Chương 36: 36: Theo Đuổi

Ngay tối hôm đó, trên Weibo nhanh chóng tràn ngập tất cả những sự việc vừa xảy ra, bao gồm cả clip nóng của Hứa Y Y cùng cảnh tượng Hứa Y Y đầu bù tóc rối bị người người chửi mắng, lập tức truyền đi khắp các ngóc ngách trên mạng, cả cái mạng xã hội lập tức dậy sóng.

Gương mặt cô ta vô cùng sắc nét khiến fan hâm mộ muốn bao che cũng không được.

Không những thế miệng cô ta không ngừng lặp đi lặp lại những từ ngữ vô cùng ô uế.

Từ trước đến nay, Hứa Y Y ở trong mắt mọi người vẫn luôn là hình tượng nữ thần ở trên cao không thể với đến.

Không những vậy hiện tại Hứa Y Y còn được coi là diễn viên khá có tiếng tăm, do đó hiện tại bởi những video này rất nhiều người qua đường cũng như fan của những minh tinh từng bị cô ta chèn ép ngay lập tức tiến vào bình luận.

[Quào! Chuyện gì thế này? Nữ thần của tôi!]

[Óa má ơi! Đây chả phải là Hứa Y Y còn gì!? Ngày trước tôi đã nói cô ta không ra gì mấy người còn mắng tôi! Giờ đã sáng mắt ra chưa? Ha ha ha!]

[Ôi trời ạ! Đúng là thật này! Thật sự là Hứa Y Y này! Không thể nào!]

[Cầm mồm, tiểu Thỏ nhà chúng tôi nhất định bị hãm hại! Nhất định là vậy!]

[Lầu trên, ngươi cũng quá cố chấp rồi!]

[Năm nó những người mắng lão tử, lão tử vẫn còn lưu ảnh.

Lát nữa nhớ đến xin lỗi nếu không lão tử nhất định sẽ đến lấy những thứ các người nói.

Ha ha, sau vụ này lão tử còn có vợ nữa! Thật sự phải cảm ơn Hứa mặt rắn rồi! Ha ha!]

[Không ngờ Hứa Y Y thơ ngây còn có mặt như thế này?]

Trong những số bình luận vừa mắng chửi vừa bảo vệ Hứa Y Y bỗng xuất hiện một bình luận được nhiều người hâm mộ thích nhất.

[Có ai thắc mắc người đàn ông kia là ai không? Sự nghiệp của Hứa Y Y đang lên cao như vậy tại sao cô ta lại bị lộ video nóng? Lẽ nào có ai đứng sau lưng? Thật tò mò!]

Khi nhìn thấy bình luận này Tô Ngọc Cầm không khỏi nhẻo miệng cười.

Chuyện này chính là cô đã sai người báo cho Trần Tuyết, vì người làm hỏng trang phục của cô chính là Hứa Y Y.

Cô có bằng chứng chứng minh người đứng sau là cô ta.

Nhưng bằng chứng này cô chưa muốn đưa lên bởi vì cô muốn Hứa Y Y sẽ không có cơ hội trở lại giới giải trí này nữa.

Nói cô độc ác cũng được, nhưng cô đã từng cảnh cáo Hứa Y Y đừng đυ.ng chạm đến cô nữa.

Tuy nhiên ba lần bảy lượt cô ta khiêu chiến giới hạn của cô.

Nếu hôm đó Dương Kỳ không phản ứng nhanh nhất định người hiện tại bị mắng chửi nhất định là cô.

“Đang làm gì vậy?” Đình Xuyên đi đến gần Tô Ngọc Cầm đưa cho cô một ly cà phê.

Tô Ngọc Cầm nhận lấy, khẽ uống một ngụm nhỏ sau đó mới lắc đầu nói: “Không có việc gì!”

Đình Xuyên thấy vậy cũng không hỏi nữa, anh ta sẽ đợi khi nào cô muốn tự mình nói cho anh ta nghe.

Sau nhiều ngày suy nghĩ kỹ càng, Đình Xuyên quyết định muốn theo đuổi Tô Ngọc Cầm.

Anh thích dáng vẻ tự tin, thông minh của cô, cho dù cô là diễn viên cũng không sao cả.

Anh có thể chấp nhận cũng tự tin sẽ khiến gia đình chấp nhận cô.

Cô tài giỏi như vậy, ai mà không yêu quý cô chứ!

“Lát nữa cùng đi ăn cơm được không? Công việc gần như cũng xong rồi!”

Anh ta cất hồ sơ đi, dựa người về phía sau nhìn về phía Tô Ngọc Cầm mỉm cười nói.

Muốn tiếp cận con môi thì phải từ từ, nhất định không được dồn dập nếu không con mồi sẽ sợ hãi.

Tô Ngọc Cầm nghĩ nghĩ một lúc liền đồng ý.

Lần trước cô đã hứa mời người ta ăn cơm nhưng lại chưa có cơ hội.

Lần này coi như bù lại cũng được.

“Được!”

“Vậy chúng ta đến Vịnh Tâm ăn được không? Tôi nghe nói hôm nay ở đó có đầu bếp ở Quảng Đông mới đến!” Anh ta từng nghe cô nói với Tiểu Vy thích ăn món Quảng Đông.

Đúng như anh ta dự đoán Tô Ngọc Cầm nghe vậy liền vui vẻ gật đầu.

