Chương 1: Trêu chọc

Chương 1: Trêu chọc

Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, tuyết rơi không ngừng, chưa đến một lát mặt đất bị phủ một tầng thật dày, như vậy thì không thể quay phim rồi, Thời Hoan tùy tiện tìm quán bar nào đó để uống rượu ấm thân thể, vào đây đều là nữ, nắm tay, ôm, còn táo bạo hôn môi.

Kí©h thí©ɧ khiến Thời Hoan không nhịn được, trong cơ thể bốc lên một luồng sức nóng, ngậm một đầu ống hút, thổi nước với mấy cô gái bên cạnh.

"Tôi có một người bạn, trước kia cô ấy và chị gái của người yêu cũ ngủ cùng nhau, đối phương rất biết thương người, cô ấy đã sa lầy vào. Nhưng mà, chị gái của người yêu cũ của cô ấy quá cấm dục, luôn nghiêm trang, hờ hững đối với bạn của tôi."

Mấy cô gái khϊếp sợ nhưng lại tò mò:

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì bây giờ?"

Thời Hoan cười khẽ:

"Đương nhiên là quyến rũ cô ấy rồi."

Nhất thời toàn cảnh xôn xao, các cô gái kích động huýt sáo, Thời Hoan lại nghĩ tới bóng dáng người kia, gom quần áo lại, chống gió lạnh chạy thẳng đến khách sạn.

Mấy phút sau, cửa lớn màu đỏ thẫm chậm rãi mở ra, cô gái trong phòng đứng thẳng tắp, một bộ váy màu đen nhỏ, dáng người cực đẹp, ban đêm cũng có thể nhìn thấy rõ bộ ngực kiêu ngạo, hương thơm mê người.

Cái cằm của cô hơi hơi nâng lên, tầm mắt lạnh lùng lướt qua mặt Thời Hoan, rất lãnh đạm, nhẹ giọng hỏi:

"Uống rượu?"

"Uống một chút, không uống thì không phóng túng nổi."

Nói xong, Thời Hoan nghe thấy một tiếng than nhẹ, không nhịn được nhón chân đưa môi lên, cô gái kia hơi nghiêng đầu, cô chỉ cắn được cằm.

"Đừng lộn xộn."

Người kia lấy đi ly rượu đế cao đã không còn mấy ngụm trong tay cô, sau đó lui về phía sau một bước giữ khoảng cách với cô.

Thời Hoan đứng trên mặt đất không vững, thừa dịp men say đưa tay vòng lấy cổ của cô ấy, lần này không bị người kia đẩy ra, cô cười đến giảo hoạt.

"Chị cũng muốn mà, bằng không thì vừa rồi chị đã đóng cửa."

Ngón tay của cô gái dừng trên eo cô dùng chút lực, giống như là muốn véo nát cô.

"Em uống say rồi, trên bàn có nước mật ong."

"Ừm... Biết mình muốn làm gì mới uống."

Thời Hoan lại gần cắn tai cô ấy:

"Em muốn ngủ với chị."

Còn thêm tên của cô ấy.

"Đại Ảnh hậu Đường Ý Thu."

Đường Ý Thu khàn giọng nói: "Vào nhà rồi nói."

Thời Hoan vào nhà đã bị ấn ở trên sô pha, chỉ là Thời Hoan uống rượu vào, cũng không phải là người ngoan ngoãn, dây áo trượt tới khuỷu tay, lộ ra nửa bên cảnh xuân.

"Chị, không phải ngày đó chị rất thích sao?"

Đường Ý Thu đẩy cô ra một chút, lấy nước mật ong trên bàn trà, thuận tay kéo màn cửa xuống, ánh sáng vốn còn có thể nhìn thấy đã bị bóng tối cắn nuốt.

Thời Hoan thở nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trên người nóng lên, nhấc chân đạp rơi tất, lạnh đến run rẩy, vội vàng kêu lạnh với Đường Ý Thu.

"Mặc tất vào."

Đôi mắt Đường Ý Thu trầm như đáy hồ.

Thời Hoan lắc đầu:

"Biết cởi không biết mặc, làm sao bây giờ?"

Nói xong, đôi chân non mịn dừng ở trên cẳng chân của cô, lại dẫm đến đầu gối, không nhẹ không nặng mà đạp một cái.

"Chị ơi, chị có thể dạy em không?"

