Chương 49: Trao đổi ma quỷ (3)

"Ai, cậu có biết Vương Tĩnh Di không?"

"Phốc, ai không biết cô ta đâu! Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cảnh sát bên kia hoài nghi Lý Đạt là cô ta gϊếŧ hay sao? ”

"Ha ha, đừng nói nữa, hiềm nghi của cô ta vẫn còn rất lớn! Nhưng tôi không có ý muốn nói về chuyện này."

"Vậy là chuyện gì?"

"Cậu đã xem bảng xếp hạng thành tích của ngày hôm qua chưa? Không phải cô ta luôn là người đi đầu trong bộ phận của chúng ta sao? Hôm qua đi xem thành tích, cô ta cư nhiên là số 1 từ dưới đếm lên! Má ơi luôn! Còn có cậu không biết, mấy ngày trước cô ta giống như bị già đi mấy tuổi, kết quả hôm nay vừa thấy, làn da lại khôi phục mười mấy tuổi! Quá tà môn!"

"Ai! Cậu đừng nói thế! Hôm nay lớp học mở, tôi và cô ta học chung một lớp, giáo viên có đặt câu hỏi cho cô ta, câu hỏi đó đặc biệt đơn giản, ngay cả tôi cũng trả lời được, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta, đứng nửa ngày cũng không trả lời."

Dọc theo đường đi luôn có người líu ríu bát quái không ngừng, hai ba người cùng nhau nói bát quái.

Đây đã là lần thứ tư Tiếu Trần nghe được cái tên Vương Tĩnh Di.

Nghĩ tới đây, Tiếu Trần dừng một chút, nhịn không được thấp giọng niệm ra tên cô, biểu tình có chút hoảng hốt, "Vương Tĩnh Di."

Tiếu Trần cảm nhận được không khí chung quanh có chút đông cứng, có một trận gió không từ đâu thổi tới trêu chọc tóc mái của cậu, Tiếu Trần đeo mặt kính dày nặng, tóc mái chặn mắt cậu, gió thổi một cái, làm cho đôi mắt này lộ ra.

Tiếu Trần theo bản năng dùng tay chắn chắn.

Ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp vào lòng bàn tay của cậu, ấm áp.

"Này, Tiếu Trần." Một nam sinh đột nhiên quẹo ra khỏi khúc cua, nhìn thấy Tiếu Trần sau đó ánh mắt sáng ngời, dùng bàn tay to ôm lấy, khuỷu tay trực tiếp ôm Tiếu Trần vào trong ngực, nhíu mày, "Đi! Có việc tìm cậu!"

Tiếu Trần đỡ kính lên, có ý thức đẩy đẩy, ánh mắt hơi nheo lại.

Có chuyện gì đó không ổn.

"Hắc hắc, " Nam sinh tên là Vương Diệp Trạch, cùng học một lớp với Tiếu Trần, nhưng trên thực tế hai người bọn họ cộng lại nói thêm cũng không có vượt qua mười câu, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tốt đến mức có thể bá vai, "Tiếu Trần, đi! Đi ăn không!"

Tiếu Trần nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt gợn sóng không sợ hãi, nhưng rất thấu hiểu, ánh mắt của người sau theo bản năng có chút né tránh, Tiếu Trần cười nhạo, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Vương Diệp Trạch bị nhìn có chút xấu hổ, Tiếu Trần rõ ràng đeo kính, hắn thậm chí không nhìn rõ biểu tình của Tiếu Trần, nhưng không biết tại sao, bị cậu nhìn chằm chằm lại sẽ có một loại cảm giác xấu hổ trần trụi, giống như những tâm tư xấu xa trong đáy lòng, cũng không có cách nào giấu đi.

Vương Diệp Trạch tựa hồ còn muốn nói cái gì nữa, bàn tay hắn ôm cổ Tiếu Trần đột nhiên không cẩn thận đυ.ng phải thứ gì đó trên cổ Tiếu Trần, tay hắn trong nháy mắt run lên, cả người từ đầu đến chân cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh lẽo, giống như có thứ gì đó xâm nhập vào đại não của hắn, hắn rùng mình, sợ tới mức buông Tiếu Trần ra.

