Chương 41

Lúc này Xuyên Bách tránh ở trong phòng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cậu chỉ có thể gắt gao dựa vào vách tường, thanh âm vang lên từ ngoài phòng làm cậu kinh hãi.

Nhưng cậu biết, lúc này tuyệt đối không thể ra cửa, nếu bây giờ cậu đi ra ngoài, căn bản chính là thêm một phiền phức cho Thương Lục.....Cậu muốn bảo vệ căn phòng này.....Bất quá, căn phòng này rốt cuộc có bí mật gì?

Vì sao thanh âm kia lại bảo cậu nhất định phải bảo vệ tốt nơi này? Tuy rằng cậu không quen biết chủ nhân của giọng nói kia, nhưng lời đối phương nói lại khiến cậu mạc danh cảm thấy tin cậy.

Cậu thật cẩn thận nhìn tình huống chung quanh, ánh mắt dừng ở trong một góc phòng, chỉ trong một thoáng đồng tử liền co lại, kia.....Đó là quan tài sao?

Trong phòng nhỏ hẹp âm u, vậy mà cất giấu một cỗ quan tài, bị phủ lên một tầng bụi bẩn, thoạt nhìn có chút quen mắt, thời điểm Xuyên Bách nhìn thấy cái quan tài này, cảnh trong mơ tối hôm qua hiện lên..... Thương Lục cuối cùng chính là nằm ở trong chiếc quan tài này.

Chẳng lẽ.....Trong này có thi thể Thương Lục?

Cậu đứng dậy, thất tha thất thểu đi đến bên quan tài, chịu đựng cảm giác không khoẻ mà đẩy nắp quan tài ra.

Một cổ mùi hương hư thối ngay lập tức ập vào trước mặt, thi thể người trong quan tài đã khô khốc, Xuyên Bách mơ hồ có thể phân biệt ra người này, đây thật sự là Thương Lục.

“Rầm!”

Cửa phòng bị ai đó dùng sức phá, Xuyên Bách tập trung nhìn vào, là La Văn, gã muốn làm gì?

Còn chưa chờ cậu phản ứng lại, La Văn giống một trận gió đánh úp về phía chính mình, nhưng mục tiêu....Hình như không phải là cậu, mà là thi thể của Thương Lục trong quan tài.

Trong lòng Xuyên Bách cả kinh, La Văn luôn nhắc đến việc tiêu diệt Thương Lục....Chẳng lẽ....Phương pháp tiêu diệt Thương Lục chính là huỷ hoại thi thể Thương Lục?!

La Văn vừa vào cửa liền thấy thi thể Thương Lục nằm ở bên trong quan tài, ánh mắt gã sáng lên, dùng hết sức lực và tốc độ toàn thân, cầm lấy vũ khí sắc bén sớm đã chuẩn bị tốt, muốn cắm vào trái tim bên trong thi thể.

Còn không chờ vũ khí đâm xuống, gã liền cảm giác chính mình bị thứ gì văng ra, tiện đà hung hăng ngã ở trên mặt đất, ngũ tạng lục phủ đều đau đớn kinh người.

Gã ho khan, sắc mặt thống khổ, trước mắt một mảnh hỗn độn, nhưng gã cảm giác được có người dừng ở trước mặt mình

“Muốn tiêu diệt tao? Không có khả năng.”

Thương Lục vẫn mỉm cười, trên mặt dính vết máu, khiến nụ cười càng thêm đáng sợ, quanh thân tràn ra sương đen, như đàn ong mà lao về phía La Văn, giờ phút này gã không còn cơ hội đánh trả, trừng lớn hốc mắt, thân hình run rẩy vài cái, rốt cuộc cũng mất đi hơi thở.

Mà khi La Văn chết đi, đến nay cũng không biết “Pháo hôi” trong miệng gã đã sớm yêu đương cùng Boss Thương Lục trong trò chơi.

Gã càng không biết, chính mình đã xảy ra chuyện gì ở trong trò chơi.

Trong phòng trong một thoáng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, Xuyên Bách thở hổn hển, nhìn La Văn đã chết trên mặt đất, không rõ ngọn nguồn, cậu cảm thấy La Văn xứng đáng.

