Chương 3: Trường đại học kinh dị (3)

Có điều gì đó không ổn.

Tiếu Trần khi bước vào lớp học đã có loại cảm giác không thích hợp.

Trong lớp học hầu như tất cả mọi người, ba hoặc hai người tụ tập với nhau không biết đang nói những chuyện gì, giọng nói không lớn, giống như đang thì thầm. Mà khi cậu bước vào cửa lớp học, trong lớp học xuất hiện một khoảnh khắc yên tĩnh kỳ lạ.

Càng làm cho cậu cảm thấy không thích hợp chính là, ánh mắt mỗi người đều nhìn chăm chú trên người cậu, Tiếu Trần dừng lại, làm bộ như không có việc gì đi vào lớp học, nhưng ánh mắt mọi người lại không thu liễm chút nào, ánh mắt đánh giá trắng trợn nhìn về phía cậu.

Loại ánh mắt này vô cùng lộ liễu, thậm chí mang theo vài phần ý tứ trêu chọc ở bên trong.

Cảm giác này khiến Tiếu Trần cực kỳ khó chịu, thật giống như có một chuyện lớn về cậu, tất cả mọi người đều biết, chỉ có một mình đương sự là cậu không biết gì.

Rốt cuộc, bầu không khí quỷ dị kiểu này kéo dài được hai phút, Tiếu Trần vỗ vỗ nam sinh gần cậu nhất, "Vì sao các cậu lại nhìn tôi như vậy? ”

Nam sinh phảng phất như nhìn thấy quỷ, "Cậu không biết? ”

"Đợi một chút, cái gì gọi là không biết?" Tiếu Trần nhíu mày, "Chẳng lẽ tôi nên biết sớm cái gì? ”

Một nữ sinh đã sớm xem vở kịch bên cạnh tiến lên, "Tiếu Trần, hôm nay cậu không xem bài viết ở trường sao? "Nữ sinh hướng Tiếu Trần nở một nụ cười mập mờ.

"?"

Nam sinh nhìn xung quanh, lớn tiếng nói với các bạn cùng lớp bên cạnh, "Các cậu nhìn xem bên ngoài lớp học coi có giáo viên hay không, tớ cho Tiếu Trần xem bài viết ở trường một chút! ”

"A~" Bốn phía truyền đến thanh âm đáp ứng của các bạn học cùng lớp, giọng nói của bọn họ không lớn, lại kéo rất dài, nhưng luôn khiến Tiếu Trần cảm giác được trong lời nói của bọn họ không có ý tốt.

Các nam sinh lấy điện thoại di động ra khỏi cặp sách của mình, kích động click vào một bài viết, sau đó nhấp vào trang chủ của bài viết của trường. "Tự cậu xem đi".

Tiếu Trần nghi ngờ nhận lấy điện thoại di động.

Bài viết mở ra chính là một bài đăng được một chủ nhà đăng lên, gọi là, 'Mẹ là một con điếm, còn hắn là một tên biếи ŧɦái thích học trưởng Tiếu Trần!'

Mí mắt Tiếu Trần nhảy dựng lên, có một cảm giác hít thở không thông không giải thích được.

[Tin tưởng trong trường chắc không có ai không biết học trưởng Tiếu Trần chứ? Mà Hứa Thăng là một tên biếи ŧɦái đã bảo tôi nhìn hắn lại cho thật tốt.

Chủ nhà và kẻ biếи ŧɦái là bạn cùng lớp, nhưng tôi sẽ không nói cho bạn biết tôi là ai, nhưng điều đó không quan trọng! Điều quan trọng là kẻ biếи ŧɦái này.

Chủ nhà biết biếи ŧɦái cùng Tiếu Trần học trưởng có quan hệ là mấy ngày nay học trưởng tốt bụng giúp hắn một tay, dù sao người ôn nhu thiện lương như học trưởng, cho dù là mèo con bên đường cũng sẽ giúp một tay, đúng không?

Chính là sự thật mà mọi người đều biết này đã làm cho tên biếи ŧɦái này có suy nghĩ không an phận.

Thành tích biếи ŧɦái không tốt, lên lớp cũng không nghe giảng, nhưng mấy ngày gần đây tôi lại phát hiện mỗi ngày hắn ta đi học không biết vẽ vẽ cái gì đó trên sổ tay, cư nhiên là một bộ dáng học sinh giỏi! Cái này lập tức gây ra sự tò mò của chủ nhà, thừa dịp hắn đi vệ sinh lén trộm mở sổ tay của hắn!

Tôi đi, không nhìn không biết nhìn một cái là sợ hãi!

Ba cuốn sổ có kích thước ít nhất hai cm! Mở ra chi chít toàn là chữ!!

Hơn nữa trong đó chỉ có hai chữ, đúng vậy! Tôi chắc là các bạn đã đoán được!

