37: Lâm Thạch“Anh đang nhìn ai đó?” Một giọng nói thánh thót, uyển điệu truyền đến làm Lâm Thạch vốn đang chăm chú nhìn Tô Ngọc Cầm giật mình tỉnh lại.
Hắn ta quay đầu lại đưa tay đỡ lấy tay cô gái ở trong xe.
“Không có gì, chúng ta đi lên thôi!” Lâm Thạch mỉm cười đáp.
Thời Nguyệt thấy vậy liền dãn lông mày, mỉm cười nắm lấy tay hắn ta đi ra ngoài.
Trong lòng cô ta không khỏi tự đắc, kiếp trước hay kiếp này người đàn ông này cũng sẽ mãi mãi là của một mình cô mà thôi.
Tô Ngọc Cầm thông minh, may mắn hơn kiếp trước một chút thì sao chứ? Người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng vẫn thuộc về cô mà thôi.
Nhìn người đàn ông ân cần trước mắt, Thời Nguyệt nghĩ tới vào một ngày của ba tháng trước.
Cô ta bỗng mơ một giấc mơ, tất cả những gì xảy ra trong đó đều như thật.
Vốn dĩ lúc đầu cô ta cũng không tin cho đến một ngày cô ta đọc được tin tức về nữ minh tinh mới nổi Tô Ngọc Cầm.
Cô ta liền thử vận may một lần đến tìm Lâm Thạch - người chồng trong mơ của cô ta.
Sau đó cô ta phát hiện những thứ mình mơ là thật, vì vậy cô ta quyết định muốn nhanh chân hơn một bước khiến người đàn ông này trở thành của mình.
Ánh mắt Thời Nguyệt xoay chuyển, cô ta không muốn mang danh tiểu tam.
Do đó chỉ còn cách khiến Tô Ngọc Cầm không thể nào tiếp cận được Lâm Thạch, cho dù giờ đây Lâm Thạch vô cùng say mê cô ta nhưng cô ta vẫn sợ.
Lúc này, Thời Nguyệt nhớ tới người đàn ông tên Dương Kỳ hay đi bên cạnh Tô Ngọc Cầm.
Trong đầu Thời Nguyệt nảy ra ý tưởng có thể khiến Lâm Thạch cho dù gặp lại Tô Ngọc Cầm cũng không cần cô ta.
Nghĩ vậy, Thời Nguyệt cười càng tươi hơn nữa.
“Lâm Thạch, tối nay anh đừng về được không? Hôm nay em không muốn ở một mình.”
Vừa vào phòng, Thời Nguyệt liền ôm lấy Lâm Thạch, bắt đầu dùng giọng điệu nũng nịu nài nỉ anh ta.
Lâm Thạch nhìn Thời Nguyệt trước mặt lại nghĩ đến người con gái hắn gặp ở dưới sảnh.
Trong đầu hắn luôn quanh quẩn hình dáng của cô ấy, hăn có cảm giác như hai người đã quen biết từ lâu.
Lâm Thạch nghĩ, ngày mai nhất định sẽ để thư ký điều tra cô gái ấy là ai.
“Lâm Thạch, anh lại không để ý người ta rồi!”
Thời Nguyệt cong môi giận dỗi, cả người càng dán sát vào Lâm Thạch như có như không chạm vào người hắn ta.
Cô không tin Lâm Thạch có sức kháng cự với sự quyến rũ của bản thân.
Đúng như dự đoán rất nhanh Thời Nguyệt liền cảm thấy thứ nóng bỏng cứng rắn kia của Lâm Thạch chạm vào người mình.
Cô ta không khỏi tự đắc cười cười.
Mà từ trước tới nay Lâm Thạch chính là loại người không bao giờ từ chối đồ ăn cả.
Hơn thế nữa, hiện tại Thời Nguyệt đối với hắn còn rất mới mẻ vì thế Lâm Thạch liền bế thốc Thời Nguyệt lên đi thẳng về phía phòng ngủ.