Tiếu Trần lạnh lùng nhìn Vương Diệp Trạch một cái.

Vương Diệp Trạch thu tay lại, răng cắn chặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gượng cười hai tiếng, "Đi đi đi, không đi thì không đi, tôi tìm người khác là được rồi. ”

Dứt lời, Vương Diệp Trạch liền có chút hoảng hốt chạy trối chết, nhưng hắn mới đi được ba bốn bước hai mắt lại len lén quay đầu liếc nhìn Tiếu Trần, biểu tình có chút thay đổi thất thường.

Tiếu Trần đẩy gọng kính của mình, nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Diệp Trạch trầm tư.

Bước chân của Vương Diệp Trạch có chút không ổn, tuy rằng vừa mới dùng mặt cười che giấu sự lo lắng trong lòng mình, nhưng tay ôm cổ cậu đều căng thẳng, mí mắt trái cũng bất giác nhảy dựng lên, thậm chí nhiều lần làm động tác cong mũi gãi má.

Hắn đang nói dối.

Đây là ý niệm đầu tiên của Tiêu Trần.

Nghiên cứu của nhà tâm lý học Feldman của Đại học MIT cho biết một người trung bình nói dối ít nhất 25 lần một ngày có thể có thiện chí hoặc thậm chí chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng những lời nói dối gần như tồn tại xung quanh mọi người.

Cho dù là một người cực kỳ giỏi nói dối cũng có thể cảm thấy không khỏe trong quá trình nói dối.

Nghĩ đến đây, Tiếu Trần theo bản năng sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ mình, ánh mắt bất giác nhìn về phía con đường nhỏ Vương Diệp Trạch vừa mới đi.

Con đường này tương đối hẹp, rất ít người đi bộ, hơn nữa chỉ dẫn đến một nơi –– thư viện.

Tiếu Trần lại một lần nữa nghĩ đến cái cây kỳ quái dưới thư viện.

Nghĩ tới đây, Tiếu Trần dừng một chút, bất giác hướng thư viện bắt đầu đi.

Bước chân Vương Diệp Trạch ngừng lại, thở hổn hển, biểu tình còn có chút kinh hãi chưa tan.

Hắn nắm chặt nắm đấm của mình.

Chuyện gì đang xảy ra? Tính cách của Tiêu Trần này sao lại khác với tính cách của Tiếu Trần trong phim?

Vương Diệp Trạch cắn chặt hàm răng, bộ mặt có chút vặn vẹo.

Trong lòng phẫn nộ kêu gọi, 'Hệ thống, chuyện gì xảy ra vậy? Cái NPC này làm sao có tinh thần lực cường đại như vậy.'

Đỉnh đầu Vương Diệp Trạch chậm rãi ngưng tụ ra một điểm vàng, điểm vàng mơ hồ xuất hiện một đống đồ vật giống như loạn mã.

'Hệ thống không biết, cũng yêu cầu người chơi tự giải quyết. '

Vương Diệp Trạch nghe được câu trả lời của hệ thống không tự nhiên nhúm nước miếng, thầm mắng vài câu.

Hắn không phải là người của thế giới này! Đây là một thế giới điện ảnh! Một bộ phim kinh dị có tên là «Trò chơi ác ma»!

Hắn là một kẻ gϊếŧ người sắp bị bắn! Hắn cũng không biết tại sao hắn bị gia hoả hệ thống lựa chọn đến nơi này, nhưng hắn biết rằng nếu hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ bị đưa trở về và sau đó bị kết án tử hình!

Làm sao hắn có thể cam tâm.

Mà nội dung nhiệm vụ của hắn chỉ có một, tìm kiếm cô dâu ác ma và gϊếŧ cô ấy.

Bộ phim «Trò chơi ác ma» kể về các sự kiện kỳ lạ thường xuyên xảy ra trong một trường đại học.

