Chương 40: Tiền bồi thường

“Khụ”, vệ sĩ ho nhẹ một tiếng, nói, “Xe taxi bình thường không vào được khu Kim Đế”

Vậy tôi có thể đi tới cổng mà

Phảng phất như thể đoán được suy nghĩ của Hạ Sanh Ca, vệ sĩ ngay lập tức liền nói: “Diện tích từ cổng vào đến khu nhà rất xa, nếu cô muốn đi bộ vào sợ rằng rất xa, tốn nhiều thời gian”

Hạ Sanh Ca: Tốt a, coi như các ngươi thắng.

Nhưng để cô mỗi ngày đều ngồi nhờ xe của Lục Cửu Thành cô cũng rất áy náy mà

Nếu còn để anh ta đưa đón cô mỗi ngày vậy thì cô ngay lập tức từ kẻ bình thường một bước lên tiên mất

Cửa xe sau khi mở ra, Hạ Sanh Ca liền nhìn thấy Lục Cửu Thành ngồi đó thâm sâu nhìn cô một cái rồi thay đổi tầm nhìn lại tập trung vào laptop trước mặt

Cửu Gia hôm nay không biết đi tham gia tiệc rượu gì, trên người mặc bộ âu phục may riêng cắt xén gọn gàng

Rõ ràng chỉ là bộ âu phục kiểu dáng bình thường, thế nhưng mặc trên người Lục Cửu Thành lại cho người ta cái cảm giác đẹp không tả được

Hạ Sanh Ca cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy Lục Cửu Thành bên cạnh lên tiếng, “Làm sao? Tôi rất đáng sợ à”

"Không, không có!" Hạ Sanh Ca nhớ tới hôm thương lượng hiệp nghị đính hôn giả ấy biết được Lục Cửu Thành đặc biệt thích nghe người khác khen, liền lập tức không biết mặt mũi nói: “Cửu Gia ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, quang mang vạn trượng, làm sao có thể đáng sợ được cơ chứ”

Lục Cửu Thành: "..."

Trên mặt Lục Cửu Thành trầm mặc biểu lộ, “Vậy cô ngồi xa như vậy làm gì, sợ tôi ăn thịt?”

“Không, chỉ là tôi sợ sẽ bị sắc đẹp mê hoặc mà nhịn được không được, bị anh không cho bốc hơi khỏi nhân gian này thì sao?”

Hạ Sanh Ca không chút suy nghĩ, thốt ra; nói xong cô mới ý thức được mình lại gây ra cái họa gì. Đặc biệt muốn tát cho mình một bàn tay

Lục Cửu Thành tầm mắt rũ xuống, không thèm cùng cái người não úng nước kia tranh luận; thẳng tay đem người kéo sát về phía mình

“Ngoan ngoãn ngồi im, đừng có nhúc nhích, tôi còn có công việc cần xử lý”

Thế là, Hạ Sanh Ca cứ như vậy một đường cứng ngắc ngồi về Kim Đế.

Thời điểm trên xe, cô cả người đều tê dại, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm

Đợi khi cô kiếm được tiền, chuyện thứ nhất cô làm chính là đi mua một chiếc xe



Nhưng trên thực tế, vừa nhìn số giấy tờ chi tiêu của công ty Hạ Sanh Ca nghĩ muốn nát cái óc rồi

Bởi vì cô phát hiện, Sanh Ca giải trí thật nghèo, đương nhiên Hạ Sanh Ca cô cũng nghèo.

Đừng nói là mua xe, cuối tháng này nếu như tiếp tục không có doanh thu, văn phòng nhỏ của cô cũng mướn không nổi nữa

...

“Anh nói đây là khoản tiền bồi thường mà Đế Hào cho tôi”

Hạ Sanh Ca nhận từ tay Tần Việt chi phiếu bồi thường cả ngàn vạn, tay cơ hồ đều đang phát run

Tần Việt giải thích nói: "Đế Hào đã để cho Triệu Bác Văn cầm DV camera, thậm chí tiết lộ thông tin của cô và Cửu gia; cho nên Đế Hào đã ra mặt bồi thường chi phí; đương nhiên nếu cô vẫn không hài lòng có thể trực tiếp cùng bọn họ thương lượng”

Hạ Sanh Ca nói liên tục: "Hài lòng hài lòng! Đương nhiên rất hài lòng!"

Cái này kêu cái gì?

Ngủ gật có người đưa gối?

Không, đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Là tế khốn phù nguy a!

Kiếp trước cô có bao nhiêu ghét hận Đế Hào, đời này liền có bao nhiêu thích nó.