Đường Ý Thu cúi đầu, bắt lấy chân của cô, ánh mắt tối sầm:

"Đừng nháo, uống xong nước thì tự trở về đi."

"Vậy chị mặc vào cho em, em sẽ đi ngay, được không?"

Người này quá lạnh nhạt, quá khắc chế, tóm lại là muốn kiếm chút ngon ngọt.

Thời Hoan đắn đo một hồi, chưa bao lâu, cô đã nghe được động tĩnh, Đường Ý Thu nhặt vớ đang loạn cào trên mặt đất của cô lên đưa cho cô.

"Tự mặc."

Thời Hoan khẽ hừ một tiếng, cuộn chân lại, sau vài phút giằng co, chậm rãi mặc vớ vào sau đó bất mãn bĩu môi lải nhải:

"Được chưa?"

"Còn dây áo."

"Thích, nghiêm khắc."

Thời Hoan lại kéo dây áo lên, chỉ là người đứng không quy củ, có thể nhào về phía Đường Ý Thu bất cứ lúc nào.

Đường Ý Thu nghiêng người, mở cửa ra, ý muốn tiễn khách.

Thời Hoan không cam lòng đi qua, lúc một chân đã bước ra cửa, nhanh chóng lại gần cắn một miếng trên cổ cô ấy.

Nghe cô ấy kêu lên, Thời Hoan liếʍ liếʍ răng nanh:

"Đường Ý Thu, chị từ chối em đi, sớm muộn gì em cũng sẽ khiến chị chủ động cởi lớp da cấm dục kia, cam lòng thành lửa vì em mà bốc cháy."

"Đừng làm loạn nữa."

Đường Ý Thu tản ra mái tóc dài uốn lượn, trong nháy mắt đã che khuất dấu răng trên cổ, lại thành đại ảnh hậu cấm dục.

"Ngày mai em lại đến."

Thời Hoan nghiêng đầu.

"Đừng tới."

Nói xong, lập tức đóng cửa lại.

Chậc, thật tuyệt tình.

Trước khi không uống rượu thì Thời Hoan rất ngoan ngoãn, nhìn thấy Đường Ý Thu còn ngoan ngoãn gọi ‘lão sư’, uống say thì không coi là người. Lần đυ.ng chạm này, giảm bớt không ít xao động, ban đêm cũng ngủ rất kiên định.

Ngủ thẳng giấc đến 10 giờ sáng, Thời Hoan mới trở mình, nhớ lại hành động đêm qua, thưởng thức vị ngọt còn sót lại.

Thật hăng hái, Thời Hoan thoáng khẽ đỏ mặt.

Cô đã thay quần áo xong chuẩn bị đi gõ cửa, trợ lý lập tức tới đây gõ cửa:

"Hoan Hoan, chị dậy chưa, chúng ta nên ăn sáng rồi."

"Dậy rồi, cô vào đi."

Đồ ăn được đưa tới thật ra rất phong phú, canh xương sườn thêm cháo thịt, đạo diễn ghét bỏ cô quá gầy, cưỡng chế ra lệnh cho cô phải tăng 5, 6 cân, Văn Tĩnh nhìn chằm chằm cô, cho cô uống chén canh thịt, sau đó đi vào trong phòng thu dọn quần áo đã thay ngày hôm qua của cô.

Thời Hoan đang uống thì đột nhiên nhìn thấy một chút ánh sáng màu đỏ lóe lên, cô buông chén xuống, nhanh chóng nhào qua ngăn cản.

Văn Tĩnh hoảng sợ, nghi ngờ nhìn cô:

"Sao vậy? Trong quần áo có bom à?"

"Không có gì, đều là quần áo bên người, tôi tự thu dọn, cô ăn trước đi."

Thời Hoan ôm quần áo vào trong ngực, chờ Văn Tĩnh đi phòng khách ăn cơm, cúi đầu tìm quần áo, nếu như vừa rồi cô không nhìn lầm thì...

Đây là trang sức mà Đường Ý Thu vẫn luôn đeo trên cổ, khó trách ngày hôm qua khi Đường Ý Thu đẩy cô ra ánh mắt tối tăm, cô còn cho rằng người này động tình, không ngờ lại là đang tìm thứ này.

Mặt dây chuyền không có kiểu dáng gì khác, chỉ là một chiếc lá, đơn điệu giống như người kia, chỉ là bên cạnh có viên kim cương nhỏ, màu đỏ lửa, gợi cảm mà phong tình.

