nhưng mà điều này cũng không thể trách Dương Kỳ được ai bảo cơ thể của Tô Ngọc Cầm non mềm như vậy. Dương Kỳ chạm nhẹ một cái đã đỏ ửng lên.

Đến giờ này Tô Ngọc Cầm không thể không tin cô và Dương Kỳ thực sự đã xảy ra quan hệ với nhau.

“Dương Kỳ… Dương Kỳ…” Cô khẽ gọi để chắc chắn anh không còn ở đây, tránh cho đang ăn mà bị bắt quả tang. Đáp lại cô là tiếng tích tắc của đồng hồ, thấy thế Tô Ngọc Cầm mới dám ăn.

Nhưng mà ông trời thực sự muốn trêu chọc người, Tô Ngọc Cầm vừa ăn được hai muỗng. Dương Kỳ không biết lúc nào đứng ở trước mặt Tô Ngọc Cầm.

“Ực… anh… anh… sao anh lại ở đây?”

“Tôi không ở đây sao phát hiện ra con chuột ăn vụng là em chứ!”

Ẩn ý trong câu nói của anh làm sao Tô Ngọc Cầm không biết cơ chứ, cô xấu hổ đến nỗi không biết nên ăn hay nên dừng. Dương Kỳ sợ cô không ăn nữa sẽ mệt liền vội vàng nói.

“Anh mua cho em đó, mau ăn đi! Nếu không sẽ mệt!”

“Tại ai cơ chứ!” Tô Ngọc Cầm thì thầm.

Dương Kỳ nghe vậy cười cười: “Ha ha ha! Tại anh, tại anh!”

Tô Ngọc Cầm không muốn nói chuyện với người đàn ông mặt dày này, đành cúi đầu ăn cháo. Dương Kỳ thấy vậy kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô cùng ăn sáng.

“Chúng ta… quên đi được không?” Qua một lúc lâu, Tô Ngọc Cầm len lén liếc Dương Kỳ, lí nhí nói. Thật muốn khóc mà rõ ràng người sai là tên kia mà! Là anh tự vào nhầm phòng, còn… còn… Hừ! Thật là… lưu manh! Đồ mặt dày!

Dương Kỳ thầm nhịn cười trong lòng, dáng vẻ tức mà không làm được gì của cô làm anh muốn hôn cô một cái. Tuy nhiên hiện tại anh đang chiếm thế thượng phong nên cho dù muốn làm gì cũng phải nhịn. Tất cả đều liên quan đến hạnh phúc sau này của anh.

“Này! Nói gì đi chứ!” Thấy anh mặt lạnh không nói gì, Tô Ngọc Cầm có chút sốt ruột. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Cô khó chịu cau mày, tự giận dỗi không ăn sáng nữa, ở một bên phồng má nhìn anh.

Biết cô đã bắt đầu không vui liền không trêu cô nữa, anh kéo ghế của cô sát lại gần mình. Tay to bao trùm một bên má của cô nhẹ nhàng xoa, ánh mắt chạm phải cần cổ trắng ngần mọi khi nay đã có thêm vài nốt dâu đỏ, mà hình như người này vẫn chưa phát hiện ra. Nhưng anh cũng không có ý định nhắc nhở.

“Em nghĩ xem!” Dương Kỳ buông tay, múc một muỗng cháo táo đỏ đến bên miệng cô, thấy cô không mở miệng anh nhướng mày, Tô Ngọc Cầm chỉ có thể há miệng. Sau đó, Dương Kỳ lại gắp cho cô thức ăn, cứ thế một miếng cháo, một miếng thức ăn cho đến khi Tô Ngọc Cầm no đến mức ợ một tiếng.

“Vậy anh muốn thế nào?” Tiếng cười của anh truyền vào tai cô khiến cô ngượng ngùng nhưng mà không muốn đầu hàng, Tô Ngọc Cầm nhịn xấu hổ hỏi. Hu hu, cô đúng là bị anh thao túng tâm lý nên mới ăn nhiều như vậy mà.

Dương Kỳ đưa tay xoa xoa bụng thay cô, Tô Ngọc Cầm lấy tay anh ra nhưng Dương Kỳ lại cố chấp để lại chỗ cũ. Cuối cùng cô mặc kệ anh muốn làm cái gì thì làm.

“Cái này phải để anh suy nghĩ đã. Dù sao cũng là việc cả đời, lần đầu tiên của anh lại bị em lấy mất, anh phải nghĩ thật kỹ!”

Cái gì? Cô có nghe nhầm không? Lần đầu tiên của ai? Tô Ngọc Cầm nghĩ đến vết đỏ ở ga giường sáng nay cùng với cái eo đau nhức của mình, bĩu môi. Người phải nói câu này là cô mới đúng!

Hừ! Cô vẫn còn nhớ hôm trước anh còn có tin đồn đi khách sạn với một nữ minh tình nào đó đó. Đừng tưởng hôm đó hai người cùng nhau ăn cơm ở nhà mà có thể chứng minh anh chưa bao giờ qua lại với phụ nữ.

Nhìn gương mặt tươi cười của Tô Ngọc Cầm, đầu óc Dương Kỳ trống rỗng, thật lâu sau mới nói được một câu: “Em không tin tôi?”

Tô Ngọc Cầm lại cười, đáp: “Tin như thế nào? Kỹ năng thành thục như vậy cơ mà!” Lúc đầu cô say thật nhưng mà sau khi người này… đi vào, đau đớn như vậy muốn cô không tỉnh cũng khó.

Toàn thân Dương Kỳ cứng đờ, đột nhiên thấy thật hối hận khi hỏi tuy nhiên nghĩ đến cái gì đó anh cười cười hỏi lại.

“Vậy em thích chứ!”