Chương 3: Lên kế hoạch

Lại thêm một tháng trôi qua, thời gian này An Bình đã giúp Tam tiểu thư loại bỏ những người có ý đồ không tốt đối với nàng. Còn có nàng lén lút chế vài loại giải dược để phòng thân. Bởi vì… Nàng nhớ rõ, kiếp trước vào nửa tháng sau chính là đại thọ của lão gia. Nhị tiểu thư vì muốn huỷ hoại thanh danh của Tam tiểu thư nên đã bỏ xuân dược vào trong ly nước của Tam tiểu thư. Kiếp trước nếu không nhờ nàng nhanh trí đánh ngất Tam tiểu thư rồi hô lên rằng trà của Tam tiểu thư có độcthì chắc chắn danh dự của Tam tiểu thư bị hủy.

Kiếp trước cũng vì chuyện này nên Nhị tiểu thư rất căm ghét nàng. Còn nhiều lần cho người âm thầm hãm hại nàng. Cũng vì nguyên nhân đó cha của nàng mới nghĩ tới chuyện chuộc thân và rời khỏi kinh thành này.

Nghĩ đến đó An Bình liền cười lạnh. Kiếp trước nàng vẫn luôn giữ nguyên tắc không hại người, vì vậy mà nàng chịu thiệt không biết bao nhiêu lần. Còn kiếp này… người nào dám tính kế nàng, nàng nhất định sẽ cho họ thân bại danh liệt. Nàng của kiếp này đã không còn nhu nhược yếu đuối như kiếp trước. Nàng đã nói, kiếp này nàng nhất định sẽ không sống giống như kiếp trước!

“An Bình, Tam tiểu thư đang tìm ngươi”

Mộc Thanh, nha hoàn thân cận của Tam tiểu thư từ bên ngoài đi vào nhìn An Bình nói.

Mộc Thanh khoảng mười hai tuổi, là nha hoàn rất trung thành của Tam tiểu thư. Kiếp trước số phận của Mộc Thanh là rất thê thảm. Bị người ta hãm hại phải lấy một tên què, còn bị chèn ép tới phát điên mà tự tử chết. Chính là kiếp này, An Bình nghĩ đến nàng sẽ không để chuyện này xảy ra.

Đi cùng Mộc Thanh vào viện của Tam tiểu thư. Vừa thấy nàng đến, Tam tiểu thư liền cười tươi rói đứng lên đi tới lôi kéo nàng.

“An Bình ngươi đến rồi. Ta cho ngươi xem cái này”

Nói rồi Tam tiểu thư lôi ra một bộ tranh thêu, đó là một bức tranh của lão gia do chính tay An Bình vẽ. Kiếp trước vì thấy tiểu thư sầu mi lo lắng không biết tặng lễ vật gì cho lão gia, thế là An Bình nghĩ ra cách này. Nàng dùng sở trường vẽ tranh ở hiện đại của mình vẽ bức ảnh của lão gia, sau đó Tam tiểu thư thêu chỉ màu lên.

Bức tranh vì vậy có đầy đủ màu sắc trông càng thêm sống động. Kiếp trước vì bức tranh này mà Tam tiểu thư trở thành tài nữ nổi tiếng. Kiếp này…. Có lẽ cũng sẽ như vậy.

An Bình mỉm cười nhìn bức tranh một chút. Đúng là giống hệt kiếp trước, rất đẹp!

“Tam tiểu thư, tay nghề của tiểu thư lên thêm một bậc, nô tỳ thật sự rất bái phục người.”

Tam tiểu thư vui vẻ mặt ửng đỏ. Nàng nhìn nhìn bức tranh mấy lượt rồi thật lòng gật đầu nói tay nghề của nàng quả nhiên tốt lên rồi.

….

Đảo qua đảo lại cuối cùng cũng đến ngày mừng thọ của lão gia. Sáng sớm Tam tiểu thư được trang điểm và bận một bộ trang phục rực rỡ. Nhìn qua thật sự rất sinh động đáng yêu.

Khi tiệc bắt đầu, cũng là lúc khách mời tặng lễ vật. Chờ khách tặng lễ xong thì đến lượt người trong phủ, lúc này tới phần của Tam tiểu thư.

Lễ vật được mở ra, quả nhiên giống hệt như kiếp trước!

Lão gia sau khi nhìn thấy chân dung của mình trong bức thêu thì khá bất ngờ, sau đó là cười to đầy thích thú. Còn lệnh cho người treo bức tranh thêu lên đại sảnh để mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng.