Chắc là đêm qua khi cô nhào về phía Đường Ý Thu đã túm xuống.

Hình ảnh kia quá mức tiêu hồn, Thời Hoan nhắm mắt lại.

Cô cúi người nhặt dây chuyền mặt lá phong trên mặt đất lên, bỏ vào trong túi, sau đó đi ra ngoài ăn cơm, đỡ làm cho Văn Tĩnh nghi ngờ.

Văn Tĩnh nói: "Lúc tôi tới, chị Lệ nói đợi lát nữa Đường ảnh hậu có một buổi phát sóng trực tiếp, bảo chị đi qua đó lộ mặt một chút."

"Tôi đi lộ mặt một chút?"

Thời Hoan uống một hớp canh thịt, ngán làm cô cảm thấy buồn nôn, nhíu mày nói: "Tôi không quen cô ấy, lại không tham gia phát sóng phát sóng trực tiếp, loại nhiệt này cũng cọ, tôi sợ là không muốn sống nữa?"

Văn Tĩnh cười: "Cọ một chút chắc là không thành vấn đề, chị Lệ nói bây giờ chị chỉ có hai con đường, hoặc là một hơi hắc hồng, hoặc là bị cấm sóng. Hoan Hoan, chị thử xem đi, tôi thấy Đường ảnh hậu rất thích chị, mấy ngày nay hai người cùng nhau đóng phim, không phải cô ấy rất chiếu cố chị à."

"Vậy cô cảm thấy fan của cô ấy có thích tôi hay không?"

Mọi người đều biết, Đường Ý Thu là ảnh hậu đang hot, thuộc về loại người như Tổ sư gia thưởng cơm*, lớn lên đẹp, kỹ thuật diễn chuẩn, diễn cái gì giống cái đó, đừng nhìn tính cách của cô lạnh nhạt, cô đã từng diễn vai tiểu sư muội thông minh lanh lợi, nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh, sách giáo khoa kỹ thuật diễn.

* Ý chỉ một người nào đó có tài năng hoặc may mắn tự nhiên đã giúp họ thành công trong cuộc sống.

Thời Hoan, một tiểu nghệ sĩ tuyến mười tám, trước đó không lâu đã bị gán lên danh tiếng đồng tính luyến ái, còn chưa bắt đầu đã bị toàn mạng bôi đen, mọi người đòi đánh, chỉ thiếu chút nữa bị cấm sóng.

Để cô đi gặp Đường Ý Thu, để cô trực tiếp lộ mặt, không phải các fan của Đường Ý Thu sẽ trực tiếp xé cô à? Sợ là cô điên rồi, trong lòng nghĩ quẩn mới đi cọ nhiệt.

Văn Tĩnh căm giận nói: "Đúng vậy, chuyện này cũng không trách chị, muốn trách thì trách..."

Vẻ mặt Thời Hoan hơi thay đổi, Văn Tĩnh lại thay đổi đề tài: "Tôi nói với chị Lệ là thân thể của chị không thoải mái, bây giờ không bò dậy nổi. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chị Lệ mặc kệ chị, chị định làm sao bây giờ?"

"Diễn kịch thật tốt, mặc kệ cái khác, trước mắt tôi còn có nhiệt huyết."

Thời Hoan thờ ơ nói: "Đạo diễn La chính là đạo diễn kim bài, đi theo anh ta quay phim sẽ không sai lầm, chờ quay xong lại xem tình hình đi."

"Nhưng đây là đề tài đồng tính, còn là một bộ phim bách hợp, có thể ra rạp hay không còn chưa nói..."

Gần đây có không ít đề tài đồng tính bùng nổ, nhưng đều là phim đam mỹ, đề tài bách hợp còn ở một góc băng sơn, lạnh không ai dám chạm vào, cho dù đạo diễn La là đạo diễn kim bài thì cũng không chịu nổi bàn tán của dân chúng.

Trong lòng Thời Hoan giống như gương sáng, giới giải trí không thiếu đạo diễn giỏi, diễn viên giỏi, kịch bản hay, tướng mạo đẹp, nhưng luôn có những người không nóng không lạnh, nói cho cùng thì thiếu một mồi lửa, thiếu một cơ hội.

