Chương 25.2: Đề nghị

“Dừng tay.”

Văn Duy Đức từ trong bóng tối đi ra, nhìn Hòa Du ngâm mình trong ao.

Hòa Du nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức hiện lên một tia hoảng loạn. Mà sự hoảng loạn này tất nhiên không tránh được đôi mắt Văn Duy Đức, hắn ngồi lên ghế mà cấp dưới vội mang tới, hai chân giang rộng, chống cằm từ trên cao nhìn nàng.

“Tiểu nhị khách điếm là người mới không biết chữ, không cẩn thận dẫn các ngươi tới nhầm chỗ, đưa tới hành cung của chúng ta. Lúc sau Tiểu Phong tiến vào, phát hiện ngươi, coi ngươi trở thành nữ nhân quận thủ dâng lên hắn —— chuyện sau đó không cần ta nói đi.” Hắn nói.

Hòa Du lập tức liên tưởng mọi chuyện, sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không lộ biểu tình gì, vẫn rất bình tĩnh, không chút hèn mọn mà nhìn Văn Duy Đức. “Vậy hiện tại ngươi đã biết chân tướng, ta không phải là các ngươi cho rằng…”

Nàng vẫn không thể nói ra hai từ kỹ nữ.

Nàng dừng một chút, “Có thể thả ta đi được không? Thân phận các ngươi cao quý, ta không thể trêu chọc, ta sẽ ngậm chặt miệng. Huống chi, đệ đệ ta còn ở bên ngoài tìm ta, hắn rất thông minh, sẽ không đơn giản bị các người lừa cho có lệ đâu —— ngươi cũng không hy vọng đệ đệ ta gây rắc rối không cần thiết đi?”

“Thật can đảm.” Văn Duy Đức cười nói, rõ ràng bị tin tức tố của bốn Thanh nhân cao cấp áp chế, cơ thể đứng không vững, còn có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh mà bình tĩnh có logic đàm phán với hắn.

Nữ nhân này thực sự có chút thú vị.

“Ca! Ngươi không thể thả nàng đi!” Văn Nhứ Phong bỗng nhiên sốt ruột chen vào nói.

“Tại sao?” Văn Duy Đức liếc nhìn hắn một cái, “Hòa Du là một người độc lập hợp pháp, đều không phải là kỹ nữ mà quận thủ tặng cho ngươi, ta không có lý do gì giam một người vô tội.”

“Nhưng…” Văn Nhứ Phong nhìn về phía Văn Từ Trần xin giúp đỡ, Văn Từ Trần cũng do dự, nhưng hắn cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể nhìn Văn Vọng Hàn.

Văn Vọng Hàn tốt xấu gì cũng có đầu óc hơn bọn họ, hắn nhìn thoáng qua Hòa Du, lạnh nhạt nói, “Miệng vết thương của nàng có thể khép lại, không thể thả nàng đi.”

“…Ngươi!” Hòa Du trợn mắt, tức giận nhìn Văn Vọng Hàn, nhưng nàng nhìn mặt hắn, liền nhớ tới hành động đêm qua của ác ma này, một chữ cũng không nói nổi.

“Hòa Du cô nương.” Văn Duy Đức không có trả lời Văn Vọng Hàn, mà nhìn về phía Hòa Du. “Nghĩ cho kỹ đi, ta còn chưa tự giới thiệu. Ta là Trấn Bắc tướng quân của đế quốc, Vọng Hàn là phó tướng, Văn Nhứ Phong cùng Văn Từ Trần cũng đều là người có quyền thế ngập trời ở Bắc Sảm.”

“Ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi bóp chết ta giống như bóp chết một kiến sao? Đêm qua ta đã biết.” Hòa Du cười lạnh.

“Ta muốn nói cho ngươi, đi theo chúng ta, nửa đời sau có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.” Văn Duy Đức cười.

“Ta không cần.” Nàng lạnh lùng mà nói. “Thả ta đi, ta chỉ muốn rời đi.”

“Kỹ nữ thối ngươi có phải rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hay không?” Văn Nhứ Phong lập tức nổi nóng, nhất thời muốn ra tay—— nhưng Văn Duy Đức lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn không dám.

Văn Duy Đức lại quay sang Hòa Du, chuyển chủ đề, “Đệ đệ ngươi, Hòa Trù, lúc này đang tìm kiếm ngươi ở biệt uyển ngọn núi bên kia. Hắn tìm không thấy ngươi, còn trở về tìm ta. Như vậy đi, ngươi cùng ta chờ đệ đệ ngươi trở về ——”

“Sau đó, lại quyết định, cũng không muộn?”

Hòa Du ôm chặt cánh tay, cười, “Ta còn có quyền từ chối sao?”

Văn Duy Đức nhướng mày.