Rất nhanh trong phòng truyền đến âm thanh khiến người khác không khỏi xấu hổ.
Bên này, Tô Ngọc Cầm sau khi trở về nhà liền ôm gối thẫn thờ ngồi ở ngoài ban công nhìn ánh đèn lấp lánh sáng rực trước mắt.
Hôm nay khi nhìn thấy Lâm Thạch, cô phát hiện trái tim của mình lại đau đớn như vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ bình tĩnh nhưng cô phát hiện mình đã xem thương bản thân.
Cô vẫn sẽ tức giận, sẽ khó chịu.
Tô Ngọc Cầm nhớ đến khoảng thời gian bản thân quyết định giải nghệ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp để lùi về phía sau giúp đỡ Lâm Thạch.
Khi đó cô đã cho rằng đó là quyết định đúng đắn của bản thân, cô vô cùng hạnh phúc khi được giúp đỡ người đàn ông của mình.
Và cô tin hai người chính là định mệnh của đời nhau.
Nhưng ông trời đã nói cho cô biết cô đặc ý quá sớm khi mà cô ở trên giường bệnh chứng kiến người mà cô cho là chân mệnh thiên tử của mình kia cũng cô gái khác nắm tay hạnh phúc và tuyên bố rằng đó chính là người vợ tương lại của hắn ta.
Thật nực cười! Tô Ngọc Cầm hít một hơi, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống kia.
Cô biết bản thân không nên đau lòng vì một tên tra nam nhưng nghĩ tới những gì bản thân đã phải gánh chịu, nghĩ tới vì hắn mà bản thân và gia đình đã phải chịu bao nhiêu lời rèm pha cô liền không nhịn được.
Có lẽ cuộc gặp mặt ngày hôm nay là ông trời muốn nhắc nhở cô nên đòi lại tất cả những gì mà anh ta đã lấy đi.
Tô Ngọc Cầm uống cạn ly rượu trên bàn, khi muốn rót thêm ly nữa thì chuông cửa reo lên.
Cô nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết người giờ này mà còn đến nhà cô chỉ có thể là Dương Kỳ.
Tuy nhiên hiện tại cô thực sự không có tâm trạng để nói chuyện với anh.
Nhưng Dương Kỳ hình như không hiểu được, anh hết lần này đến lần khác bấm chuông inh ỏi khiến Tô Ngọc Cầm tức giận, dậm chân một cái rồi đi phăng phăng về phía cửa.
Cô muốn cho anh một trận.
“Làm cái gì mà…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu bóng dáng trước cửa đã đổ ập vào người khiến cô mất thăng bằng lùi về phía sau hai bước sau đó cả hai cũng ngã xuống sàn nhà.
May mắn hiện tại đã gần đông mà Tô Ngọc Cầm lại là người sợ lạnh vì vậy nhà cô đã trải thảm từ sớm nên Tô Ngọc Cầm mới thoát khỏi kiếp u đầu.
Nhưng mặc dù vậy cô lại không thoát khỏi kiếp u môi.
Bởi vì tửu lượng không cao mà con bị ngã mạnh như vậy nên Tô Ngọc Cầm có chút choáng váng.
Cô cảm giác được cơ thể giống như bị vật nặng đè ép, cảm giác không thoải mái này làm cho Tô Ngọc Cầm muốn di chuyển thân thể, cô xoay người muốn đẩy người phía trên ra.
Tuy nhiên sau khi uống rượu, nhiệt độ cơ thể vốn rất cao, hiện tại bị người dưới thân không ngừng cọ xát, Dương Kỳ vốn mơ hồ liền cảm thấy vật giữa hai
TruyenHD gắt gao căng cứng.
“Đừng lộn xộn, nếu không đừng trách tôi.” Nói rồi anh liền vòng tay ôm chặt lấy Tô Ngọc Cầm, sau đó dùng hai chân đè nặng hai chân cô.
Tô Ngọc Cầm thấy thế bất lực mà thở dài, cô nhíu mày muốn đẩy anh ra nhưng hai tay lại bị áp chế ở hai bên sườn, thân mình cũng không thể động đậy.