“Thương Lục...!”

Xuyên Bách đứng dậy, hung hăng nhào vào trong lòng Thương Lục, một phen nước mũi nước mắt.

“Thật may quá, anh không xảy ra việc gì.....Sau này chúng ta có thể ở bên nhau rồi...”

Thân hình Thương Lục hơi giật mình, trên mặt một mảnh nhu hòa, nhẹ nhàng vòng lấy ôm Xuyên Bách.

Xuyên Bách đem mặt chôn ở trong l*иg ngực Thương Lục, mãnh liệt ngửi hơi thở thuộc về hắn, dư quang chú ý tới cánh tay hắn đã có xu hướng trong suốt.

“Thương Lục! Tay anh....?”

Xuyên Bách rời khỏi cái ôm của hắn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể Thương Lục.....Vì sao lại trở nên trong suốt?

Rõ ràng La Văn chưa làm cái gì mà! Sao...Sao có thể chứ...

“Tiểu Bách, em đã quên sao? Tôi vốn không nên tồn tại ở thế giới này, là em kéo tôi tới đây. Hiện giờ em đã khôi phục ký ức.....Tôi có lẽ, cũng nên biến mất...”

Xuyên Bách lùi ra phía sau hai bước, cánh môi run rẩy, trong mắt là một mảnh hoảng loạn, cậu gắt gao nắm lấy cánh tay đang trong suốt của Thương Lục: “Đừng đi...”

Thương Lục xoa xoa đầu cậu, thần sắc ôn nhu: “Đừng lo lắng, tôi sẽ trở lại bên cạnh em một lần nữa.”

Sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, càng siết chặt lấy tay Thương Lục, nhưng cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng, xúc cảm ấm áp trong tay đang dần dần biến mất.

Cậu không thể tin tưởng mà nâng mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt thuận thế rơi xuống, Thương Lục trước mắt có thể nói là, gần như trong suốt, hắn trong lòng kinh hoàng, đau đớn một đợt lại một đợt đánh úp tới.

“Cầu xin anh, đừng rời đi...”

Ngực đau đớn làm sắc mặt cậu hiện lên thống khổ, mà cậu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể Thương Lục dần dần biến mất.

“Đừng khóc, tôi sẽ trở về, chờ tôi, được chứ....”

Trước khi biến mất, Thương Lục còn ôn nhu quẹt đi nước mắt của cậu, vẫn luôn ở bên tai cậu nói rằng, tôi sẽ trở về.

Chuyện sau đó, bất luận thế nào thì Xuyên Bách cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc ấy l*иg ngực của mình đau đớn mãnh liệt, trước mắt lâm vào một mảnh đen tối u trầm.

Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã không còn ở biệt thự, mà bị đưa vào bệnh viện.

Vài người vây xung quanh cậu, bọn họ mặc trang phục cảnh sát, biểu tình có chút nghiêm trọng.

Xuyên Bách cả kinh, đột nhiên ngồi dậy, mấy người họ vội vàng đỡ cậu dậy, mở miệng nói: “Xuyên Bách tiên sinh, cậu vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi đi.”

Xuyên Bách sắc mặt tái nhợt, cánh môi run rẩy, cậu nhớ rõ.....Cuối cùng Thương Lục biến mất.....Hắn còn nói với mình, hắn sẽ trở về.....

Nhưng sao cậu lại ở bệnh viện...?

“Tôi.....Vì sao tôi lại ở chỗ này....”

Thanh âm cậu run rẩy, ký ức trong đầu hỗn loạn, La Văn..... Đúng rồi! La Văn chết ở biệt thự! Chẳng lẽ cảnh sát cho rằng mình là thủ phạm gϊếŧ chết La Văn sao?

Một nữ cảnh sát nhìn dáng vẻ này của cậu, vội vàng mở miệng an ủi: “Đừng lo lắng, là chuyện này, có cư dân ở đảo H phát hiện ra anh ở bên trong rừng cây, lúc đấy tình huống của anh rất không ổn, vì thế chúng tôi trực tiếp mang người đến bệnh viện.”