Quan trọng nhất vẫn là số tiền bồi thường mà Tần Việt cùng Cửu Gia lấy về cho cô

Khuôn mặt luôn lãnh đạm của Hạ Sanh Ca hôm nay biểu lộ nụ cười xán lạn, “Tần đại ca, cảm ơn anh, số tiền này quả thực là phao cứu mạng tôi mà”

Cô rốt cục có tiền có thể mua xe rồi!

Sanh Ca giải trí cũng rốt cục có tài chính khởi động!

Nụ cười trên mặt Tần Việt đột nhiên cứng đờ lại, bởi vì hắn có thể cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người của Boss hắn ở phía sau

Hắn há to miệng, miễn cưỡng cười nói: "Hạ tiểu thư, không cần khách khí với tôi, tôi cũng là phụng mệnh Boss làm việc."

“Tôi vẫn muốn cảm ơn anh, bất kể thế nào số tiền này cũng là anh chạy đến Đế Hào thương nghị mà”

Bất quá sau một khắc, Hạ Sanh Ca liền vui vẻ nhìn về phía Lục Cửu Thành: "Cửu Gia anh nhìn, một ngàn vạn tiền bồi thường, chúng ta một người một nửa cũng có năm trăm."



Lục Cửu Thành: "Cô muốn chia cho tôi phân nửa?"

"Đó là đương nhiên a?" Hạ Sanh Ca đương nhiên nói, "Trong video đó không chỉ có tôi mà còn có anh nữa mà, nên tất nhiên tiền bồi thường phải chia đôi rồi”

Lục Cửu Thành nhìn qua rồi nhẹ nhàng Ừ một tiếng. Thanh âm có chút nói không đượ claf cảm giác gì

Hạ Sanh Ca lại xích lại gần bên tai hắn thấp giọng nói: "Tiền này là Tần đại ca giúp chúng ta lấy trở về, chúng ta có phải hay không nên đưa cho anh ấy một chút gọi là phí thù lao”

Lục Cửu Thành chậm chậm ung dung nhìn về phía Tần Việt một chút, nhìn đến khi trái tim nhỏ Tần Việt sắp ngừng.

Mới thản nhiên nói: "Không cần, nếu như ngay cả chút chuyện này cũng muốn phí thù lao thì tiền lương hàng tháng Lục thị chi trả là dư thừa rồi sao”

Tần Việt liên tục gật đầu: "Đúng đúng, tiền lương cho vị trí này ở Lục thị rất cao, hơn nữa đây chính là công việc của tôi, không cần cái gì mà phí thù lao đâu”

Lục Cửu Thành giơ tay lên, đặt tay lên gáy của cô: "Không cần phân cho tôi, tất cả đều cho cô nợ, về sau... cả gốc lẫn lãi trả lại cho tôi."

Hạ Sanh Ca cứ vậy mà ngỡ ngành nhìn Lục Cửu Thành

Tần Việt ôn hòa cười nói: "Hạ tiểu thư muốn khôi phục lại tài chính của công ty chỉ sợ không có đơn giản như vậy. Một ngàn vạn này chẳng qua cũng đủ để chi trả tiền thuê văn phòng thôi, còn lại cũng khó mà nói đến”

Cho nên, Lục Cửu Thành này là đang muốn giúp cô, cho nên không cùng với cô phân nửa

Hạ Sanh Ca trong lòng xúc cảm mềm mềm, từ xưa đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy

Chưa từng có. Cũng không có một ai

Hạ Sanh Ca đem chi phiếu trong tay níu chặt, thấp giọng nói: "Vậy coi như là Cửu Gia đầu tư cho giải trí Sanh Ca, tôi tuyệt sẽ không để anh hối hận khoản đầu tư này."

Tần Việt mỉm cười gật đầu, đợi khi bóng dáng Hạ Sanh Ca khuất dạng sau căn phòng của chính mình, Tần Việt mới dám thở vào nhẹ nhõm

Như vậy, hẳn là Boss đã hài lòng rồi đi?

Nhưng mà, sau một thời gian ngắn, Hạ Sanh Ca dùng số tiền từ một ngàn vạn này mua một chiếc xe, từ đây không cần mặt dày ngồi nhờ xe Lục Cửu Thành; trợ lý Tần vạn năng mới biết cái gì là người tính không bằng trời tính

...

Hạ Sanh Ca vừa mở cửa phòng ngủ ra của mình liền bị giật mình, cơ hồ theo bản năng bị dọa lùi về phía sau.

Tại phòng ngủ chính của cô, ngay trước cửa phòng lại lần nữa xuất hiện con mèo có bộ lông đen trắng.

Một đôi mắt màu nâu nhạt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người cô