“Dương Kỳ, mau đứng lên! Tôi khó chịu! Nhanh!”
Thấy anh vẫn không chịu động đậy, Tô Ngọc Cầm sắp bị cảm giác khó thở làm chết mất.
Vì thế chỉ có thể lần nữa ngọ nguậy lại không biết vì hành động này mà cô sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm.
“Mau đứng lên! Anh có nghe thấy không hả? Dương… ưm!”
Vốn Dương Kỳ cảm thấy dưới thân vô cùng mềm mại, lại có hơi thở quen thuộc khiến anh an tâm muốn ngủ.
Nhưng bên tai lại vang lên tiếng nói ríu rít, lại mang theo chút nức nở gần gũi khiên Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn.
Đến khi nhìn thấy rõ gương mặt đỏ hồng đang ở dưới thân mình kia, anh nhất thời xem đến ngẩn ra.
Một lát sau Dương Kỳ cho rằng bản thân đang mơ.
Rõ ràng cô ấy đang cùng ăn cơm với một người đàn ông tên Đình Xuyên cơ mà, sao có thể xuất hiện trong nhà hắn được? Vì thế nhờ có men rượu cộng với sự không tỉnh táo, Dương Kỳ mạnh rạn hôn lên đôi môi mà anh thầm thương nhớ kia.
Cũng chính vì say mà anh cũng quên mất một việc bây giờ đã là hai giờ sáng và Tô Ngọc Cầm tất nhiên sẽ ở nhà của mình, người đi nhầm phòng chính là anh.
Đầu tiên Dương Kỳ sợ rằng Tô Ngọc Cầm do mình tưởng tượng ra sẽ biến mất nên anh hôn vô cùng nhẹ nhàng, sau đó lại bị sự ngọt ngào của cô làm khơi dậy bản năng nguyên thủ mà bao lấy môi của cô, hôn cô thật sâu.
“Thật ngọt!”.
38: Tôi là ai
“Ưmm… Nặng…” Tô Ngọc Cầm vốn đã say rượu, đột nhiên bị hôn sâu đến mức đầu càng mê man. Cô không quá rõ ràng người mình hôn là ai, nhưng giờ phút này trong lòng cô lại bởi vì động tác nâng niu của anh mà rung động.
Thân thể anh đè lên người cô, mặc dù không phải là toàn thân nhưng vẫn không thể nói là nhẹ. Thấy cô thở d ốc, anh liền lấy hai tay chống ở hai bên cô để giảm bớt sức nặng.
“Ngọc Cầm, sao em lại đáng yêu như vậy!” Dương Kỳ hơi hơi buông cô ra, anh mỉm cười nói. Tuy nhiên lại bởi vì tựa sát gần nhau mà môi anh theo từng cử động chạm vào môi Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm để tay lên vai anh, giờ này rượu đã bắt đầu ngấm, vào cơ thể khiến cô đã có chút không tỉnh táo, điều này càng làm cơn nóng rực bị Dương Kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng trở nên bùng lên. Cô hơi hơi cau mày, chu môi nói: “Đừng vậy mà!”
Dương Kỳ không ngờ được Tô Ngọc Cầm còn có một mặt đáng yêu như vậy. Anh lần nữa hôn lên môi cô làm cho ngọn lửa trong cơ thể anh càng bùng cháy mãnh liệt. Bàn tay nhẹ nhàng m ơn trớn xuống chiếc eo nhỏ xinh của cô.
Bàn tay lạnh lẽo của Dương Kỳ khiến Tô Ngọc Cầm lấy lại chút tinh thần, cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình là ai. Đợi đến khi thấy rõ, cô âm thầm thả lỏng nhưng sau đó nhớ đến điều gì đó, Tô Ngọc Cầm nức nở.
“Anh… anh… buông tay… Đồ xấu xa! Tránh ra! Mau!”