Những khách nhân thấy phản ứng của Trầm lão như vậy thì tò mò, sau đó cũng lục tục nhìn vào bức tranh, vừa nhìn thấy, mọi người liền trầm trồ khen ngợi.

Trong khi Tam tiểu thư đang tận hưởng cảm giác được người ta tán thưởng thì lúc này bên dưới Nhị tiểu thư đã lén bỏ thuốc vào ly trà của Tam tiểu thư.

An Bình tuy đi theo Tam tiểu thư để dâng lễ, nhưng mắt của nàng vẫn luôn chú ý bên dưới. Nhìn thấy hành động mờ ám của Nhị tiểu thư, An Bình thản nhiên nở nụ cười.

Tuy hiện tại nàng có thể ngăn cản không cho Tam tiểu thư uống ly nước đó, nhưng mà nàng sẽ không làm vậy. Nàng có cách riêng của mình. Nàng là muốn để Tam tiểu thư uống ly nước đó, và sẽ để mọi người đều biết Tam tiểu thư bị trúng xuân dược. Có như vậy, khi nàng giúp đỡ Tam tiểu thư thì Tam tiểu thư mới nhớ kỹ ân tình này, mà nàng… sẽ dùng ân tình này của Tam tiểu thư để làm một số chuyện nàng muốn.

Đừng trách nàng máu lạnh, thật ra nàng cũng chỉ vì muốn có cuộc sống tốt hơn thôi. Chỉ cần không động đến nàng thì nàng sẽ không hại họ, còn việc này… nàng chỉ chậm trễ chứ không có để Tam tiểu thư rơi vào tình thế không thể cứu được.

Tam tiểu thư sau khi nhận được lời khen ngợi và ánh mắt tán dương của mọi người thì dẫn An Bình trở về vị trí. Lúc này Nhị tiểu thư vội sán lại cười nâng ly với Tam tiểu thư nói chúc mừng.

Tam tiểu thư cũng không từ chối, nàng nâng ly lên uống một ngụm sau đó cười tươi rói để xuống.

Mà lúc này Nhị tiểu thư đã nháy mắt với nha hoàn đang đứng trong bóng tối phía xa. Rất nhanh tiểu nha hoàn kia mang bộ dạng gấp gáp chạy tới. Mở miệng liền nói trong phòng bếp muốn mượn người. Chính là muốn mượn Mộc Thanh và An Bình đi có chút việc.

Kiếp trước An Bình chính là thấy đa nghi vì chuyện này nên cứ nhất quyết không chịu rời khỏi Tam tiểu thư, mà cũng nhờ vậy mới có thể cứu Tam tiểu thư trước khi mọi người phát hiện. Nhưng kiếp này…. Nàng sẽ không làm như kiếp trước, nàng sẽ làm như trúng kế mà rời khỏi.

Chậm chạp đi theo Hạnh Chi – nha hoàn của Nhị tiểu thư. Đi được một đoạn ngắn An Bình liền vờ ôm bụng hô đau, nàng nói muốn đi xí.

Có vẻ Hạnh Chi chỉ nhận lệnh dẫn nàng rời khỏi Tam tiểu thư thôi, thấy An Bình muốn đi xí cũng không ngăn cản mà gật đầu rồi dẫn Mộc Thanh đi trước.

Chờ Hạnh Chi và Mộc Thanh rời đi, An Bình liền nhanh chóng chạy trở về yến tiệc. Lúc này nàng đã không nhìn thấy Nhị tiểu thư mà chỉ nhìn thấy một mình Tam tiểu thư ngồi trên ghế, xung quanh có rất nhiều phu nhân và tiểu thư khác đang ngồi trò chuyện. Phía đối diện là các lão gia và công tử khách mời.

An Bình nhìn thấy trên mặt Tam tiểu thư lấm tấm mồ hôi, hai bàn tay siết chặt nắm cạnh bàn. Gương mặt tái nhợt đang cố gắng ẩn nhẫn. Vừa nhìn An Bình liền đoán được Tam tiểu thư đã bị trúng dược. Nàng liền nhanh chóng chạy tới.

“Tam tiểu thư, người sao rồi?”

An Bình vờ lo lắng nắm tay Tam tiểu thư hỏi nhỏ.

Thấy người đến là An Bình, Tam tiểu thư có vẻ ngạc nhiên cùng thở nhẹ. Chỉ là gương mặt đã chuyển đỏ kia dù thế nào cũng thấy được có chuyện không bình thường.