Tiếu Trần.

Mấy người đừng tin tôi, hãy nhìn vào hình ảnh của tôi nè!

[Hình] [Hình]

Không chỉ vậy thôi đâu! Hắn còn vẽ một bức chân dung của Tiếu Trần! [Hình]

Tất nhiên! Những khám phá kinh người không chỉ có vậy! Tên biếи ŧɦái này là một kẻ ngốc!

Hắn đã ghi lại những giờ mỗi ngày học trưởng đến trường! Ăn cái gì mỗi ngày! Nói chuyện với ai mỗi ngày! Nơi sinh sống nhà ở! Sau giờ học sẽ đến những hiệu sách nào!! Còn có một loạt các chi tiết của cuộc sống, hắn chỉ đơn giản là một kẻ theo dõi người khác!!

Trời ơi, nếu tôi là học trưởng, tôi sẽ bóp cổ hắn ta!! Hắn quả thực là theo dõi học trưởng mỗi ngày!! [Hình] [Hình]]

Lầu 1: Sau khi đọc xong! Tôi sẽ đi, tên này có bệnh, phải không?

Lầu 2: Trời ơi! Học trưởng Tiếu Trần cũng thiệt quá thảm! Bị người theo dõi mỗi ngày!!! Tên biếи ŧɦái này quá không biết xấu hổ!! Sao hắn không chết đi!!

Lầu 3: Uh! Tên đó là đồng tính luyến ái???

Lầu 4: Lầu trên! Ý thớt là sao!!! người đồng tính luyến ái thì làm sao? Chúng ta hiện tại đang nói về đồng tính luyến ái à?!! Mục đích của chúng ta không phải là thảo luận về kẻ biếи ŧɦái sao? Đồng tính luyến ái vô tội!!

.....

Lầu 32: Tôi muốn nói, Hứa Thăng sẽ bị đánh chết cho coi! Toàn trường có bao nhiêu người thích Tiếu Trần chứ!! Chậc chậc!! Tôi còn nghe nói học tỷ năm ba đã định tan học kêu người dạy dỗ hắn làm người như thế nào!!

Lầu 33: Lầu trên, không chỉ vậy đâu! Tôi còn nghe nói những người trong lớp học bọn họ đã lên kế hoạch để vây nhốt hắn ta ở trong nhà vệ sinh để dạy cho hắn một bài học!!

......

Lầu 151: [Liên kết] Tất cả mọi người nhìn nè!! Biếи ŧɦái được dạy dỗ làm người trong nhà vệ sinh!! Hahahaha!!

Tiếu Trần lật rất nhanh, hô hấp của cậu thậm chí còn trở nên có chút dồn dập! Mà cơ hồ không có ngoại lệ, cả tòa lầu đều đang thảo phạt Hứa Thăng!

Khi cậu nhìn thấy lầu 151, đồng tử lập tức co lại. Run rẩy đưa tay click mở liên kết, trái tim đột nhiên cảm thấy đau nhói, cảm giác chính mình sắp không thể hô hấp được nữa rồi.

"Ồ." Nữ sinh bên cạnh Tiếu Trần vẫn luôn quan sát phản ứng của cậu, khi cô nhìn rõ nội dung liên kết, cảm thấy thật ghê tởm.

"Cái gì thế? Có chuyện gì vậy? "Những người xung quanh nhìn thấy phản ứng của nữ sinh như vậy, đều thò đầu qua muốn xem xem đến tột cùng là cái gì, đợi đến khi mọi người nhìn rõ, đều không thể không lui về phía sau một bước, trên mặt mang theo ác ý.

"Trời ơi, chết tiệt, này làm tớ cay mắt quá."

"Tên nam sinh này cũng ghê tởm quá đi."

Liên kết mở ra, là một URL mới, bên trong không có nhiều thứ, chỉ có hình ảnh.

Hình ảnh còn chưa click mở ra đã nhìn thấy phần thịt trắng, bối cảnh là nhà vệ sinh trường học, ánh sáng rất tối, ảnh cũng rất mờ, bộ phận mấu chốt đều được mosaic, người trong bức ảnh cả người đều rút vào góc tường, trên mặt đất là quần áo lộn xộn của hắn, hắn cố gắng ôm chặt đầu, chỉ lộ ra một cái cằm, nhìn không rõ mặt, nhưng chỉ cần là người của trường này cơ bản đều có thể nhận ra.

Người này chính là Hứa Thăng! Không thể sai!

Tiếu Trần chân đứng không vững, đầu óc choáng váng một trận, điện thoại di động từ trong lòng bàn tay câu rơi xuống, may mắn nam sinh bên cạnh nhanh tay chụp lấy được mới không để điện thoại di động rớt thành hai mảnh, Tiếu Trần lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, mắt trừng đến đau nhức, cảm giác hít thở không thông đánh vào cổ họng.