Đề tài có chút nặng nề, Văn Tĩnh chuyển đổi đề tài: "Lúc tôi vừa mới đi lên thì Đường ảnh hậu đã nhận phỏng vấn, còn mặc bộ váy chữ V khoét sâu, dáng người thật đẹp, vượt qua chuẩn A rồi, khó trách Fan hâm mộ nhiều."

"Cô chắn chắn?"

Ánh mắt Thời Hoan sáng lên, hăng hái.

"Đúng vậy."

Văn Tĩnh hưng phấn so đo: "Váy chữ V khoét sâu màu đen, dáng người thật sự đẹp, trời lạnh như vậy, còn để lộ chân, tôi cũng không nhịn được nữa."

"Phát sóng trực tiếp là mấy giờ?"

"Cô ấy không may mắn, từ trên lầu xuống dưới đã bị phóng viên chặn lại, bây giờ đều đã bị quay hai mươi phút rồi."

Văn Tĩnh nói.

"Sao đấy, Hoan Hoan, cô cười có chút…"

"Tôi có chút gì?"

Thời Hoan lấy di động ra, khóe miệng cong lên, đăng nhập vào phát sóng trực tiếp của Đường Ý Thu, tiến vào trang chủ nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp của Đường Ý Thu, trong hai mươi phút ngắn ngủi đã đè ép tất cả chủ phòng, nhiệt độ ổn định số một.

Cô nghiêng người, không cho Văn Tĩnh nhìn.

Văn Tĩnh trở về vấn đề vừa rồi.

"Có chút da^ʍ."

"Cút ngay, nói hươu nói vượn cái gì đấy!"

Thời Hoan chỉ nhiệt tình với một mình Đường Ý Thu, bị chọc thủng nên ngượng ngùng, cô lập tức đỏ mặt, ăn một ngụm canh, trốn vào trong phòng ngủ xem phát sóng trực tiếp.

Nghe nói lần này, phát phát sóng trực tiếp để thưởng fan, nhà phát trực tiếp và bản thân cô ấy không lấy một đồng nào, toàn bộ đều đem đi quyên góp, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy phát sóng trực tiếp.

Giữa mùa đông, Đường Ý Thu mặc một thân váy đen ngồi ở trên sô pha, đôi chân dài hết sức chọc người, trắng như tuyết, làm người ta không nhịn được muốn nhìn trộm... Nhưng nhìn tiếp lên trên, không nhìn thấy gì nữa.

Dù sao thì đây cũng là phát sóng trực tiếp, màn hình chân dài chỉ có vài giây, Thời Hoan vừa nghe Đường Ý Thu nói chuyện phiếm với người chủ trì, vừa đăng ký đăng nhập vào, nghe đến lỗ tai cũng nóng lên.

Trên màn hình hiện đầy chữ: “Chị thật đẹp” "Chị nhìn em này”, Thời Hoan nhìn mà phiền, bấm hai mươi cái tên lửa lên màn hình.

Wystyq: “Tỷ tỷ mặc ít như vậy có lạnh hay không?”

Đường Ý Thu thấy được bình luận của cô, ngón tay điểm lên đầu gối, thon dài, mang theo chút hồng:

"Lạnh."

Thời Hoan nhìn chằm chằm vào, hô hấp hơi nóng, lại chạm lên biểu tượng bên cạnh hai mươi món quà pháo hoa nhảy vào.

Wystyq: Oa, đau lòng, muốn ủ ấm cho tỷ tỷ.

Đường Ý Thu nhẹ nhàng nói:

"Lượng sức mà đi, đừng gửi quá nhiều."

Phóng viên đối diện cười nói:

"Ý Thu rất cưng chiều fan, phía dưới chúng ta làm chút động tác hỗ trợ, trả lời một chút vấn đề về Fan hâm mộ thế nào?"

Đường Ý Thu đáp lời, ấn nút ngôi cao, đầu tiên rút bảng xếp hạng nhà giàu, ngẫu nhiên lựa chọn câu hỏi của fan hâm mộ.

Lại đánh ra 52 phát pháo hoa như mưa, làm cho màn hình hình ảnh có chút hỗn loạn.

Wystyq: Tôi cũng muốn hỏi tỷ tỷ, có thể chứ?

Đợi Đường Ý Thu gật đầu, Thời Hoan liếʍ liếʍ khóe miệng, không nhanh không chậm đánh ra mấy hàng chữ:

"Tỷ tỷ có bị mất cái gì hay không?"

"Nho nhỏ, tựa như trái tim."