“An Bình, mau đỡ ta trở về, dường như ta bị trúng mị dược rồi”

Bởi vì là tiểu thư quan gia nên từ nhỏ mấy chuyện mị dược này nọ đều đã được các ma ma dạy qua hết. Bởi vậy khi thấy trong cơ thể khác thường Tam tiểu thư liền đoán được mình đã bị cái gì. Có điều lúc này cơ thể của nàng sắp không xong, nếu không nàng nhất định sẽ tra ra người nào to gan dám bỏ dược nàng, dám âm mưu hại đến danh dự của nàng.

An Bình giả vờ hoảng sợ, rồi làm bộ như nhớ ra cái gì, vội vội vàng vàng mò trong túi áo ra một bao dược nhỏ. Sau đó lén lút đưa cho Tam tiểu thư.

“Tiểu thư, người trước ăn vào cái này đi, có thể giảm bớt một chút khó chịu”

Tam tiểu thư hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh đã cầm lên uống hết. Chờ qua một chút, có vẻ Tam tiểu thư đã giảm bớt khó chịu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía An Bình.

Lúc này An Bình mới kề tai Tam tiểu thư nói nhỏ.

Nghe xong, Tam tiểu thư liền gật đầu, trong mắt lóe qua tia sáng lạnh. Rất nhanh nàng liền ngã ra tựa vào lòng An Bình, hai bàn tay nắm chặt. Răng cắn chặt vào môi tới trắng bệt,cả người run rẩy lợi hại.

Thấy Tam tiểu thư diễn giống như thật An Bình không biết nên cười hay khóc. Hít mạnh một hơi An Bình liền giả vờ hoảng sợ hô Tô thị:

“Tam tiểu thư! Tam tiểu thư người làm sao vậy? Lão gia, phu nhân… Tam tiểu thư! … Tam tiểu thư!….”

Trong buổi tiệc rộn rã, bỗng dưng có giọng nói lớn đầy hốt hoảng vang lên liền thành công làm mọi người chú ý.

Tất cả quan khách điều quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Đợi khi nhìn thấy một cô nương gương mặt đỏ bừng giống như ẩn nhẫn cái gì.

Thấy một màn như vậy, những khách nhân có mặt ở đây trong lòng liền lộp bộp. Mọi người không hẹn mà cùng lùi xa một bước. Giống như không cần qua thái y chuẩn đoán đã biết được chuyện gì xảy ra.

Mà đại phu nhân cũng bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ. Bà run rẩy chạy nhanh về phía An Bình, sao đó ôm Tam tiểu thư vào lòng rồi xoát xoát rơi nước mắt.

Thời này, nếu cô nương bị trúng mị dược mà để người khác biết nhất định sẽ tổn hại thanh danh. Bởi vì người ta sẽ không tin tưởng được sự trong sạch của cô nương đó, người ta sẽ nghĩ rằng cô nương đó lén lúc dùng nam nhân để giải dược. Nhưng nếu như cô nương kia chống chọi được, có thể ngồi ở chốn đông người chờ đợi đến lúc dược mất hết tác dụng thì đó chính là thanh danh tốt. Người ta sẽ nói cô nương đó là người lễ tiết, có thể chịu đựng được mị dược mà không có hành động lỗ mãn nào. Thông thường những cô nương như vậy sẽ rất được các nhà quyền quý săn đón. Những nhà cưới được cô nương như vậy cũng sẽ nở mày nở mặt. Mà ý của An Bình chính là như vậy. Nàng muốn để mọi người biết được rằng Tam tiểu thư là một cô nương đáng quý như vậy, sau này đối với trượng phu của Tam tiểu thư, nàng (Tam tiểu thư) cũng có địa vị hơn.

Lúc này trừ các phu nhân, những tiểu thư và nam nhân khác điều tránh xa Tam tiểu thư. Bọn họ sợ tam Tiểu thư trong lúc không kìm chế được mà có hành vi không đúng, lỡ như chạm vào người nam nhân nào thì người nam nhân đó phải có trách nhiệm cưới nàng. Còn những cô nương thì sợ Tam tiểu thư lôi kéo làm cho quần áo mình xốc xếch, thanh danh các nàng sẽ bị ảnh hưởng.