“Rừng cây?”

“Đúng vậy, chính là rừng cây lúc tiến vào đảo, một mình anh nằm trên mặt đất, hô hấp mỏng manh, thời điểm chúng tôi đuổi tới cũng giật mình, nhanh chóng đưa anh vào bệnh viện.”

“Trên mặt đất? Nhưng tôi nhớ rõ lúc ấy là ở biệt thự....Từ từ, chỉ có một mình tôi thôi sao...?”

Mấy cảnh sát hình như không hiểu cậu đang nói cái gì, hai mặt nhìn nhau, vẫn là vị nữ cảnh sát mở miệng: “Xuyên Bách tiên sinh, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi? Trên đảo H, chưa từng có cái biệt thự nào cả, lúc ấy trên mặt đất thật sự chỉ có một mình anh thôi, đúng rồi, bên cạnh còn có một cái vali hành lý.”

Sắc mặt Xuyên Bách biến đổi, nắm chặt vải giường bên dưới, cả người run rẩy.

Tất cả đều biến mất....Thương Lục không có.....Biệt thự cũng không tồn tại, ngay cả thi thể của La Văn cũng không thấy.

Vụ việc mấy ngày này trải qua giống như một giấc mộng.....Thương Lục thật sự từng xuất hiện trong thế giới này sao?

“Xuyên Bách tiên sinh, anh quá mệt mỏi, mấy ngày nữa chúng tôi lại đến thăm, hiện tại anh cần nghỉ ngơi cẩn thận.”

Nữ cảnh sát vỗ vỗ vai anh, mấy cảnh sát đưa mắt ra hiệu, rời khỏi phòng bệnh, chỉ một thoáng, trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có một mình cậu.

Cậu rũ đầu, bên tai còn có thể nghe được âm thanh mấy viên cảnh sát nghị luận.

“Đúng là một đứa trẻ đáng thương, không biết bị cái gì kí©h thí©ɧ, đầu óc tựa hồ có chút không thanh tỉnh.”

“Đừng nói nữa, phỏng chừng là lẻ loi một mình ở dị quốc tha hương nên quá cô đơn.”

Bước chân bọn họ càng lúc càng xa, Xuyên Bách sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, cậu chậm rãi nghiêng người, trong lòng chua xót.

Không biết vì cái gì, cậu lại đột nhiên muốn về Long quốc, muốn về nhà.

Hiện giờ Thương Lục biến mất, mọi thứ đều quay trở về điểm ban đầu, ngày tháng khôi phục lại như xưa, nhưng trong lòng cậu lại khổ sở gấp trăm lần so với trước kia.

Cậu xoa xoa hốc mắt chua xót, cuộn mình vào trong chăn, vùi nỗi buồn vào bên trong.

Không bao lâu, trong chăn truyền ra tiếng nức nở bé li ti như động vật nhỏ, nhưng rất nhanh liền dừng lại, trong chăn thò ra một cục lông xù xù.

Đôi mắt Xuyên Bách đỏ lên, xoa xoa khóe mắt.

Nếu nơi này không có thứ gì đáng giá để cậu lưu luyến, vậy trở về Long quốc, trở về là lựa chọn tốt nhất.

Trước đó cậu vì truy đuổi ước mơ của mình mà một mình tới đây, ở Long quốc chịu quá nhiều đả kích và xem thường, cậu đều nhịn xuống, nhưng hiện tại cậu thật sự không chịu nổi nữa.

Cậu không còn cách nào khác để tiếp tục sống ở nơi từng có Thương Lục, cậu sẽ điên lên mất....Nhưng trừ bỏ Long quốc, cậu còn có thể đi đâu?

Ngày thứ hai, Xuyên Bách không nghỉ ngơi, cậu nhanh chóng nói vài câu với cảnh sát địa phương cảnh sát, cho rằng bản thân chịu áp lực quá lớn, cho nên đến đảo H du ngoạn, không nghĩ tới lại bị lạc đường, phi thường cảm ơn cảnh sát đã trợ giúp.

