Chương 25: Chỉ là... Đồng nghiệp

"Cảm ơn anh Dương Kỳ! Anh nhất định phải hạnh phúc nhé! Nếu không, em... sẽ quay lại dành lại anh!" Trác Y Lâm cười trêu chọc nhưng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt Dương Kỳ cô biết khả năng đó sẽ không xảy ra.

"Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để em trở lại vì lý do này!" Dương Kỳ buông Trác Y Lâm ra. Cho dù cô ấy buông tay anh, anh cũng sẽ không buông tay cô ấy. Đời này kiếp này cả kiếp sau, sau nữa cô ấy cũng chỉ có thể là của một mình anh. Một kiếp cô ấy không phải của anh là quá đủ rồi.

Trác Y Lâm nghe vậy phì cười, người này thật là biết cách cắt đứt mạch cảm xúc của người ta mà. "Em đi trước!" Cô cầm vali đi thẳng vào khu soát vé, cô nên bắt đầu cuộc sống mới của mình mà không có anh Dương Kỳ rồi.

"Thượng lộ bình an!" Anh vẫy tay chào tạm biệt. Hoàn toàn không biết những việc anh vừa làm sẽ suýt nữa tiễn luôn mối tình hai kiếp của mình.

Sau khi từ sân bay trờ về, Dương Kỳ ghé qua công ty xử lý chút việc rồi dự định lát nữa sẽ siêu thị, hôm trước lúc đi tuyên truyền phim anh nghe được cô nói với Tiểu Trần thèm bánh bao xíu mại nhưng mai chưa có thời gian được làm.

Vừa hay ngày mai cả hai đều không có lịch trình nên chắc chắn cô sẽ để Tiểu Trần về nhà sớm. Vì thế anh sẽ sang nhà cô được, có khi may mắn còn năn nỉ được cô cho sang Thái cùng. Dạo này cô mê một tên đàn ông người Thái, anh ta cũng khá đẹp trai. Mỗi lần xem phim có anh ta đóng cô đều hú hét, anh muốn đi cùng xem thế nào. Hừ! Dương Kỳ nghĩ, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bản thân mình ghen vì một người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt. Anh chỉ là muốn biết anh ta có đẹp trai không thôi! Đúng vậy chỉ vậy thôi!

"Tại sao không nói với tôi? Có biết anh đã lo lắng như thế nào không? Sao lại ương bướng như vậy?"

Tô Ngọc Cầm nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Giọng điệu này là sao? Anh không vừa lòng hay bực tức chuyện gì mà dùng thái độ đó nói với cô như thể cực kỳ khó chịu chuyện gì đó. Cô là thùng rác của anh sao?

"Tại sao tôi phải nói với anh? Dương Kỳ có phải anh đang nhầm lẫn gì không? Tôi không phải mẹ cũng chẳng phải vợ lại càng không phải người yêu anh. Vậy tại sao tôi phải nói với anh tôi đi đây! Anh có hiểu nhầm gì không?"

Dương Kỳ vẫn chưa nhận ra Tô Ngọc Cầm đã bắt đầu khó chịu. Trong đầu anh chỉ xoay quanh việc cô đi Thái Lan mà không hề nói với anh. Không những thế còn lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ những chuyện từ trước đến nay giữ hai người lại không thể nói với anh một câu sao? Còn có cô nói vậy là có ý gì? Cuối cùng, Dương Kỳ hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm hỏi Tô Ngọc Cầm.

"Tại sao? Quan hệ giữa chúng ta là gì em không biết sao? Chẳng lẽ em chỉ coi tôi là bạn. Những gì chúng ta cùng nhau trải qua chẳng lẽ lại..."

Tô Ngọc Cầm vừa nghe anh nói liền nhíu mày. Người đàn ông này sao có thể trơ trẽn như thế. Nếu như cô không thấy được sự việc chiều nay nhất định cô sẽ bị lời của anh nói làm dao động nhưng thật đáng tiếc lời nói dối của anh đã bị vạch trần.

"Không biết và tôi cũng không muốn biết! Còn có chính ta thực sự không có quan hệ gì!"

"Thật sự? Em không nói dối?" Dương Kỳ hỏi lại. Đồng thời bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Giọng điệu của cô hoàn toàn khác với ngày thường. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Tô Ngọc Cầm gật đầu sau đó nhớ ra anh không nhìn thấy liền nói:

"Tại sao tôi phải nói dối!" Tô Ngọc Cầm nắm chạy tay, ánh mắt cô hơi thay đổi. Cô rất muốn hỏi quan hệ của anh và cô gái chiều nay nhưng cô... không thể. Tình cảm sẽ khiến con người mất đi lý trí. Vì vậy...

"Anh Dương thực ra tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta nếu muốn thực sự định nghĩa thì chính là anh luôn giúp đỡ tôi trong công việc cũng như chia sẻ mọi chuyện với tôi. Song mặc dù vậy, mỗi quan hệ của chúng ta cũng chỉ có thể là... đồng nghiệp với nhau. Vì thế Dương ảnh đế, đã muộn rồi tôi xin phép cúp máy trước!" Nói xong, Tô Ngọc Cầm dứt khoát tắt máy không những thế tắt nguồn cả điện thoại. Cô không muốn có người phá hủy tâm trạng xem buổi biểu diễn của Off Jumpol và Gun Atthaphan của cô.

"Ngọc Cầm..."

Bên này, Dương Kỳ vốn muốn nói gì nhưng tiếng tút tút vọng lại khiến anh bực bội ném mạnh điện thoại về phía hành lang khiến nó vỡ tung tóe. Mỗi lần đυ.ng đến chuyện của Tô Ngọc Cầm, anh đều không cách nào bình tĩnh được cả. Anh lo lắng cho cô như vậy nhưng cô lại nói hai người chỉ là bạn bè. Chuyện này làm sao có thể, anh không cho phép không được! Ông trời cho anh sống lại, anh sẽ không dễ dàng buông tay như thế!

"Tô Ngọc Cầm, em muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ không dễ như vậy đâu! Chờ xem tôi làm cách gì để em tự nguyện quay lại."