Điều này đã từng xảy ra rồi. Cũng từng có cô nương bị trúng mị dược, vì dược quá mạnh, cô nương kia không cách nào kìm chế được liền vùng vẫy lôi kéo người xung quanh, kết quả những bằng hữu của nàng ta điều bị họa lây vào. Mà cô nương kia trong lúc trúng dược đã lôi kéo một nam nhân đứng gần đó và…

Đại phu nhân vừa sợ vừa giận, bà lúc này bỗng chuyễn hướng nhìn chằm chằm An Bình hét lớn:

“Các ngươi chăm sóc tiểu thư thế nào, làm sao nàng lại như vậy?”

An Bình rụt vai lại, một bộ dáng sợ hãi không biết thế nào. Ấp úng một hồi An Bình mới run rẩy nói:

“Thưa phu nhân, lúc nãy sau khi dâng lễ vật cho lão gia xong, Nhị tiểu thư liền đi đến mờirượu Tam tiểu thư. Tiểu thư uống ly rượu vào rồi liền bị giống như vầy.”

An Bình vừa nói xong liền vờ sợ hãi mà bật khóc, nàng run run cầm ly rượu đem đến cho đại phu nhân.

Đại phu nhân ánh mắt sắc bén đảo qua Trương di nương, (mẹ của Nhị tiểu thư) sau đó hô to gọi đại phu.

Bà giờ phút này rất muốn mang con gái rời đi, nhưng nếu như lúc này mang nàng đi thì thanh danh đời này của con gái bà sẽ hỏng, nhưng nếu không mang đi, bà sợ con gái sẽ có hành động không đúng. Lúc đó lại càng…

Tam tiểu thư lúc này giống như cố gắng kìm chế mà từ trong lòng Đại phu nhân nói vọng ra, giọng nói khàn khàn đầy ẩn nhẫn:

“Mẹ, con có thể chịu được! đừng…”

Nàng nói xong liền ngẩng nhẹ đầu lên, trên mặt là đầy nước mắt, cũng làm cho mọi người nhìn thấy gương mặt đầy kiên trì của nàng. Mà làm mọi người kinh động ở đây là nàng giống như bởi vì cố gắng kìm chế dược liệu trong người mà cắn chặt môi tới chảy máu.

Mà Tam tiểu thư lúc này trong lòng chính là ngàn vạn cảm thấy bản thân may mắn. Mọi người nhìn thấy sự ẩn nhẫn của nàng nên cứ nghĩ rằng nàng đang rất khó chịu, chính là bản thân nàng mới biết, mặt dù phản ứng bên ngoài của nàng giống hệt trúng mị dược. Tuy cũng có chút khó chịu nhưng cũng không đến nỗi không thể chịu được. Tam tiểu thư lúc này mới nhớ đến, có lẽ là nhờ bình dược của An Bình mới đưa nàng.

Nha đầu An Bình này mấy tháng nay cứ đòi đọc sách thuốc, còn luôn miệng tự khen bản thân rằng nàng là thiên tài trong việc chế thuốc này. Hiện tại, có vẻ giống như là đúng vậy.

Trở lại, đại phu nhân nghe thấy con gái nhỏ kiên trì nói muốn ở lại thì vừa mừng vừa sợ, chính là trong lòng bà cũng nuôi hi vọng, hi vọng con gái này của bà có thể vượt qua được giai đoạn trúng mị dược này.

Lúc này đại phu cũng vừa chạy tới, ông một chút cũng không chần chờ mà xắn tay bắt mạch cho Tam tiểu thư, qua một hồi ông liền đen mặt tuyên bố: “

Tam tiểu thư đã trúng xuân dược, thời gian có lẽ kéo dài tới một canh giờ mới hết”

Mọi người đã biết trước đáp án nên không bị bất ngờ kết luận của đại phu. Chính là lúc này mọi người tò mò, không biết Tam tiểu thư kia có thể gượng qua được một canh giờ hay không.

Trong khi đại phu nhân còn đang ôm chặt con gái mình thì lúc này Trầm lão đã cho người điều tra xong chuyện mị dược. Kết quả rất dễ tra, có lẽ Nhị tiểu thư không nghĩ rằng Tam tiểu thư sẽ chống chọi đi lên nên nàng ta cũng không vội thủ tiêu số xuân dược trong tay mình. Chỉ là không ngờ lúc này lại bị bắt tận tay.

Một canh giờ chầm chậm trôi qua…

Cuối cùng đại phu sau khi bắt mạch lần nữa đã tuyên bố rằng dược trong người Tam tiểu thư đã hết tác dụng.

Những người có mặt ở đây lúc này liền không kìm được mà thở phào một hơi, sau đó là lớn tiếng khen ngợi tán dương Tam tiểu thư.