Cậu đột nhiên xoay người, bạn học chung quanh đều bị giật mình, mặt cậu tái mét. Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ, 'Tìm được Hứa Thăng! ’

Một chân vừa bước tới cửa phòng học, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, thân ảnh Tiếu Trần đột nhiên bất ổn, ngã sang một bên.

Trong mơ hồ, Tiếu Trần nhìn thấy mấy khuôn mặt vây quanh anh, biểu tình của mỗi người đều là hoảng sợ và bối rối, còn có tiếng thảo luận ồn ào.

"Cầu xin các người cứu tôi! Cứu tôi! Làm ơn, làm ơn cứu tôi đi!!" Thiếu niên khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra, hắn dùng tay đập mạnh cửa, mỗi một tiếng khóc lóc đều mang theo sự tuyệt vọng. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, giống như một con sói đơn độc sắp chết phát ra tiếng kêu gào thống khổ, trong hành lang tối đen không ai đáp lại, đèn điều khiển bằng giọng nói trên hành lang chợt lóe sáng, mang theo vài phần quỷ dị.

"Tôi biết các ngươi ở bên trong, cầu xin các người, cứu tôi!! Tôi sắp chết rồi! Làm ơn giúp tôi gọi 120!" Thiếu niên nắm chặt tay nắm cửa, dùng sức đập cửa. Hắn điên cuồng đập cửa, dùng sức đập mỗi cánh cửa trong hành lang tối om này, đập qua đập lại trong hành lang một cách tuyệt vọng.

Tiếu Trần hai mắt trợn to nhìn một màn trước mắt, cậu cố gắng muốn nhìn rõ mặt nam sinh kia, nhưng có một tầng sương mù che trước mắt cậu, mặc kệ cậu cố gắng thế nào, vẫn không thể nhìn rõ mặt mũi của thiếu niên, nhưng cậu lại thật sự có thể cảm nhận được vô lực giãy dụa của đối phương, cùng với gào thét đầy thống khổ! Mà thiếu niên căn bản không nhìn thấy cậu, Tiếu Trần trơ mắt nhìn hắn đi xuyên qua cơ thể của mình, hai người như thể đang ở trong hai chiều không gian khác nhau.

Tiếu Trần nhìn bóng lưng hắn, ngực bỗng thấy khó chịu. Muốn cùng phát ra tiếng kêu giúp hắn, lại bị kẹt ở trong cổ họng, miệng mấp máy nhưng không phát ra tiếng, cậu cảm thấy nóng nảy, lại chỉ có thể giận dữ trong lòng quát, 'Mau mở cửa ra! Các người không thấy cậu ta sắp chết sao? ’

Cũng không biết có phải tâm linh Tiếu Trần cầu nguyện có tác dụng hay không, răng rắc một tiếng, cánh cửa cuối hành lang được mở ra, ánh mắt của thiếu niên sáng lên, giống như con chó con được cứu, cọ cọ vọt lên, ôm lấy chân người kia, khàn giọng."Cứu tôi”

Người đàn ông lạnh lùng dùng chân đá một cái, đá thiếu niên văng ra, "Tránh xa một chút, đừng chặn đường của lão tử! Con điếm nhỏ, cùng mẹ ngươi đều rẻ mạc! ”

Thiếu niên giống như một người chết đuối đang vật lộn trong nước nắm lấy tấm ván cuối cùng còn nổi, thiếu niên bất chấp xông lên ôm lấy chân người đàn ông, lại nhiều lần bị đạp văng ra.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất, dùng sức dập đầu, "Làm ơn giúp tôi gọi 120, tôi cầu xin anh!! Làm ơn, làm ơn mà!! ”

Trái tim Tiếu Trần đau nhức, hận không thể xông lên ôm lấy thiếu niên.

Người đàn ông cười nhạo, giống như xem một trò đùa, gã ta lấy điện thoại di động ra, "Hay để tôi gọi điện thoại cho nhé? ”

Ánh mắt thiếu niên sáng lên, dùng sức gật đầu, tần suất thiếu niên gật đầu nhanh đến mức Tiếu Trần lo lắng đầu hắn sẽ bị hắn ném xuống.

Tay phải của người đàn ông trượt trên màn hình, Tiếu Trần cho rằng gã muốn gọi điện thoại khẩn cấp, nhưng giây tiếp theo, khi cậu nhìn rõ màn hình, từ đầu đến chân, từ trong tâm mà phát ra sự lạnh lẽo đánh vào trong lòng cậu!

Người đàn ông click mở, là chức năng ghi âm của điện thoại di động!