Nam sinh đột tử trong công viên hoàn toàn không phải là học sinh, thiếu nữ xinh đẹp một đêm già đi, học bá rơi vào cuồng hưng vung đao gϊếŧ người...

Vương Diệp Trạch là người đã xem kịch bản gốc của bộ phim, hắn biết nguồn gốc của tất cả tội ác này đều xuất phát từ cây tâm nguyện bốn mùa khô héo bên thư viện trường.

Bất cứ ai đầy phẫn uất hoặc tâm tư ác độc dùng máu của mình viết trên miếng vải đỏ với tâm nguyện của mình để treo miếng vải trên đầu cành cây mong muốn có thể đánh thức ác ma, ác ma sẽ tái hiện thế giới và thực hiện nguyện vọng của họ.

Mà cái giá triệu để hồi ác ma, những người này cũng phải trao đổi tương đương bằng thứ quý giá nhất của mình.

Vương Diệp Trạch nghĩ tới đây, không khỏi cắn chặt răng, chính là bởi vì hắn đã xem qua cốt truyện gốc, hắn mới càng cảm thấy nhiệm vụ của hắn kỳ quái.

Tìm kiếm cô dâu ác ma?

Thế giới này chỉ có một con quỷ, đó là Satan mà cây tâm nguyện triệu hồi. Nhưng hắn căn bản không biết trong bộ phim này ác ma vậy mà còn có cô dâu?

Quá kỳ lạ!

Cô dâu là ai?

Vương Diệp Trạch bắt đầu điên cuồng nhớ lại cốt truyện.

Nam chính của bộ phim này tên là Chu Minh, sau đó vai phụ chính là Tiếu Trần, Vương Tĩnh Di, Vương Diệp Trạch..., chân tướng kết thúc bộ phim có thể vạch trần, nhân vật chính sống sót chỉ còn lại một mình Chu Minh, hắn vì phòng ngừa ác ma lại giáng xuống nhân gian, dùng một ngọn lửa thiêu chết cây tâm nguyện này, sau đó phim kết thúc.

Mà cốt truyện duy nhất nhắc tới thân thế ác ma cũng rất đơn giản, ác ma này cũng từng là một cá nhân, hắn cùng ác ma trước lấy nhân sinh trao đổi làm cái giá thực hiện tâm nguyện, trở thành một ác ma thế hệ mới, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể bị nhốt dưới gốc cây tâm nguyện, thay nhân loại tham lam thực hiện tâm nguyện, tìm kiếm cơ hội, chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng toàn bộ bộ phim, căn bản không nói gì, ác ma này đã từng đổi tâm nguyện gì.

—— Nguyện vọng của bạn là gì?

—— Tôi hy vọng bệnh tật của tôi sẽ được tốt hơn! Không bao giờ bị nhốt trong ngôi nhà nhỏ đó nữa.

—— Ồ, vậy bạn dùng cái gì để trao đổi.

—— Tôi, tôi không biết phải đổi cái gì.

—— Cuộc sống của bạn!

"Bác sĩ! Bác sĩ! "Tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang vọng khắp bệnh viện, hai chân cô run rẩy, tay vịn tường, giống như bị dọa sợ một chút, từ trong phòng bệnh lao ra, còn chưa chạy được vài bước, liền trực tiếp quỳ xuống nơi này, sau đó dùng hết sức hét lên, "Người mau tới! Người đâu mau tới đi!"

"Bệnh tật của con trai tôi lại tái phát!! Người đâu mau tới đi!" Người phụ nữ giống như bị điên rồi, hét lên dưới hành lang, những giờ là nửa đêm, trong bệnh viện căn bản không có ai cả.

Giọng nói của cô trực tiếp bật công tắc điều khiển bằng giọng nói trong hành lang.

Đoàn người y tá làm nhiệm vụ chạy ra ngoài, "Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra với bệnh nhân?"

Người phụ nữ thở hổn hển, ngón tay run rẩy chỉ về phía vị trí cửa, giống như có chút nghẹn ngào, không nói gì.