Vốn đang vô cùng thân mật, Dương Kỳ liền bị âm thanh của Tô Ngọc Cầm dọa cho tỉnh táo vài phần. Anh nhanh chóng lùi lại, đứng dậy, đỡ lấy cô để cô ngồi vào lòng mình. Sau đó mới lắc lắc đầu xoa đi sự chóng mặt đang tăng lên kia.
“Được, anh tránh ra! Nhưng anh không có xấu xa, anh là người tốt!”
“Người tốt! Người tốt mà có người yêu rồi vẫn hôn người khác.!”
Càng nghĩ Tô Ngọc Cầm càng đau lòng, cô c ắn vào cổ anh, hàm hồ nói: “Đồ xấu xa, đáng ghét!”
Dương Kỳ bị thái độ của cô làm cho không biết làm sao, đúng lúc này cái lưỡi nhỏ xinh kia lại vô tình quét qua cổ anh khiến anh rung minh, bên dưới càng trở nên cứng đờ, như có như không chạm vào người làm nó trở nên phấn chấn.
“Anh không có! Em nói anh xấu xa thì được nhưng anh vẫn chưa có người yêu. Cái này em phải tin anh!” Dương Kỳ nhanh chóng giải thích, cái này oan uổng cho anh rồi, hai tay hơi hơi nắm hờ eo cô, nhắc lên tránh cô phát hiện ra tình trạng của bản thân mình.
Tô Ngọc Cầm hít hít mũi, hương thơm thoang thoảng mùi bạc hà quen thuộc làm cô bình tĩnh lại nhưng giọng nói càng mang theo chút tủi thân.
“Còn cãi, rõ ràng hôm đó em nhìn thấy anh cùng cô ấy ôm nhau ở sân bay. Hu hu hu! Anh có người yêu thích mà còn trêu đùa em! Đáng ghét! Anh mau đi về nhà!”
Nghe đến đây, Dương Kỳ liền biết cô hiểu nhầm. Anh muốn giải thích nhưng không còn đủ lý trí nữa rồi vì bàn tay thon nhỏ kia đang nắm giữ vật trí mạng của anh.
“Anh thật quá đáng! Đã trêu chọc em còn dùng thứ này chọc vào người em!”
Giờ phút này, Tô Ngọc Cầm thực sự đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ. Cô không hề biết hành động hiện tại của bản thân chính là khiêu chiến với lý trí của Dương Kỳ.
“Ngọc Cầm, anh thực sự không có ai hết! Ngoài em ra không có ai!”
Dương Kỳ hít một hơi thật sâu cố gắng bỏ qua cảm giác kia. Anh tự thôi miên bản thân giữ bình tĩnh nhưng hành động tiếp theo của cô khiến cái gọi là lý trí.
“Hừ! Tạm tin anh!” Nói rồi cô liền quay người muốn hôn lên má anh mà tình cờ Dương Kỳ quay người lại vì thế hai người liền môi chạm môi.
Lúc này toàn bộ lý trí của Dương Kỳ đã bay đi mất, anh cúi đầu hôn lên môi Tô Ngọc Cầm, thái độ gấp gáp khác hẳn cái hôn dịu dàng lúc đầu. Tô Ngọc Cầm muốn né tránh nhưng lại bị anh giữ chặt cằm nhỏ buộc cô phải thừa nhận bị anh bao phủ.
Đầu lưỡi của Dương Kỳ nhanh chóng thăm dò sau đó tiền vào bên trong khoang miệng mềm mại, hút lấy mật ngọt mà bản thân mơ ước bấy lâu. Tô Ngọc Cầm cảm thấy hình như anh muốn đem cô nuốt vào bụng, muốn nói gì đó lại càng khiến Dương Kỳ được nước lấn tới.
Hô hấp hai người quấn lấy nhau không cách nào phân biệt không những thế giữa không gian yên tĩnh tiếng nước giao hòa càng trở nên ám muội, mơ hồ thấy được sợi chỉ bạc óng ánh mỗi khi hai người tách ra.
