Chương 45: Em không muốn nhìn thấy anh

Mộ Trừng Dục tâm tư kín đáo chặt đứt tất cả các khả năng đối với sự hoài nghi mãnh liệt của Nghê Khi Đinh ngày hôm đó, cuối cùng kết thúc bằng việc hao hết sức lực vào chuyện làʍ t̠ìиɦ buổi tối. Chuyện này xem như hạ màn, tuy nhiên trải qua lần hoài nghi đó, Nghê Thi Đinh vẫn nhịn không được mà bắt đầu quan sát những hành động vụn vặt của anh.

Cô phát hiện, Mộ Trừng Dục thật sự không giống những người ngốc khác. Thậm chí ở sau lưng cô anh còn biết sử dụng máy tính.

Thiên tài, quả thực chính là thiên tài!

Nghê Thi Đinh còn cố ý tìm hiểu kiến thức trên phương diện bên khoa não. Cuối cùng cô rút ra kết luận, tình huống của Mộ Trừng Dục không phải khuyết tật trí lực, mà là tâm trí.

Tâm trí non nớt, đầu óc chỉ bằng trình độ của một đứa trẻ, tuy nhiên trí lực không có vấn đề gì, thậm chí còn hơi cao.

Lòng mang cảm giác trong nhà có trẻ nhỏ, Nghê Thi Đinh hứng thú hừng hực lên kế hoạch bồi dưỡng nhân tài cho Mộ Trừng Dục. Hiện tại mỗi ngày nhìn thấy Mộ Trừng Dục, cô lại như nhìn thấy một vị tinh anh trong tương lai vậy.

Điều này khiến cho Mộ Trừng Dục có chút đau đầu… Anh nhìn bài tập tiểu học Nghê Thi Đinh để lại cho anh, thở dài thật sâu.

Tuy nhiên những lo lắng của Mộ Trừng Dục không kéo dài được bao lâu thì một biến cố lớn đã khiến Nghê Thi Đinh rơi vào tình trạng ưu sầu, trong nháy mắt liền ném sạch kế hoạch bồi dưỡng Mộ Trừng Dục ra sau đầu.

“Nghê Nghê, rốt cuộc em làm sao vậy?”

Nghê Thi Đinh đã nhốt mình trong phòng suốt một ngày, anh gõ cửa rất nhiều lần nhưng cô đều không thèm để ý. Thậm chí thời điểm anh gõ cửa liên tục, còn bị người bên trong mắng to.

“Đừng gõ, hiện tại em không muốn nhìn thấy anh!”

Đây là lần đầu tiên Nghê Thi Đinh nói với anh như vậy, anh có chút hoảng hốt, chẳng lẽ cô đã phát hiện ra chân tướng?

Cả ngày không ăn không uống, canh gác trước cửa phòng Nghê Thi Đinh. Rốt cuộc tới buổi tối, cánh cửa phòng mới chậm rãi kéo ra.

“Nghê Nghê!” Mộ Trừng Dục lập tức xông tới trước mặt người phụ nữ, xách theo chiếc túi mua hàng chứa đầy đồ.

“Đây là đồ ăn vặt, đồ uống anh mua ở siêu thị tiện lợi, không cần tức giận được không, anh sai rồi.”

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước tiên cứ nhận sai rồi tính sau.

Nghê Thi Đinh nhìn đồ vật trong túi, cánh mũi đau xót. Bên trong đều là đồ ăn cô thích ăn, có một lần cô trộm dẫn theo Mộ Trừng Dục đi dạo siêu thị, không nghĩ tới anh lại yên lặng nhớ kỹ những thứ này.

Lúc Nghê Thi Đinh ngẩng đầu, Mộ Trừng Dục mới phát hiện hốc mắt cô phiếm hồng, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời giờ phút này bởi vì bao phủ một tầng hơi nước trong suốt nên không giấu được vẻ buồn bã.

Vợ anh khóc cả ngày sao? Trong nháy mắt Mộ Trừng Dục cảm giác được đầu óc của mình như muốn nổ tung.

Trong cơn hoảng hốt, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ xinh trước mắt tiến lên ôm lấy anh một cách ỷ lại.

“Mộ Trừng Dục, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?” Nghê Thi Đinh tựa vào l*иg ngực quen thuộc, nhịn không được nức nở.

Xong rồi, xong rồi, cô cảm giác mình thật sự rơi vào bế tắc rồi. Rõ ràng chỉ là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đơn thuần, nhưng loại kiều diễm thường xuyên xuất hiện trong mơ lại khiến cô nhận ra tình cảm của mình đang dần dần thay đổi?

“Đều tại anh!” Vừa khóc lóc, Nghê Thi Đinh vừa đấm vào ngực anh.

Mộ Trừng Dục chậm rãi lấy lại tinh thần, anh nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống mặt đất, giữ chặt cặp mông người phụ nữ, nhẹ nhàng ôm cô lên, nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ.

“Đều tại anh đều tại anh.” Mộ Trừng Dục ôm cô đi vào phòng khách tương đối nhỏ hẹp trên tầng hai, đi qua đi lại vài vòng.

“Đều là anh sai!” Người phụ nữ vùi trong ngực anh khóc lóc nức nở, tùy hứng oán giận.

“Là anh sai, là anh sai. Trừng Dục không nên khiến Nghê Nghê tức giận, anh sai rồi.” Vỗ vỗ phía sau lưng cô, dịu dàng giúp cô nhuận khí.

Nghe ra thái độ thành khẩn và lời nói nghiêm túc nhận sai của anh, trong lòng Nghê Thi Đinh lại là một trận chua xót.

Mộ Trừng Dục chính là một tên ngốc, cái gì cũng không hiểu, nói đến cùng vẫn là cô lừa anh làʍ t̠ìиɦ với mình, cuối cùng mới dẫn tới hậu quả như ngày hôm nay.