Các y tá liếc nhau, hai mặt nhìn nhau, y tá trưởng thấy thế, tiến đến trước cửa sổ cách ly định xem tình hình của người bệnh.

Cô trợn to mắt, cả người giật mình.

Nam sinh ngày thường yên tĩnh lẳng lặng, đang bất động thanh sắc ngồi trên giường, không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động quá khích nào, chẳng qua là yên lặng ngồi ở chỗ đó như bình thường, giống như một món đồ trang trí.

Đương nhiên, nếu như không phải trong phòng giống như bị dã thú gì xẹt qua, có vô số dấu vết bàn ghế bị đập vỡ, cô rất khó tưởng tượng, chính là một người giống như hình tượng quý công tử sẽ điên cuồng đến loại tình trạng này.

Không! Không chỉ vậy!

Y tá trưởng trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy cái gì đó, đồng tử co rút lại, trong mắt tràn ngập một mảnh kinh hãi, ngay cả tay nắm cửa sổ cách ly cũng có chút run rẩy.

Tay phải của nam sinh bị gãy một ngón tay, vết thương ở ngón tay bị gãy đang chảy máu liên tục!

Càng đáng sợ hơn chính là ngón tay này cứ như vậy trực tiếp bị nam sinh nắm trong lòng bàn tay mình!

Nhưng biểu tình của hắn từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thản nhiên, không có chút dao động tâm tình nào, giống như bị thương căn bản không phải là hắn, hắn cũng không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào.

Hô hấp của y tá trưởng đều có chút dồn dập, mí mắt không ngừng đập.

Bệnh nhân này là bệnh nhân đặc thù nhất trong toàn bộ bệnh viện!

Hắn có chứng rối loạn hưng cảm rất hiếm trên thế giới!

Nghĩ về điều này, y tá trưởng ngay lập tức hét lên với các y tá khác ở phía sau, "Nhanh lên!! Đi lấy chìa khóa đi!"

Nam sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại, giống như xuyên thấu qua cửa sổ cách ly cố gắng nhìn rõ tình cảnh ngoài cửa sổ.

Y tá trưởng nuốt nước bọt, có chút lo lắng chờ đợi y tá chạy đi lấy chìa khóa.

Đột nhiên, khóe miệng nam sinh nhếch lên, lộ ra hàm răng, cổ nghiêng sang một bên, bộ dáng nhu thuận đến quỷ bí, ánh mắt giống như xuyên thấu qua cửa sổ cách ly trực tiếp rơi xuống trên người cô, khiến cô rùng mình.

"Chi ơi!" Một tiếng trẻ con trong trẻo vang lên ở cuối hành lang, phá vỡ quỷ dị.

Y tá trưởng giật mình một cái, quay đầu lại.

Cậu bé đứng ở góc, ngón tay nắm lấy góc tường, mở to đôi mắt trong suốt của mình, ngây thơ nhìn vào trò hề trước mắt.

"Chị à, bên trong làm sao vậy?"

Biểu tình của nam sinh trong phòng vốn không hề gợn sóng giống như nghe được thanh âm bên ngoài trong nháy mắt trở nên nứt nẻ, hô hấp cũng hơi nghẹn ngào.

Không, đừng để em ấy nhìn đến bộ dáng của tôi!

—— Em là thuốc của tôi, trong những năm dài cô đơn của tôi, ánh sáng duy nhất, duy nhất có thể an ủi trái tim bồn chồn của tôi, giúp tôi xua đuổi sự cứu rỗi cô độc.

Cầu xin em, đừng bỏ rơi tôi!

________________________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói: Gần đây thái thái quá mệt mỏi!!!!!

Trời ạ!!!!

Tôi đã bị liệt, khóc lóc, yêu các bạn!!!

Chuyên mục cầu bao dưỡng!!

___________________________________

BtNguytThng: bệnh của anh công mỗi thế giới ngày càng nặng òi~ (~‾▿‾)~