Đình Xuyên nhìn dáng vẻ xinh đẹp cùng đáng yêu này của cô cũng bất giác mỉm cười theo.

“Tôi có thể hỏi cô một điều được không?” Lúc này anh ta bỗng nhiên muốn hiểu rõ cô nhiều hơn liền bất chấp việc tâm tư của bản thân sẽ bại lội, hỏi cô.

Tô Ngọc Cầm gật đầu.

“Cô… đã có người yêu chưa?” Đình Xuyên cẩn thận hỏi, lặng lẽ quan sát nét mặt của Tô Ngọc Cầm.

Anh ta muốn từ đó nhìn ra manh mối gì đó.

Nghe được câu hỏi này trong đầu Tô Ngọc Cầm bỗng hiện lên bóng dáng của Dương Kỳ.

Nhớ tới lần cô bị ốm, anh cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc.

Nhớ tới lần hai người cùng nhau ăn đồ nước.

Nhớ tới… môi Tô Ngọc Cầm bất giác hướng lên trên một chút nhưng sau đó lại cô lại nghĩ đến gì đó liền lắc lắc đầu.

“Không có! Quá bận rộn, không thể tìm người yêu! Ha ha! Vậy còn anh thì sao? Đẹp trai lại tài giỏi như vậy chắc chắn là có rồi đúng không?”

Mỗi lần đi qua đại sảnh công ty cô đều nghe được nhân viên bàn tán về anh ta.

Ngay cả trợ lý ở Cầm Giang mỗi lần nhắc đến phó giám đốc Đình hai mắt đều phát sáng.

Đình Xuyên biết được Tô Ngọc Cầm nói bản thân chưa có người yêu liền vui vẻ nhưng sau đó nghe cô nói mình có người yêu sợ cô hiểu lầm liền nhanh chóng phủ nhận.

“Ngọc Cầm, tôi xin thề với cô bản thân vẫn là một con cẩu độc thân 30 năm chính hiệu! Vì vậy cô không được cười tôi! Tôi vẫn đang đợi ý trung nhân của mình xuất hiện đó.”

“Được không cười nhưng mà… ha ha ha… Đình Xuyên… ha ha ha… Tiểu Vy từng nói nếu phó giám đốc Đình không có người yêu cô ấy sẽ đi bằng đầu! Tôi nhất định phải nói tin tức này cho cô ấy mới được!”

Vốn anh ta còn căng thẳng sợ cô nghĩ sai, nay lại vì câu nói này của cô làm cho có chút bất lực.

Thật là không biết phải nói gì với cô nữa.

Đình Xuyên cười cười, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bỗng dưng anh ta giơ tay xoa nhẹ đầu cô.

Hành động này làm cả hai khựng lại, Tô Ngọc Cầm ngẩng đầu nhìn về phía Đình Xuyên.

Ánh mắt chạm nhau, Đình Xuyên liền ho nhẹ một tiếng rồi đưa tay rời đi.

“Xin lỗi!”

“Không có gì!” Tô Ngọc Cầm lắc đầu.

“Vậy tôi đi lấy xe trước! Cô ở dưới lầu đợi tôi một lát nhé!” Đình Xuyên cầm lấy chìa khóa đứng dậy đi ra ngoài.

Trước khi cánh cửa đóng lại, Đình Xuyên bỗng quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy cô vén nhẹ lọn tóc ra sau tai, khóe miệng hơi cười khiến trái tim anh ta đập hẫng một nhịp.

Lúc này anh ta ngay lập tức đưa ra một quyết định khá táo bạo.

Đó chính là sau bữa cơm ngày hôm nay anh ta muốn được xin phép theo đuổi cô! Cho dù cô đồng ý hay không anh ta cũng muốn cô biết để chuẩn bị tinh thần.

Tô Ngọc Cầm nghe vậy gật đầu, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ.

Cô liền nhắn tin báo với Dương Kỳ một tiếng rằng bản thân sẽ không về nhà ăn cơm.

Không biết vì sao từ ngày hôm đó quan hệ của hai người liền trở nên kỳ lạ như vậy.

Năm phút sau, ở đại sảng, Tô Ngọc Cầm đang đứng đợi Đình Xuyên thì ánh mắt của cô bỗng nhiên va phải người đàn ông lịch lãm đang đứng ở phía đối diện.

“Người này…” Tô Ngọc Cầm nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía hắn.

Hắn ta dường như cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay đầu lại nhưng lại bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi.

Cô không hề cau mày nhíu mi nhưng lại khiến hắn ta cảm thấy ánh mắt ấy như một lưỡi dao bằng băng kề sát cổ họng hắn ta khiến hắn khó thở.

Luồng khí lạnh nguy hiểm cực độ đột nhiên ngấm vào người hắn ta, khiến hắn ta đột nhiên không thốt ra nổi một chữ.

“Chúng ta…”

Khi hắn ta mở miệng muốn hóa giải cảm giác ấy thì Tô Ngọc Cầm bỗng quay mặt đi mất.

“Chúng ta đi thôi!” Đúng lúc này Đình Xuyên cũng đi ra ngoài, Tô Ngọc Cầm gật đầu theo anh rời đi, từ đầu đến cuối không dành một ánh mắt nào cho người đàn ông kia nữa..