Vốn đang trong tư thế hai người đều ngồi, lúc này Dương Kỳ từ từ nhấc bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ. Dương Kỳ đặt cô xuống giường, sau đó lại nhanh chóng phủ người lên. Đôi môi cũng không nhàn rỗi tìm đến nơi nó cần tìm. Bàn tay to nhẹ nhàng m ơn trớn, cách lớn vải mỏng x0a nắn vòng eo của cô.
Vòng eo của cô rất nhỏ như thể anh chỉ cần bóp nhẹ là có thể gãy làm đôi. Điều này càng khiến Dương Kỳ không dám mạnh tay nhưng cơ thể của Tô Ngọc Cầm quá mềm mại, anh chỉ cần chạm nhẹ cũng để lại dấu vết.
“Bảo bối, tôi là ai?” Dương Kỳ cố gắng hỏi một câu, nếu cô không biết anh là ai, cho dù có chết anh cũng sẽ dừng lại. Nghĩ thế nhưng Dương Kỳ cũng không rảnh rỗi, đôi môi dọc xuống theo cần cổ của cô hôn nhẹ.
“Ưm… Dương… Dương Kỳ!”
Nhận được câu trả lời đúng ý mình, Dương Kỳ cười khẽ. Giờ phút này, anh không thể nào dừng lại được nữa, bảo anh lợi dụng cô lúc say cũng được, muốn sao cũng được. Anh xin chấp nhận hết.
“Ngoan!” Nói rồi anh liền cởi xuống chiếc váy trên người của cô. Hình ảnh trước mắt làm anh muốn hóa sói, bầu nhũ tròn trịa bị chiếc áo ngực viền ren màu đen bao vây lấy, không tính quá lớn nhưng tựa hồ lại phù hợp với yêu cầu của anh.
Bàn tay to lớn nhanh chóng bao lấy chỉ một bàn tay là có thể đem nó nắm trọn, cảm giác mềm mại làm đôi mắt anh càng thêm thâm trầm. Sau đó nhanh chóng dùng đôi môi của mình an ủi bên còn lại.
“Ưm… đừng mà… ưm…”
Tô Ngọc Cầm nhìn hình ảnh trước mặt, không ngờ được Dương Kỳ sẽ làm thế này. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến bên dưới của cô trở nên càng nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cô có chút khó chịu, cọ cọ hai chân vào với nhau mà dường như Dương Kỳ cũng nhận ra điều này. Anh khẽ cười chống người lên sau đó lại chậm rãi cúi xuống, l*иg ngực kiên cố áp trên ngực sữa mềm mại. Nhìn cô không nhịn được mà run lên, anh càng hứng thú trêu chọc cô.
Dương Kỳ cố ý dừng ngực mình cọ xát đỉnh anh đào đỏ bừng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột nhiên tập kích khiến Tô Ngọc Cầm không tự chủ được mà run lên, hơn bên dưới còn ướŧ áŧ so với vừa rồi.
“Nước thật nhiều!”
“Đừng… đừng nói!” Tô Ngọc Cầm cắn môi ức chế thanh âm rêи ɾỉ muốn phát ra, nhưng Dương Kỳ lại đột nhiên lại đem ngón tay xâm nhập bên trong.
Anh quan sát nét mặt của cô, thấy cô không khó chịu liền nhẹ nhàng thực hiện động tác ra vào. Nơi thủy nguyên không ngừng mấp máy, như có như không giữ chặt ngón tay của Dương Kỳ khiến anh di chuyển có chút khó khăn.
Yết hầu Dương Kỳ gian nan lăn lộn, môi cũng dần dần phát ra thanh âm. Dương Kỳ cắn chặt răng, động tác thọc vào rút ra dần nhanh hơn, mật ngọt theo động tác anh không ngừng tràn ra, dính đầy hai tay, hương vị tìиɧ ɖu͙© tràn ngập toàn bộ căn phòng, khiến người ta nghe thấy lòng say mê điên đảo.
“Thật là một tiểu yêu tinh!”