Xong việc, cậu lại lần nữa về tới rừng cây kia, thật sự không có một căn biệt thự, mảnh đất vốn có một căn biệt thự giờ phút này là một mảnh cỏ hoang.

Một ngày trước khi rời đi, cậu vẫn không chịu tin tưởng, lôi kéo người dân địa phương hỏi về người tên La Văn.

Cư dân địa phương hai mặt nhìn nhau, nói nơi này không có ai tên là La Văn.

Xuyên Bách cười khổ một tiếng, có lẽ mấy ngày này.....Thật sự là một giấc mộng.

Trưa hôm đó, cậu liền ngồi máy rời khỏi đất nước này, trở về Long quốc.

Sau khi xuống máy bay, sân bay có rất nhiều người, có người thân tới đón, cũng có những người vội vàng đuổi kịp chuyến bay tiếp theo, mỗi người đều có mục đích của riêng mình, chỉ có Xuyên Bách, lang thang vô định kéo vali rời đi.

Cậu không có nhà, cũng không có bạn bè, càng không có kỳ vọng vào tương lai, hiện tại cậu chỉ muốn sống tốt qua ngày, cậu phải đợi.....Phải đợi Thương Lục trở về, chẳng sợ mấy ngày nay là một giấc mộng, cậu cũng muốn tận lực ôm hy vọng một lần.

******

Vài năm sau, ở một nơi nào đó Long quốc.

“Xuyên tiên sinh, tôi là fans ngài, có thể xin chữ ký không ạ? Ở chỗ này! Hơn nữa....Tôi có thể cùng ngài chụp ảnh không?”

“Có thể.”

Nam nhân khách mời mở miệng, thanh sắc ôn nhuận như ngọc, trên mặt mang theo một nụ cười, khiến trong lòng cô gái một trận động tâm mãnh liệt.

Cô gái nhanh chóng lấy điện thoại ra đứng bên cạnh nam nhân, chụp vài tấm ảnh mà vẫn có chút lưu luyến không rời.

“Cảm ơn Xuyên tiên sinh!”

“Không có gì, cảm ơn em đã ủng hộ.”

Đôi mắt cô gái nhỏ không dám nhìn thẳng về phía nam nhân, sắc mặt đỏ bừng rời đi.

Mấy năm qua đi, thiếu niên trước kia đã rút đi tính khí trẻ con, quanh thân là hơi thở thành thục, trước đó cậu không đeo mắt kính, hiện tại vậy mà lại đeo, một đôi mắt nâu luôn mang theo ý cười, dùng ôn nhuận như ngọc để hình dung rất hợp lý.

Sau khi quay về Long quốc, Xuyên Bách lại bắt đầu sáng tác, thuê một căn phòng nhỏ, bởi vì từng làm việc ở nước ngoài, lúc này tất cả đều thuận buồm xuôi gió, không có người nào làm khó cậu, càng không có người xem thường cậu.

Gần một năm, tác phẩm của cậu được rất nhiều người thưởng thức, thu hoạch rất nhiều fans đến từ khắp nơi trong cả nước, hơn nữa cậu lớn lên có bộ dáng rất tốt, tuổi còn trẻ cũng đã thành danh.

Hơn nữa việc quan trọng chính là, cậu còn chưa kết hôn.

Có fans đã từng hỏi, vì sao cậu không tìm một cô bạn gái? Xuyên Bách chỉ cười cười, không nói chuyện, vì thế các fan liền suy đoán chắc là Xuyên Bách thích nam nhân, nhưng bọn họ cũng chỉ đem chuyện này chôn ở đáy lòng.

Xuyên Bách ngồi ở trước đài, kiên nhẫn ký tên cho mỗi fans, cậu cúi đầu, bên tai lại đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc.

“Xuyên tiên sinh, có thể ký tên cho tôi không? Ở lòng bàn tay.”

Trong lòng Xuyên Bách nhảy mạnh một cái, chậm rãi giương mắt, chỉ một thoáng liền đỏ hốc mắt.

Ps: Truyện đọc giải trí.