Chương 24: Bí mật

“Tỷ tỷ ngươi, trông như thế nào?” Văn Duy Đức cười như không cười, nhấc mi mắt, nhìn về phía mặt sau của bình phong —— hắn không cần ra tay, Tiểu Phong đã tóm được nàng.

Hòa Trù hoảng loạn miêu tả dáng vẻ tỷ tỷ, trên gương mặt tuấn dật lúc này chỉ có bất lực cùng hoảng loạn.

Nhưng vị tướng quân trước mắt bình tĩnh nghe hắn mô tả, tay phải vuốt ve nhẫn trên ngón cái tay trái, nghe hắn nói xong, điềm đạm nói, “Tỷ tỷ ngươi tên gì?”

“Hòa Du, thản nhiên vật ngoại du, tỷ ta tên Hòa Du.” Hòa Trù hình như cảm thấy người nam nhân trước mắt là hy vọng duy nhất của hắn, gấp gáp trả lời.

“Du Du lòng ta, thản nhiên vật ngoại.” Văn Duy Đức nhấc mi mắt, nhìn phía sau bình phong, “Hòa Du sao, tên hay.”



“Ngươi tên là Hòa Du a.” Văn Từ Trần không biết đã tỉnh từ lúc nào, thậm chí đã mặc xong quần áo. Lúc này đứng ở bên cạnh Văn Nhứ Phong, cười ngâm ngâm mà nhìn Hoà Du trong l*иg ngực Văn Nhứ Phong không thể nhúc nhích cũng không thể mở miệng.

“…”Hòa Du oán hận nhìn chằm chằm hắn.

Lạch cạch.

Là âm thanh của đôi ủng nặng nề đạp xuống sàn nhà.

Một trận rùng mình chạy dọc sống lưng Hòa Du, nàng không dám quay đầu lại, ở trong l*иg ngực Văn Nhứ Phong không ngừng run rẩy .

“Ngươi sợ Hàn ca sao?” Văn Nhứ Phong cúi đầu, vén mái tóc dài nàng sang một bên, lộ ra khối tuyến thể đỏ tươi. Hắn kiềm chế du͙© vọиɠ muốn cắn nó, liếʍ cổ nàng, “Sợ ta hay sợ hắn hơn?”

“Cút….thả...” Hòa Du bị bịp miệng, có thể mơ mơ hồ hồ mà nghe rõ âm thanh nàng.

Văn Vọng Hàn lúc này đã mặc xong một thân áo giáp, đứng trước mặt nàng.

Lúc này Hòa Du thanh tỉnh mà nhìn hắn —— ngũ quan của người nam nhân giống Văn Nhứ Phong Văn Từ Trần, đều có dung mạo trác tuyệt phi phàm. Nhưng khác với hai song bào thai kia, Văn Vọng Hàn có mái tóc hắc kim, ngũ quan sắc bén, hơi thở lạnh băng. Giống như hắn mặc không phải là một khôi giáp sắt lạnh lẽ mà là sương băng, hắn như một tòa băng màu đen, khi hắn im lặng nhìn nàng, nàng giống như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữa trận sương tuyết.

Cùng ác ma trên người mình ngày hôm qua——

Như hai người khác.

Nhưng vẫn khiến nàng sợ hãi, vẫn khiến nàng thật sự sợ hãi.

Hắn nhìn nàng, chợt mở miệng. “Vết thương trên người của ngươi ——”

Hòa Du sửng sốt, lập tức thu người lại giống như con mèo xù lông

Văn Nhứ Phong cùng Văn Từ Trần cũng theo bản năng mà nhìn cơ thể nàng, nàng sợ hãi giãy giụa chỉ làm Văn Nhứ Phong càng thêm không kiên nhẫn, dễ dàng bẻ cánh tay của nàng, xé bỏ miếng gạc xuống.

Ba nam nhân đều ngây ngẩn cả người, không dám tin tưởng tình cảnh trước mắt —— Hòa Du trước mắt , đêm qua bị bọn họ vạch ba vết đao, véo tới xanh tím, cắn ra vết máu, tất cả đều biến mất không thấy.

Văn Từ Trần tiến lên vuốt ve làn da bóng loáng mịn màng của nàng, dừng lại bên phải bụng nhỏ của nàng. Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy hắn đã đâm xuyên qua nơi này như thế nào, cũng nhớ rõ hắn băng bó cho nàng như thế nào.

Nhưng hiện tại, nơi này không có gì cả, huống chi là vết thương, liền đến một dấu vết cũng không cso.

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là…” Văn Từ Trần cả kinh nói không nên lời.

“Kỹ nữ, hình như ngươi có rất nhiều bí mật a?!” Trái lại Văn Nhứ Phong không biết vì sao bị chọc giận hay là hưng phấn, đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên ——

Mà Văn Vọng Hàn là người tỉnh táo nhất, “Các ngươi nhìn nàng, ta đi bẩm báo đại ca.”



Hòa Trù quỳ trên mặt đất chỉ chờ Văn Duy Đức nói chuyện, chợt nghe một trận tiếng bước chân vang lên, nam nhân một thân áo giáp từ bên trong đi ra. Chỉ thấy hắn đi đến phía sau Văn Duy Đức, cúi người kề sát tai hắn thấp giọng nói gì đó.

Đồng tử của Văn Duy Đức đột nhiên siết chặt, nhẫn trên tay trái nhẫn xuất hiện vết nứt.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vẫy tay ý bảo Văn Vọng Hàn lui sang một bên, sau đó lại nhìn về phía Hòa Trù nói, “Không biết vị công tử này, ngươi kêu gì?”

“Bẩm tướng quân, tại hạ Hòa Trù.”

“Hòa Trù công tử.” Văn Duy Đức hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía đối diện bình phong, “Ngươi nếu không tin chúng ta, liền tự mình đi tìm xem như thế nào? Dù sao, nếu tỷ tỷ ngươi thật sự ở chỗ này, người sống lớn như vậy không thể nói không thấy là không thấy tăm hơi đi?”