Gã xông lên dùng sức đá vào thân thể thiếu niên hai cước, trong ánh mắt tản ra sự thỏa mãn điên cuồng cùng quỷ dị, tựa hồ là muốn đem tất cả khó chịu cùng oán hận của mình phát tiết trên người thiếu niên!

Thiếu niên tuyệt vọng bò trên mặt đất, ngửa đầu, giờ phút này, ánh mắt của thiếu niên nhìn xuyên qua gã đàn ông, đối mặt với Tiếu Trần ở phía sau gã, thiếu niên thống khổ gào lên, "Học trưởng! Cứu tôi! ”

Nhảy!!!

Sương mù che khuất trước mắt Tiếu Trần trong nháy mắt tản đi, giờ khắc này, cậu thấy rõ mặt mũi của thiếu niên sau sương mù!

Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu xám nhạt! Khuôn mặt quen thuộc!

Mồ hôi lạnh trên trán Tiếu Trần chảy xuống, cậu nuốt nước miếng.

Là Hứa Thăng!

Nhảy đi!

Tiếu Trần nâng chân cứng ngắc muốn thoát khỏi hạn chế trên người đi giúp thiếu niên, nhưng thân hình của cậu lại một lần nữa không khống chế được ngã sang bên cạnh, đại não trong nháy mắt lâm vào hôn mê!

Tiếu Trần khó khăn mở hai mắt ra, chung quanh một mảnh tuyết trắng, cậu thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, mờ mịt nhìn xung quanh mấy vòng, có hai nam sinh ngồi trước giường của cậu, cậu ngây ngốc mấy giây mới phản ứng lại mình đang ở trong bệnh viện, cũng không biết mình nằm bao lâu rồi.

Cậu đột nhiên ngồi dậy, nhớ tới Hứa Thăng, những hình ảnh đó còn có giấc mơ của cậu...

Tiếu Trần vội vàng hỏi, "Hứa Thăng đâu? Hứa Thăng thế nào rồi? ”

Biểu tình của hai nam sinh trở nên hơi kỳ lạ, thậm chí hơi hoảng sợ. Trong đó có một người lộ ra vẻ khinh thường, nhưng vẫn mang theo vài phần sợ hãi, "Còn có thể như thế nào, bản thân hắn làm ra loại chuyện này, lại bị người trong trường chụp loại ảnh này, nghe nói hắn ở nhà uống thuốc ngủ tự sát! ”

Đại não Tiếu Trần trống rỗng, cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt.

Nam sinh tiếp tục nói, "Bất quá tớ nghe nói sau khi uống thuốc xong hắn liền hối hận, nhưng trong nhà không có thiết bị liên lạc, hắn liền chạy ra ngoài kêu cứu người xung quanh, có điều không ai giúp hắn, thật sự đê tiện, chậc chậc, thật thảm. ”

Tiếu Trần nhìn nam sinh trước mặt có chút vui sướиɠ khi người gặp họa sau lưng đột nhiên phát lạnh, thậm chí cậu cảm thấy thế giới này thật xa lạ.

Đại não trống rỗng của Tiếu Trần bỗng nghĩ tới một câu nói kia:

Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào vô tội.

Mỗi người bọn họ đều là đồng lõa hại chết Hứa Thăng!

_____________________________________________

Tác giả có một lời để nói: "Cái đó, khụ khụ, tôi thực sự là mẹ ruột" (thì thầm bb)

Tình cảm công thụ tuyệt đối không có ngược!!!

Hô to ba tiếng: Hứa Thăng! Con là một cậu con tốt của mẹ!!

Chương tiếp theo công sẽ bắt đầu trả thù xã hội, người xuyên việt sẽ online!

Kẻ ngốc Hứa Thăng lại muốn bắt đầu theo dõi học trưởng!!

Hứa Thăng Tiểu Đáng Yêu muốn bắt đầu dùng hồn thể làm chuyện xấu với Tiếu Trần (buồn cười)

Các tác giả khiêm tốn tiếp tục tìm kiếm bình luận cho bộ truyện.

__________________________________________

Thảo phạt: đánh kẻ xấu. (Tra google ra vầy).

Mosaic: ừm, theo suy đoán thì chắc là khảm hoặc ghép cái gì đó vào hình của Hứa Thăng.(hay mọi người đi tra google đi).

Nhảy: Bật toàn thân lên cao hoặc ra đằng trước bằng sức của những bộ phận đã nhún để lấy đà rồi vươn mạnh và đột nhiên ; vượt một khoảng hoặc một vật bằng cách đó: Nhảy qua hàng rào. (Này là tui tra nghĩa của từ nhảy).

______________________________________________

BtNguytThng: có mấy từ tui không biết thay thế bằng từ gì, mọi người có gì góp ý cho tui đi. Ví dụ như từ nhảy tui có nên thay thành vùng lên, cố gắng không?